Bánh Răng Thời Đại

Chương 22: Chương 22: Bạch Dương thành




Lúc này, ở Bạch Dương thành, một toà thành phồn hoa nhất nhì của nhân loại, có một thiếu niên đang ngồi trong một quán trà trên đường lớn nối liền cổng bắc và nam của toà thành.

Y là Huyền Vũ, tuân theo sự chỉ dẫn của Phật tổ mà gia nhập thế tục, tìm được ý niệm của bản thân. Do chưa từng quan tâm đến thế tục nên Huyền Vũ vẫn chưa biết bắt đầu từ đâu, y quyết định tìm một nơi đông người để nắm bắt thông tin và quán trà này là nơi Huyền Vũ chọn. Nói là quán trà nhưng thực chất có phục vụ rựu, thức ăn và cả phòng ngủ, ngoài ra dựa theo lời người đi đường thì nơi đây là nơi những tu sĩ, phật gia tụ tập để trao đổi thông tin.

Lúc này, ở bàn bên cạnh của Huyền Vũ có ba thiếu niên đang ngồi trò chuyện, có một thiếu niên bận bộ đồ màu vàng lên tiếng:

- Này, hai ngươi nghe gì chưa? Nhị tiểu thư của Vương gia nghe nói bị trúng tà, bị mê hoặc bởi một thiếu niên trẻ rồi cả hai cùng biến mất không một dấu vết.

- Chuyện này ta nghe rồi, ta còn biết gia chủ của Vương gia vì điều này mà tức điên lên, hạ lệnh phải bắt sống hai người, tiền thưởng là ba mươi lượng vàng. Ngoài ra còn có một cây linh dược mười năm nữa.

- Ngươi nghe thông tin này ở đâu vậy? Tại sao gia đình ta có quan hệ rộng như vậy mà ta chưa biết? Có thật là 30 lượng vàng và một cây linh dược 10 năm không?

- Thật, ngươi phải tin ta, ta vừa thấy thông báo trước cửa quán mà.

- ...

Lúc này, thiếu niên bận đồ màu vàng kia lại lên tiếng:

- Hay chúng ta đi tìm không? Dù sao phần thưởng là ba mươi lượng vàng, mỗi người mười lượng là đủ ăn trong một năm rồi.

- Vậy là ngươi chưa biết rồi, thiếu niên kia hành tung quỷ dị, nhiều lần bị truy bắt nhưng đều có thể mang nhị tiểu thư trốn thoát, ngoài ra có người còn nói đã thấy hắn biến thành sói trong đêm trăng tròn nữa.

- Thôi trưa rồi, ta phải về đây.

Lúc này, thiếu niên nãy giờ ngồi im lặng bỗng lên tiếng, kết thúc cuộc nói chuyện. Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, người trong quán bắt đầu đi về, chỉ còn Huyền Vũ ngồi một mình trong quán, lặng yên ngắm nhìn đường xá qua khung cửa sổ.

Y đã ngồi đây từ sáng đến giờ nên cũng nghe được kha khá cuộc trò chuyện. Trong đó nổi bật nhất là chuyện của nhị tiểu thư và thiếu niên quỷ dị kia. Có lẽ thiếu niên là yêu thú trộn lẫn trong nhân loại, sử dụng linh hồn của mình để mê hoặc nhị tiểu thư, khiến nàng yêu nó. Nhưng như vậy thì được cái gì chứ? Đến giờ vẫn chưa thấy nó ra điều kiện gì.

- Khách quan, quán đã đóng cửa nghỉ trưa rồi, nếu khách quan muốn thì có thể thuê phòng nghỉ lại.

Một âm thanh vang lên đánh thức Huyền Vũ khỏi những suy nghĩ của y, là tiểu nhị của quán. Huyền Vũ ngước nhìn bầu trời, bất tri bất giác thì trời đã trưa rồi. Huyền Vũ quyết định thuê một phòng để ở lại, tiện cho việc nghe ngóng.

- ----------

Ở một góc nhỏ của Bạch Dương thành, có một thiếu nữ đang tản bộ dưới ánh nắng chói chang của mặt trời. Dường như những ánh nắng kia không làm nàng ảm đạm đi mà còn làm nền để nàng nổi bật hơn bao giờ hết. Làn da trắng hồng, tóc đen được búi lên gọn gàn, xuyên qua là một cây trâm màu đỏ thẫm. Nàng còn bận một bộ váy màu đỏ như lửa khiến cho không khí những nơi nàng đi qua có vẻ nóng hơn rất nhiều.

