Bánh Bao Thịt Tướng Công

Chương 1: Chương 1




TIẾT TỬ

Một đạo thân ảnh màu xanh đứng trên bờ vách đá, cẩn thận hái dược thảo. Đột nhiên dưới chân có chuyển động, một tảng đá tách ra rơi xuống làm cho hắn một phen hoảng sợ. Ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt hắn, lộ ra một khuôn mặt tuấn dật, tao nhã; một đôi mắt sâu như biển, dưới ánh mặt trời lộ ra sắc thái nhu hòa.

Nhìn cách đó không xa có những bông hoa nhỏ màu xanh tím, ánh mắt hắn bừng sáng, vội hướng bên kia đi tới. Sợi dây thừng hắn cột vào vách đá vì sự chấn động quám ạnh mà bị một hòn đá bén nhọn cắt đứt, làm hắn cả người đột nhiên rơi xuống vực. Hoảng hốt, hắn nghe được tiếng đồng tử la to “ Thiếu gia” .

Một cái phi luyện bay tới, quấn quanh hắn, một khối đá vụn đồng thời đánh vào huyệt ngủ của hắn. Chờ hắn tỉnh lại, người đã trở lại đỉnh núi mà đồng tử của hắn cũng ở cách đó không xa.

Là mộng sao? Hắn đưa bàn tay lên nhìn, bàn tay dày đặc vết dây thừng rướm máu làm cho hắn hiểu được kia không phải là mộng.

Vậy rốt cuộc là ai đã cứu hắn?

