Bánh Răng

Chương 37: Chương 37






Edit: Cải Trắng

Hai ngày sau, Sa Khinh Vũ về nội thành, tiếp tục đi làm ở tòa soạn báo. Mục Hoằng Dịch cũng cần về đi làm ở bệnh viện trung tâm thành phố, vì vậy bốn người cùng nhau lên đường.

Lên xe, Lận Yên hỏi Lận Thần: “Anh, anh lên thành phố làm gì?”

“Tái khám.” Lận Thần lạnh nhạt trả lời.

“Vậy anh định ở đâu?” Lận Yên hỏi tiếp, con ngươi đen láy lóe lên tia khôn khéo.

Lận Thần đưa tay xoa ấn đường, dáng vẻ không chút bận tâm, làm như mình nghiêm túc suy nghĩ, hỏi: “Hình như nhà em là do anh mua?”

Lận Yên cảm giác ngực mình nghẹn một búng máu, bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra bắn tứ phương.

Đến lúc bọn họ đặt chân được tới nội thành đã là chuyện của một lúc sau. Bốn người chọn một nhà hàng vào giải quyết bữa cơm. Trong lúc ăn, Sa Khinh Vũ vu vơ buông mấy câu, nói sắp tới mấy đứa bạn thời đại học định tụ tập.

Nghe xong, Lận Yên hỏi Sa Khinh Vũ: “Họp lớp hả?”

Sa Khinh Vũ gật đầu, không có tí hưng phấn nào.

Sự khác thường của cô khiến Lận Yên cau mày. Bình thường Sa Khinh Vũ là người ưa mấy hoạt động náo nhiệt như họp lớp nhất.

“Không đi à?” Lận Yên hỏi Sa Khinh Vũ tiếp.

Sa Khinh Vũ “ừm” nhẹ: “Không muốn đi lắm.”

“Vì sao?”

“Chẳng vì sao cả.”

Lận Yên lườm cô một cái, chẳng e dè gì, hỏi thẳng toẹt: “Không lẽ vì bạn trai cũ?”

Dứt câu, Sa Khinh Vũ cắn chặt miếng thịt bò vừa mới gắp bỏ vào miệng, trừng mắt nhìn Lận Yên.

Lận Yên vô tội nhìn cô.

Lận Thần vẫn im lặng ăn cơm, làm như không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người. Có mỗi Sa Khinh Vũ chột dạ, tằng hắng giọng.

Lận Yên chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn: “Khinh Vũ, đi luôn đi chứ, đưa anh trai tớ tới ra mắt.”

Lại là một bữa cơm không yên bình.



Xét thấy phần tin về Kỷ Đức có tầm ảnh hưởng lớn, biên tập Lạc quyết định mở rộng mảng sưu tầm tin tức tương tự, để Sa Khinh Vũ là người phụ trách chuyên mục.

Tan họp, trên đường trở về văn phòng, Sa Khinh Vũ không nén nổi tiếng thở dài đầy nặng nề. Tề Phi đi sau nghe được, sốt sắng hỏi: “Sa sư đệ, chị sao thế? Bản thân được trọng dụng mà vẫn thở ngắn than dài?”

“Không phải vì chuyện đó.” Sa Khinh Vũ yếu ớt đáp.

Tề Phi gãi đầu: “Thế thì vì sao?”

“Haiz…” Sa Khinh Vũ thở dài, cả tâm lẫn thân đều quá mệt mỏi: “Tối nay chắc chắn tôi sẽ bị gặm cho đến xương cốt cũng không còn.”

“Tại sao?”

Sa Khinh Vũ tức giận lườm Tề Phi – kẻ như chứa cả mười vạn câu hỏi vì sao, quát: “Cậu quản tôi vì sao làm gì?”

Tề Phi bĩu môi, ấm ức không có chỗ xả.

Sa Khinh Vũ nhíu mày, chẳng biết sao lại bực bội thế. Trước kia, cô có thể không so đo hiềm khích cũ, làm một người bạn gái cũ rộng lượng, giúp Diêm Tòng Hạo liên lạc với Mục Hoằng Dịch hoàn toàn là vì lúc ấy Lận Thần chưa phải người yêu cô. Giờ bảo cô đưa Lận Thần đến tham gia họp lớp, cô hơi chột dạ. Lúc đó thì quang minh chính đại, giờ thì cô hết lập trường quang minh chính đại ấy rồi.