Nàng là Chu Tước, nói đúng hơn là phân thân của nó. Chu Tước nghĩ thầm: “Đây chỉ là một phân thân thôi, khí tức khá yếu, có lẽ hắn không nhận ra đâu.” Nàng dựa theo khí tức của người kia nên mới đến được đây, nhưng khi đến thì nàng lại nhận ra tên kia không hề ngủ say. Điều này là không thể bởi vì đại lục này không đủ năng lượng để cho cấp bảy có thể hoạt động bình thường, nếu cứ như vậy thì sẽ bị giáng cấp xuống cấp sáu mất.

Chu Tước thở dài, nàng dựa theo khí tức kia tiếp tục tìm kiếm. Lúc này, có hai người thanh niên bước tới, bọn họ bao vây Chu Tước, một người trong đó nói:

- Trời nắng như vầy, cô nương không sợ nóng sao? Chi bằng để bản công tử mang cô nương đi tìm nơi mát mẻ để nghỉ ngơi?

Chu Tước thấy vậy liền khinh thường trong lòng. Tuy vậy, nàng mở miệng nói:

- Nếu như vậy thì thiếp xin cảm tạ công tử. Chẳng hay danh tính của công tử là gì?

- Ha ha, ta là tam thiếu gia của Vương gia, Vương Thiên. Gia tộc ta rất có quyền lực, chỉ cần ta lên tiếng thì mọi thứ trong tòa thành này đều có được. Nào, mời cô nương đi theo ta, để bản công tử mang cô nương đi tìm một nơi mát mẻ.

Thiếu niên vừa nói vừa cười, mang theo đồng bạn của mình dẫn Chu Tước trở về Vương gia. Nhưng y đâu ngờ rằng mình vừa mời một trong hai người mạnh nhất của đại lục này về nhà...

- --------------

Thời gian trôi qua một cách chậm rãi, đã đến ban đêm cùng ngày. Mặt trăng đã lên trên cao, chiếu xuống mặt đường hoang vu từng tia sáng yếu ớt. Lúc này con tòa thành nhộn nhịp ban sáng đã chìm trong im lặng, thỉnh thoảng chỉ nghe được vài tiếng bước chân của những lính canh đang tuần tra tòa thành.

Bỗng nhiên, một âm thanh vang lên đánh thức cả tòa thành đang chìm trong im lặng. Như một viên đá rơi vào mặt hồ tạo nên bao gợn sóng:

- Tên kia đứng lại!!! Thả nhị tiểu thư ra!!!

Ngay khi mọi người kịp định hình thì từng ngôi nhà bỗng sáng đèn lên. Nhiều người mang theo đuốc, vũ khí ra ngoài tìm kiếm nơi phát ra âm thanh. Tuy nhị tiểu thư tính tình hơi xấu nhưng cũng là người tốt, rất được lòng dân. Cộng thêm việc tiền thưởng là ba mươi lượng vàng nên ai ai cũng muốn tìm được thiếu niên kia.

Cả tòa thành thoáng chốc trở nên náo động, tiếng la hét diễn ra khắp nơi, tất cả đều đuổi theo một thiếu niên đang ôm một người phụ nữ chạy trên nóc nhà. Rất nhanh, âm thanh lan đến chỗ Huyền Vũ làm y tỉnh giấc. Huyền Vũ mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, xuất hiện trước mắt y là một thiếu niên bận bộ đồ màu đen, bên hông mang trường kiếm, hai tay ôm một người phụ nữ chạy băng băng trên các ngôi nhà.

Huyền Vũ nhíu mày, dù sao y cũng là cấp bảy, có thể nhìn ra thiếu niên kia là một con sói cấp năm. Có lẽ đúng như những gì hắn đoán, trên linh hồn người phụ nữ kia có dấu vết của việc bị bóp méo.

Huyền Vũ nhảy ra khỏi cửa sổ, đáp một ngôi nhà gần đó rồi đuổi theo thiếu niên kia. Là người của Phật gia, y không thể đứng yên trước những việc làm như vậy được. Huyền Vũ quyết định sẽ cứu cô gái kia khỏi tay con sói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.