Mưa to như trút nước, giống như một tấm thiên la bao phủ cả mặt đất, mưa bão trút xuống làm cho cành lá rơi rụng, trong tiếng gió mưa phát ra những âm thanh thê lương, nức nở. Một chiếc xe ngựa đang lao nhanh trên con đường lầy lội, làm bắn tung tóe vô số bọt nước. Cuồng phong gào thét, mưa như trút nước, đường sá lầy lội không chịu nổi lại xuất hiện một cỗ xe ngựa chạy như bay, làm cho không gian tràn ngập một cỗ không khí biến hóa kỳ lạ mà khẩn trương. Cốc Lưu Phong xốc lên một góc màn xe, mày nhíu lại, trong nổi lên cảm giác bất an cùng áp lực. Chẳng lẽ sẽ có chuyện gì phát sinh sao? “Đại thúc, không bằng chúng ta đến phía trước tìm một chỗ nghỉ……” Hắn thanh âm đột nhiên bỏ dở, tròng mắt co rút lại, bọn họ đúng là vẫn còn tìm được hắn . Hơn mười bóng người nhưng thần binh thiên tướng đột ngột xuất hiện trên con đường lớn, mưa làm cho đao kiếm trong tay bọn họ lòe lòe tỏa sáng, chiếu ra hơi thở chết chóc. Con ngựa kêu lên một tiếng rồi đột ngột dừng lại trên đường, chân trước giơ lên làm cho thân xe cũng chồm lên nguy hiểm. “Hu ──” Xa phu la lên một tiếng kinh hoàng. Mười mấy hắc y nhân đầu đội đấu lạp như tia chớp hướng xe ngựa tiến đến, động tác thuần thục vừa nhìn là biết sát thủ được huấn luyện. Trong khoảnh khắc xe ngựa sụp đổ, Cốc Lưu Phong như tia chớp phóng vọt ra ngoài. Ngay lập tức, hơn mười canh tay cầm kiếm vội hướng về phía hắn, không cho cơ hội thoát thân. “Các ngươi rốt cuộc là loại người nào?” Vì sao vẫn theo đuổi không bỏ, dồn hắn vào chỗ chết a? Không ai trả lời hắn.Mưa hỗn hợp máu loãng cọ rửa mặt đường, đuổi giết vẫn tiếp tục trong mưa rền gió dữ. Trong lúc đó, đột nhiên trong mưa xuất hiện một thân ảnh. Một chiếc trúc ô hoa văn xinh đẹp đặc thù của Giang Nam, cho dù là bước trong mưa cũng có phong thái thanh thản và tao nhã. Trong lúc mưa to gió lớn, lại có người che ô đi rất nhẹ nhàng, thanh thản, tuyệt đối là một sự kiện đáng quan tâm a. Đuổi giết còn đang tiếp tục, Cốc Lưu Phong bị trúng kiếm, máu chảy ra làm nhiễm hồng áo trắng trên người cũng làm hồng nước mưa dưới chân. Người che ô nhìn không chớp mắt tiếp tục bước chậm ở trong mưa. “Cứu mạng……” Cốc Lưu Phong buông lời cầu cứu. Người che ô vẫn mắt điếc tai ngơ. Cốc Lưu Phong khẽ cắn môi, cố dùng phần lực cuối cùng đột phá vòng vây xông ra ngoài, ra sức đánh về phía thân ảnh thong dong, tao nhã hết sức chói mắt kia. Chỉ thấy người nọ nhẹ nhàng nghiêng người nhảy lên, từ từ quay về rơi xuống đất, sát thủ đã lại hình thành vây quanh chi thế, đem hai người vây quanh ở trung tâm. Cốc Lưu Phong bàn tay đầu máu vuốt nước mưa đang chảy đầy mặt, ngẩng đầu nhìn thấy một đôi mặt trong suốt như nước. Người có đôi mắt như vậy sao lại lãnh huyết vô tình, nhìn người gặp nạn chết trước mặt mình lại thờ ơ? “Cứu mạng……” Hoàn toàn là vô ý thức, hắn thần trí còn đang hoảng hốt. Chỉ một cái liếc mắt, tâm hắn tự như bị cái gì hung hăng va chạm, có chút vui mừng lại có chút khủng hoảng. Hắn nhìn vào bên chân, dường như là bị máu của Cốc Lưu Phong dây vào. Sở hữu hắc y sát thủ ở hắn chậm rãi ngẩng đầu sát na đều giật mình ở. Gương mặt nếu tách ra từng nét thì ngũ quan không có gì đặc biết, nhưng hợp cùng một chỗ lại rất hoàn mỹ, hài hòa, hơn nữa ánh mắt trong