Năm giờ chiều, Lận Thần lái xe tới dưới tòa soạn báo đón Sa Khinh Vũ. Không ngờ, đến cửa lớn thì bất ngờ đụng phải giám đốc tòa soạn. Sau năm lần bảy lượt ngỏ lời mời, cuối cùng Lận Thần cũng bị mời lên văn phòng chủ biên uống trà. Đồng thời, chủ biên cũng nhờ thư ký gọi điện thoại nội tuyến, bảo Sa Khinh Vũ lên đây.

Vốn Sa Khinh Vũ tưởng chủ biên có công việc hoặc phân phó khác, nhưng lên tới nơi, đẩy cửa thấy Lận Thần, lòng cô sinh nghi hoặc.

“Khinh Vũ, thất thần gì thế, tới đây ngồi đi.” Chủ biên mỉm cười, vẫy tay với Sa Khinh Vũ, chỉ vào bên vị trí bên cạnh Lận Thần, ý bảo cô ngồi đó.

Sa Khinh Vũ chần chừ vài giây mới ngồi vào chỗ, yên lặng quan sát Lận Thần, sau đó hỏi: “Sao anh lại lên đây?”

Lận Thần đẩy tách trà của mình tới trước mặt cô: “Uống trà.”

Chủ biên thấy vậy, định rót thêm cho Lận Thần tách trà nhưng bị anh uyển chuyển từ chối: “Bác sĩ dặn tôi trong thời gian này không nên uống trà.”

Nghe thế, chủ biên sợ quá, căng thẳng hỏi: “Ngài Lận sao thế? Sao lại đụng dao kéo phẫu thuật gì?”

Sa Khinh Vũ sợ Lận Thần nói ra sẽ làm người ta kinh ngạc đến há hốc, vội vàng tiếp lời: “Không có gì đáng ngại. Tiểu phẫu thôi, chỉ là tiểu phẫu thôi…”

Chủ biên an tâm gật đầu, dặn dò thêm mấy câu, trò chuyện một lúc rồi mới thả người đi.

Ra khỏi tòa soạn, Sa Khinh Vũ quay sang lườm Lận Thần. Anh bật cười, vươn tay che đi hai mắt cô, đầu hàng: “Được rồi, phóng viên Sa của anh, anh biết lỗi rồi, anh gọi xe tới đây mà.”

Sa Khinh Vũ không tin: “Thật không?”

Lận Thần dời tay lên trán cô, dí dí: “Thật.”

Lúc này, Sa Khinh Vũ mới thu bớt vẻ mặt không vui. Bác sĩ lúc nào cũng dặn dò Lận Thần phải tĩnh dưỡng. Lần trước, lúc ở huyện thành cô mới để Lận Thần lái xe có hai lần thôi mà miệng vết thương đã bị rách. Giờ, cô không dám mạo hiểm nữa.

“Đi thôi.” Lận Thần giục cô.

Sa Khinh Vũ cau mày, nhân cơ hội khuyên: “Hay là buổi tụ họp này chúng ta không tham gia nữa nhé? Vết thương của anh chưa lành, nhỡ bọn họ chuốc rượu thì…”

“Em chắn rượu.” Lận Thần cắt ngang lời cô, đẩy người đi về phía bãi đỗ xe.

Đi tới trước con xe Ferrari màu đỏ, Sa Khinh Vũ đành từ bỏ: “Thôi được! Nhưng anh không được uống rượu! Uống thì coi chừng em.”

Lận Thần bật cười, xoa đầu cô, sau đó tự giác ngồi vào ghế phó lái.

Do bị chủ biên giữ chân nên phải khoảng sáu rưỡi, Sa Khinh Vũ và Lận Thần mới tới khách sạn, coi như trễ nửa tiếng.

Đương lúc mọi người sôi nổi thảo luận, bảo Sa Khinh Vũ sẽ không tới thì cửa phòng bao bị phục vụ đẩy ra, chào đón “người sẽ không tới” đi vào cùng một người đàn ông.

Lớp trưởng Tào Quốc Cưu ngẩng lên nhìn chăm chú, nhướng mày: “Ái chà, đây chẳng phải là Khinh Vũ sao?”

Sa Khinh Vũ dẫn Lận Thần đến bên cạnh Tào Quốc Cưu, cười nhẹ: “Xin chào lớp trưởng.”

“Nhìn xem phóng viên Sa nhà chúng ta đưa ai tới này?” Tào Quốc Cưu chú ý đến Lận Thần bên cạnh Sa Khinh Vũ, ồn ào.

Sa Khinh Vũ cũng không giấu diếm gì, đẩy thẳng Lận Thần ra đứng giữa: “Bạn trai của tôi, Lận Thần. Do anh ấy mới làm phẫu thuật xong, không thể uống rượu nên rượu nào mời anh ấy tôi nhận tất. Phóng ngựa qua đây đi!”

Ngữ khí cuồng vọng ấy chui vào trong tai Tào Quốc Cưu biến thành sự khiêu khích cực mạnh. Cậu ta đứng thẳng eo, nâng ly rượu lên, dẫn đầu đoàn quân xông pha trận chiến: “Khinh Vũ, uống một ly trước đã.”

Cứ như vậy, nhờ có Tào Quốc Cưu mở đường, từng người từng người đến cụng ly với Sa Khinh Vũ.

Diêm Tòng Hạo đến đúng lúc Sa Khinh Vũ vừa từ nhà vệ sinh quay về. Chạm mặt nhau trước cửa phòng bao, hai người cùng gật nhẹ thay lời chào hỏi, lịch sự đầy khách sáo.

Mà Tào Quốc Cưu cũng vừa hay ra khỏi nhà vệ sinh, quay về thấy hai người đứng chào nhau ở cửa phòng: “Sao hai người đứng cả bên ngoài vậy? Vào trong đi.”

Có lẽ mọi người ai ai cũng chờ mong màn này. Đều là người làm trong ngành truyền thông, tính bát quái trời sinh, thấy bạn trai hiện tại và bạn trai cũ cùng lên sân khấu, họ đều không nhịn được muốn múa bút viết một bài báo, để nhà nhà đều biết. Cơ mà, chắc do khí thế của Lận Thần quá bức người, Sa Khinh Vũ và Diêm Tòng Hạo lại quá bình tĩnh thong dong nên khán giả ngồi quanh chờ xem kịch vui lặng thinh.

Mọi thứ không diễn ra đúng như những gì mọi người nghĩ, Sa Khinh Vũ thấy hết vui, không qua bao lâu đã dẫn Lận Thần rời khỏi.

Hai người sang quán café nhỏ gần đó ngồi, coi như chờ tỉnh rượu. Đến tận khi lên xe về nhà, Sa Khinh Vũ mới nhịn không được, hỏi: “Em không hiểu, sao anh nhất quyết phải đi gặp hội bạn em?”

Ngày đó, sau lời khích lệ của Lận Yên, cô tưởng Lận Thần sẽ không quan tâm, hẳn sẽ xem thường việc tụ tập bạn cũ nhưng đâu ngờ chính anh lại muốn tham gia. Quả thật là mở rộng tầm mắt. Đường đường là một nhà ngoại giao, ấy vậy mà để người khác giật dây.

Lận Thần mở cửa sổ xe, để gió lạnh tạt vào, lúc sau mới trả lời Sa Khinh Vũ: “Anh muốn để bạn học của em biết, em là của anh.”

Gió tạt tới, lời anh nói phiêu phiêu đến tai cô như có như không, nghe không rõ lắm, vì thế, cô hỏi lại: “Anh nói gì?”

Đột nhiên, Lận Thần vươn tay qua, xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Anh nói, em là của anh.”

Anh để ý sự tồn tại của Diêm Tòng Hạo. Cho dù đó là quá khứ, anh vẫn để ý. Vì để ý, nên anh muốn những ai biết đến đoạn tình cảm ấy trong quá khứ phải biết hiện tại Sa Khinh Vũ là của anh. Là của người tên Lận Thần.

Tim run lên, đập mạnh. Sa Khinh Vũ mất tập trung, còn chẳng để ý đèn giao thông phía trước đã chuyển đỏ, chờ Lận Thần nhắc mới hay: “Dừng xe!”

Cô dẫm mạnh chân phanh, cơ thể hai người theo quán tính đổ về phía trước, song bị đai an toàn kéo về. Lần nữa nhìn về phía trước, thấy chủ xe đỗ đằng trước đã xuống xe, đi ra quan sát tình hình phần đuôi bị đụng, bumper(1) của xe bị chiếc Ferrari của Sa Khinh Vũ đụng rớt xuống luôn.

(1)Bumper: Bộ phận cản trước là cái gắn liền hoặc tích hợp với xe oto, được trang bị ở cả đầu và đuôi xe, để hấp thụ tác động trong một vụ va chạm nhỏ.



Cô nhìn chằm chằm chủ xe đang gõ vào kính chắn gió gọi mình xuống, đáng thương nói: “Hình như em gây họa rồi?”

Lận Thần ngồi bên ghế phó lái thở hắt ra một hơi, đặt tay lên bụng theo bản năng. Có vẻ miệng vết thương bị đai an toàn đụng phải hơi nhức nhối, sắc mặt tái nhợt.