suốt kia, đủ để cho người tự biết xấu hổ. Gương mặt nhìn vào làm cho người ta có cảm giác ấm áp như một ngọn gió mùa xuân thổi vào lòng. Hắn, cả người đều toát lên tinh thuần giống như dòng nước trong suốt, lại giống như một đám mây phiêu lãng trên không. “Chư vị đây là muốn làm cái gì?” âm thanh hắn nghe lạnh lạnh mà lại nhẹ nhàng, êm tai. Người này rất nguy hiểm, theo bản năng các hắc y sát thủ không hẹn mà cùng đề cao cảnh giác. “Mà ngươi……” Hắn nhíu mi nhìn y phục của mình bị người làm dơ, “Dơ của ta bộ đồ mới, phải đền tiền.” Cốc Lưu Phong ngạc nhiên. Mắt thấy tận dụng thời cơ, hắc y sát thủ vòng vây siết chặt, ý đồ phi thường rõ ràng, muốn toàn bộ giết chết, không lưu lại một người sống sót. Người nọ trong lúc họ hành động cũng chuyển động chiếc ô trong tay, nước theo chiếc ô bắn ra biến thành vô số ám khí giết người. Trở tay không kịp, đám hắc y sát thủ bị thương nghiêm trọng, không ít người đã lập tức thối lui. Mà người kia như trước nhíu mi cùng Cốc Lưu Phong đối diện . “đền tiền.” Hắn thập phần chấp nhất việc bắt đền bộ đồ mới, hoàn toàn không nhìn đến các sát thủ lẫm lẫm sát khí chung quanh. Cốc Lưu Phong cười khổ, hắn hiện tại duy nhất xác định đây chính là nữ nhân tương đương khó chơi. Đúng vậy, người nọ là cái nữ tử, hắn có thể khẳng định “Nàng” là một cái nữ nhân cổ quái. “Ta bồi tiền.” Quả thật là hắn làm dơ quần áo của nàng, đương nhiên nên đền a. “Năm ngàn lượng.” Nàng ra giá. Mọi người giật mình. Cốc Lưu Phong khóe miệng cười chua sót lại bất đắc dĩ,“Tại hạ trên người không có nhiều như vậy ngân lượng.” “Vậy về nhà đi lấy.” Hắn cũng muốn vậy, đáng tiếc chỉ sợ vĩnh viễn không có cơ hội, người duy nhất có thể cứu hắn thì tựa hồ như không muốn nhúng tay vào. Hắn ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời. Về nhà lấy? Nàng là muốn nhúng tay sao? Cốc Lưu Phong đoán đúng rồi, cơ hồ là ở ngay lúc đó nàng liền động , kia thân pháp tốc độ đã muốn không thể dùng lời nói mà hình dung được, nàng ra tay mau, ngoan, chuẩn, mỗi một chiêu đều tấn công địch không thể cứu, mỗi một chiêu đều là dồn vào đường cùng, không chút nào hoa mỹ mà dị thường thực dụng, lại sắc bén tàn nhẫn làm cho người ta không rét mà run. “Lam……” Hắc y nhân cuối cùng ngã xuống, khó có thể tin thốt ra một chữ, biểu tình kinh hãi tột độ. Thân thế của nàng vì sao lại làm cho sát thủ sợ hãi như thế? Đây là vấn đề mà Cốc Lưu Phong trước khi hôn mê nghĩ tới. Nhẹ nhàng đảo qua mặt đất đầy thi thể, ánh mắt dừng lại ở nam nhân đang hôn mê, mày của nàng nhíu lại, là ai lại muốn thiên hạ đệ nhất thần y Cốc Lưu Phong? Ánh mắt chạm đến xe ngựa ở phía xa đã hỏng cùng với xa phu đã chết từ lâu, nàng thở dài, quay người mang Cốc Lưu Phong rời khỏi. Cho dù phải mang theo một ngườu, bộ pháp của nàng vẫn đẹp và thanh thản đến mức làm người ta ghen tỵ. ************ Hương rượu lượn lờ ở mũi làm cho Cốc Lưu Phong dần dần tỉnh lại, đập vào mắt đầu tiên là hình ảnh của màn giường màu xanh của một khách điếm binh dân. Miệng vết thương đã được xử lý tốt, nghĩ đến vết thương ở trên đùi, vành tai hắn đột nhiên phiếm hồng, hi vọng không phải chính nàng băng bó cho hắn. Theo hương rượu, hắn nhìn thấy người đang ngồi nhàn nhã uống rượu bên cửa sổ. Nàng vẫn