Tuy trong xe ánh sáng không tốt lắm nhưng Sa Khinh Vũ vẫn thấy động tác tay của Lận Thần, khẩn trương đến gần anh, hỏi: “Miếng vết thương của anh bị rách ra à?”

Lận Thần không gắng gượng, mím chặt môi, gật đầu.

“Em đưa anh tới bệnh viện.” Sa Khinh Vũ hoảng sợ.

Lận Thần nắm lấy lòng tay mướt mồ hôi của cô, lắc đầu: “Không cần, bị đai an toàn cọ nhẹ vào thôi. Không nghiêm trọng.”

“Không được!” Sa Khinh Vũ kiên định nói: “Không tới bệnh viện em không yên tâm.”

Cuối cùng, hai người vẫn đi một chuyến tới bệnh viện. Sau khi kiểm tra, bác sĩ tỏ vẻ không có gì đáng ngại, lúc này tảng đá nặng trĩu trong lòng Sa Khinh Vũ mới được buông xuống.

Lận Thần ở lại căn nhà mình mua làm của hồi môn cho Lận Yên ở nội thành. Đó là căn nhà tiêu chuẩn dành cho một người ở, một phòng khách, một phòng bếp, một phòng sách, một phòng ngủ, nằm trên đường Hồng Điền.

Xuống xe, Sa Khinh Vũ vòng qua bên kia đỡ anh xuống. Thấy vậy, Lận Thần dở khóc dở cười: “Anh có tàn phế đâu.”

Sa Khinh Vũ tức giận: “Giờ thì không, anh thử bị thế mấy lần nữa là thành rồi.”

Cô đỡ anh vào tiểu khu, chẳng chút ngượng ngùng.

Vì miệng vết thương bị rách nên áo sơ mi Lận Thần dính máu, về tới nhà một cái là Lận Thần vào phòng thay áo luôn. Sa Khinh Vũ xoay người đi ra ban công, vịn tay lên lan can, mắt trông ra xa, ngắm màn đêm bao trùm lên thành phố S, khắp nơi rực rỡ như ban ngày.

Lận Thần thay quần áo xong thì ra ban công tìm cô, ôm lấy cô từ phía sau, tì cằm lên vai cô.

Cảm nhận có người phía sau, Sa Khinh Vũ nghiêng mặt, liếc nhìn anh, dịu dàng hỏi: “Anh còn đau không?”

“Không đau.” Nói xong, anh ngẩng đầu, cúi người hôn lên khóe môi cô.

Hơi thở hai người hòa quyện, gió đêm cũng trở nên mập mờ.

Anh càng hôn càng dồn dập, tay không ngừng vuốt ve lên xuống trên lưng cô, cầm lòng không nổi mà nhấc cả người cô lên, môi mơn trớn dần xuống dưới, cuối cùng quyến luyến dừng lại ở phần cổ thiên nga xinh đẹp.

Chính giây phút ấy, nhịp thở hỗn loạn chậm rãi bình tĩnh lại.

Lưng Sa Khinh Vũ tựa vào lan can, hai tay ôm lấy cổ anh, thấy anh ngừng động tác cô lập tức tựa đầu vào vai anh, cọ tới cọ lun trên cái áo thun sạch sẽ.

Chất bông, rất mềm mại.

Lận Thần trượt tay dần xuống, dừng lại ở eo cô, hai tay vòng ra sau lưng ôm trọn người, mười ngón tay đan chặt.

Bọn họ lẳng lặng đứng như vậy vài phút, chờ đến khi hô hấp của cả hai ổn định, Sa Khinh Vũ mới rời khỏi cái ôm của anh, ngẩng đầu, bật cười.

Lận Thần khó hiểu, nhíu mày: “Em cười cái gì?”

Sa Khinh Vũ vẫn cười, lắc đầu: “Không, không có gì.”

Lận Thần nghi hoặc: “Nói mau.”

Sa Khinh Vũ lắc đầu, nghịch ngợm nói: “Không nói.”

Lận Thần chủ động chuyển đề tài, không ép cô nữa: “Tí nữa lấy chăn đơn mang sang phòng sách cho anh.”

“Tự dưng mang sang đó trải làm gì?” Sa Khinh Vũ không hiểu.

“Anh ở.”

“Ơ?”

“Phòng ngủ cho em.”

“A?”

Thấy cô cứ “a” “ơ” liên tục, Lận Thần nhăn mày, đẩy cô đi vào phòng khách: “A với ơ cái gì? Mau đi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.