giả nam trang như trước, chỉ là thay đổi bằn một trường bào màu vàng nhạt. Ánh mặt trời chiếu lên bóng nàng đơn bạc, trong ánh chiều tà lộ ra sự cô đơn cùng tịch mịch làm cho hắn không hiểu vì sao mà tim đập nhanh. Ánh mặt trời cùng khí lạnh, hai sự cực đoan đều tồn tại trên người nàng, không đối chọi mà ngược lại còn tạo nên sức hấp dẫn. Nếu không phải chính mắt thấy nàng giết người, hắn sẽ nghĩ nàng là một thiên kim tiểu thư ham chơi, người có ánh mắt trong suốt như vậy thực sự rất khó làm người ta đem nàng cùng huyết tinh nổi tiếng giang hồ liên tưởng cùng một chỗ. “Bạc khi nào thì cho ta?” Nàng đầu cũng không hồi mở miệng. Cốc Lưu Phong khóe miệng giơ lên,“Cầm lấy khối ngọc quyết này của ta đến ngân hàng tư nhân trong thành mà lấy bạc” Nàng quay đầu nhìn về phía hắn cầm ngọc quyết giơ lên giữa không trung, hơi hơi nhướng mày “ không sợ ta lấy mất?”. Tín vật bên người mà hắn đã dễ dàng đưa cho người, thật không hiểu hắn dễ dáng tin tưởng người khác hay là nàng rất dễ làm cho người ta tin tưởng? “Ta tin tưởng ngươi sẽ không.” Hắn thực chắc chắn. Khóe miệng nàng nhếch lên một nụ cười giễu cợt rồi nhảy xuống cửa sổ, cầm lấy ngọc quyết trong tay hắn liền đi ra ngoài Nàng sẽ không sao? Hai canh giờ sau, Cốc Lưu Phong vẫn như trước, không cảm thấy hối hận khi đem tín vật của Cốc chủ Nhàn Tình cốc giao cho nàng. Bỗng dưng, mùi máu tươi dày đặc trong không khí xộc vào mũi làm hắn cảnh giác ngồi dậy. có ngườu đẩy cửa bước vào, lại không nghe được tiếng bước chân làm hắn cảnh giác ngồi dậy. “lại thu thêm một ngàn lượng” Tiếng nói nhẹ nhàng, thản nhiên mà mượt mà, êm tai truyền đến làm tâm của Cốc Lưu Phong hoàn toàn trầm tĩnh lại. “ngươi có thể tùy tiện dùng Ngọc quyết”, hắn hào phóng nhận lời. “Vậy đa tạ .” nàng thoải mái thuận theo ý hắn. Trên người nàng mùi rượu tựa hồ càng đậm, điềy này làm cho hắn theo bản năng nhăn mày. Một nữ nhân mà say rượu thì không tốt lắm đâu. “Ngươi lại uống rượu ?” “Này, tựa hồ cùng ngươi không quan hệ.” âm thanh của nàng lộ ra sự xa cách . “ một bảo tiêu cùng rượu làm bạn, rất khó làm cho người ta yên tâm” “ Ta khi nào nói sẽ làm bảo tiêu cho ngươi” nàng hỏi “Một cái cùng rượu làm bạn bảo tiêu rất khó làm cho người ta yên tâm.” “ Có thể kiếm tiền vì sao lại không kiếm” hắn ung dung hỏi lại Nhấp mím môi, nàng xem hắn, sau đó nhẹ nhàng mà phun ra đáp án,“Mất hứng.” Nàng mất hứng hắn có thể như thế nào? Hắn không thể như thế nào, cho nên Cốc Lưu Phong chỉ có thể thở dài. Nữ nhân nếu không phân rõ phải trái, ông trời cũng chưa biện pháp, hắn tự nhiên cũng sẽ không có biện pháp. “ Huynh đài có thể giúp ta đưa tin?” hắn quyết định lui mà cầu tiếp theo “Sao cấp người nào?” “Đương triều trấn quốc tướng quân.” Nàng một lần nữa lại trèo lên cửa sổ, nhìn ra hướng xa xa, đạm mạc hỏi: “ gặp hắn sẽ nói cái gì?” “ Ta chỉ sợ không thể đến kinh thành đúng hạn, mong hắn thông cảm” “Ai nói ngươi không thể đến đúng hạn?” “Tại hạ nay có thương tích trong người, hơn nữa lại bị sát thủ không rọ lai lịch một đường đuổi giết, như thế nào có thể đúng hạn đuổi tới?” “Ta nói có thể liền có thể.” Cốc Lưu Phong nở nụ cười,“Ngươi quyết định sẽ là bảo tiêu của ta ?” “Ta sẽ cùng ngươi thượng kinh.” Đây là đáp án của nàng.

Nàng nói của nàng tên gọi Vong Thu, nhưng là Cốc Lưu Phong biết thiên hạ không có họ Vong .

“Họ Vong?” Cho nên hắn nhịn không được hỏi ra miệng.

“Như thế nào?” thanh âm lạnh lùng hơi lộ ra khiêu khích, làm cho hắn lập tức sáng suốt lựa chọn trầm mặc.

Vong Thu là người không thích nói, không thích cười, việc nàng hay làm nhất đó là trầm mặc nhìn về phía xa, nàng chính là thờ ơ, lạnh nhạt với hết thảy, coi như thế tục hồng trần này không tồn tại. Nếu nàng cười lên, Cốc Lưu Phong biết nhất định sẽ rất đẹp, rất động lòng người, nhưng ở chung nửa tháng tới nay, hắn chưa từng thấy nàng có nửa điểm tươi cười.

“Thu huynh.” Bởi vì nàng vẫn giả nam trang, cho nên Cốc Lưu Phong phi thường thức thời không có làm lộ bí mật nàng nữ giả nam trang.

Vong Thi không trả lời, chỉ hơi nhướng mày, ở chung lâu ngày, nàng càng ngày càng biết này nam nhân có chút thời điểm rất nhàm chán .

“ Có hay không có người đã nói qua ngàn vàng khó cầu nụ cười của Thu huynh”

Giống hiện tại liền phi thường nhàm chán! Nàng quay đầu đi tiếp tục thưởng thức phong cảnh bên đường, mặc kệ hắn. Xe ngựa đến ngã ba chuyển hướng đi vào một con đường nhỏ băng qua rừng, vó ngựa dẫm lên tảng đá bên đường phát ra tiếng “đát, đát”. Tiếng vang trong khu rừng yên tĩnh nghe rất chói tai. Bầu không khí trong rừng lộ ra hơi thở không tầm thường, nhưng hắn thấy nàng dường như xem không có việc gì liền cũng lười nói chuyện, tu vi võ công của nàng cao hơn hắn, nếu hắn có thể cảm giác được thì nàng tuyệt đối sẽ không thể nào không phát hiện được.

Tiếng đao theo gió đánh úp lại, Vong Thu tiện tay cầm lấy cây roi ngựa liền nghe có tiếng vật nặng rơi xuống đất. Cốc Lưu Phong không biết nàng dùng binh khí là gì, bởi vì nàng tựa hồ như là vật gì cũng có thể thuận tay làm binh khí cho nên vật đến trong tay nàng đều trở thành lợi khí giết người.

“ Binh khí của ngươi là gì?” hắn đã từng hỏi qua nàng

“ chỉ cần có thể giết người thì đó đều là binh khí” Vong Thu trả lời, thời điểm nói chuyện ánh mắt giống như vực sâu lạnh băng mà không thấy đáy.

Nhìn dáng người nàng như bóng chim từ trên cao đáp xuống, liền có ba bóng người trước sau rơi xuống đất.

“Hảo tiên pháp!” Hắn nhịn không được khen.

Trường tiên xuất ra, hai cái cây phía trước thét lên rồi ngã gục buộc hai hắc y nhân đang ẩn núp phải hiện thân. Xe ngựa vì bị cây chắn giữa đường nên không thể không dừng lại, mười mấy hắc y nhân lập tức đồng loạt bao vây lấy.

Thấy nàng vung tay lên, hắn lập tức la lên “đừng”

“Ngươi còn muốn cứu?” Nàng lạnh lùng hỏi.

Cốc Lưu Phong cười nói” trời có đức hiếu sinh, có thể không giết thì tốt nhất đừng giết”

“Hừ!” người như thế tương lai thật không biết sẽ chết như thế nào, cư nhiên ngay cả người muốn giết hắn cũng cứu.

“Cốc Lưu Phong, chúng ta là tuyệt đối sẽ không cho ngươi còn sống đi vào kinh thành .” Đầu lĩnh hắc y sát thủ nói.

“khẩu khí thật lớn.” roi trong tay Vong Thu bỗng vung lên, dễ dàng quấn lấy cổ một tên sát thủ, chỉ hơi dùng lực một chút, đối phương liền gãy cổ mà chết.

Cho dù bọn họ là sát thủ máu lạnh, giết người giống như ăn cơm nhưng nhìn đến đồng bạn như thế dễ dàng chết trước mặt mình cũng không khỏi cảm thấy ớn lạnh. Thời gian ước chừng nửa nén nhang trôi qua, trừ bỏ Cốc Lưu Phong cùng Vong Thu còn đứng, những người khác đều đã phơi thây trên đường.

“Ngươi tất cả đều giết?” Hắn hơi hơi nhíu mi.

“Trừ phi ngươi muốn chết.” nàng dùng roi cuốn đi cây gỗ chặn giữa đường, một lần nữa trèo lên xe ngựa “ đi”

Nàng phi tiên cuốn đi chặn đường cự mộc, một lần nữa khiêu lên xe ngựa,“Đi.”

“Thực sướng tay sao?”

“ muốn làm việc thiện tích đức thì điều kiện tiên quyết là chúng ta phải còn mạng” âm thanh của nàng rất lạnh.

Cốc Lưu Phong tự biết mất mặt sờ sờ cái mũi, lùi về bên trong xe. Nàng tức giận, không hiểu được rốt cuộc là chính mình hay đám sát thủ vẫn bám lấy chọc giận nàng, tóm lại biết hiện tại nàng rất tức giận là được rồi. Vong Thu dùng sức đá roi ngựa, giục ngựa lên đường. Nàng cho tới bây giờ cũng không thích giết người, nhưng có đôi khi vì muốn sống, chỉ có thể giết người. Người trong giang hồ, thân bất do kỷ.

Lúc nãy trời rất trong xanh, nắng chiếu rực rỡ, đột nhiên lại mưa bão ầm ầm, thời tiết tháng sáu luôn là như vậy, làm cho người ta trở tay không kịp.

Cốc Lưu Phong xốc lên màn xe,“Thu huynh, tiến vào đụt mưa.” Nói xong liền kéo nàng đi.

Vong Thu không dấu vết né tránh đụng chạm của hắn, cúi người chui vào bên trong xe.

“Lau nước mưa đi.” Hắn lập tức ân cần đưa khăn đến cho nàng.

Vong Thu cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái, từ trong tay áo rút ra một cái khăn trắng tinh lau nước mưa dính trên mặt. Cái khăn tay kia không có một chút là để làm đẹp như của các cô nương khác. Của các cô nương khác ít nhất sẽ thêu tên của mình trên khăn, thậm chí là thêu tranh hoa, chim tinh xảo, còn của nàng…làm hắn thật hoài nghi. Đột nhiên hắn lại nghĩ đến nàng đang giả nam trang, cho nên không thể nào dùng khăn thêu hoa để làm cho người ta nghi ngờ được. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi âm thầm cười mình.

“ Hay là chúng ta kiếm chỗ nào trú mưa đi, đợi mưa tạnh lại đi” hắn thử hỏi để đánh vỡ sự trầm mặc của hai người lúc đó.

Vong Thu nhìn mưa bên ngoại, không biểu đạt ý kiến những gì Cốc Lưu Phong nghĩ, chỉ nhàn nhạt mở miệng “ thời tiết tuy rằng không tốt nhưng đối với việc che dấu hành tung lại phi thường có lợi”. Ngụ ý nói cách khác, bọn họ cứ tiếp tục đi trong trời mưa to gió lớn thế này.

Cốc Lưu Phong không phản đối quyết định của nàng mà còn hài lòng vô cùng, ở trong không gian xe ngựa nhỏ hẹp này, nàng cùng hắn gần như vậy, gần đến mức hắn có thể ngửi được mùi hoa cỏ tự nhiên phát ra từ mái tóc nàng, đó là loại hương khí tự nhiên làm người ta ngửi thấy thoải mái. Tay nàng thon dài mà tinh tế, thích hợp với việc chơi cờ, đánh đàn, thổi tiêu…tựa như hắn đã từng thấy ở những tiểu thư khuê các khác.

“Ta sẽ không ngại lấy hai tròng mắt của ngươi xuống.”

Âm thanh lạnh lùng của nàng truyền vào trong tai hắn, làm hắn lập tức ngồi ngay ngắn, nhìn không chớp mắt, trong lòng không khỏi thở dài, trừ bỏ không thích nói chuyện, không thích cười, nàng cũng còn không một chút ôn nhu.

Nàng lạnh lùng thanh âm truyền vào hắn trong tai, hắn lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt, trong lòng không khỏi thở dài, trừ bỏ không thương nói chuyện không thương cười, nàng một chút cũng không ôn nhu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.