CHƯƠNG 13
(Rất rất thích chương này nha ~~~~~)
Giang Nhược Thủy dọn đi rồi, Cố Thiện nhìn cậu lúc thu dọn đồ đạc, đột nhiên chân tay trở nên luống cuống, phải ngồi trên sô pha nhìn cậu thu dọn, hay nên đứng bên cạnh cậu giúp một tay. Cố Thiện nhận ra mình không làm được, vì thế tìm cớ trốn vào phòng sách.
Đợi đến lúc Giang Nhược Thủy đến gõ cửa, quyển sách trên tay Cố Thiện, vẫn là trang mở ra từ nãy. Chần chờ nhìn sách, lại chần chờ nhìn cánh cửa phòng sách, cuối cùng phải đến lúc Giang Nhược Thủy hoài nghi mở miệng hỏi hắn có trong đó không, hắn rốt cục mới đứng dậy. Mở cửa, Giang Nhược Thủy đứng ở bên ngoài, vẫn đang giữ tư thế sắp gõ cửa tiếp, có chút xấu hổ. Trên sô-pha có một ba lô, sô-pha bên cạnh cũng có một túi du lịch không lớn không nhỏ, đấy là toàn bộ vật dụng Giang Nhược Thủy thu xếp chuẩn bị dọn đi.
“Sao lại ít như vậy?” Cố Thiện nhịn không được mở miệng hỏi.
Giang Nhược Thủy hé miệng cười cười: “Gần thế.”
Chính là như vậy, cậu cũng hết sức kinh ngạc, mình đã vào đây ở lâu như thế, nhưng đồ đạc chỉ có một ít, chính là thật sự không thể thu dọn.
Có lẽ chính trong tiềm thức cậu cũng biết rằng, đến một ngày cũng sẽ phải dọn ra thôi.
Tiếm thức thật kì diệu.
“Em phải đi rồi,” Thấy Cố Thiện không nói gì, Giang Nhược Thủy liền tiếp tục, “Buổi chiều trong trường có chút việc.”
Thật ra không hề có việc, nhưng là, có mấy lần lấy cũng mượn cớ nói cho xong, như thế lại thành thói quen, đối với Cố Thiện, cậu đã không còn có thể thẳng thắn được .
Cố Thiện liền gật gật đầu: “Đi thôi, anh đã bảo sẽ chở em đi mà.”
Trên đường đến trường, cả hai đều không hề lên tiếng phá vỡ trầm mặc trong xe.
Có lẽ vẫn còn tình cảm, cho dù không phải quan hệ như vậy… Giang Nhược Thủy lấy tay chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong lòng nghĩ thế, thản nhiên tự giễu.
Đến trường, dưới lầu ký túc xá, xuống xe, Giang Nhược Thủy muốn cầm lấy túi du lịch trong tay Cố Thiện, lại bị Cố Thiện ngăn lại.
Cố Thiện cười nói: “Không mời anh lên ngồi một chút à?”
Giang Nhược Thủy có chút kinh ngạc, nhưng Cố Thiện không để cho cậu có cơ hội từ chối khéo liền tiếp lời: “Nếu em có cần dọn dẹp gì thì anh cũng giúp được.”
“Không cần đâu, mọi thứ đều dọn dẹp xong hết rồi.” Giang Nhược Thủy vừa nói xong lại có chút hối hận, còn nói thế nào nữa, cậu cảm thấy lời vừa rồi, có phần hơi quá đáng.
Quả nhiên, Cố Thiện trong mắt chợt lóe bi thương rồi lại biến mất, nhưng hắn trong phút chốc đó che dấu rất tốt, tiếp tục cười nói:”Vậy được rồi.”
“… Hay anh cứ lên ngồi một lát, uống ly nước đã.” Giang Nhược Thủy cuối cùng cũng nói.
Nếu không phải trước kia chính tai nghe được Cố Thiện nói người hắn thích chính là Lee, tận mắt nhìn thấy hắn tỉ mỉ quan tâm Lee, cậu gần như sẽ hoài nghi Cố Thiện thực tế luyến tiếc cậu biết bao nhiêu, Cố Thiện trên mặt tươi cười khó coi, chỉ có chính hắn nhìn không thấy mà thôi.
Nằm trên tầng năm ký túc xá, một căn phòng đơn, hướng mặt về phía Nam, phương vị rất tốt.
Vào cửa, Cố Thiện nhìn trái nhìn phải, căn phòng nhỏ, ngoại trừ phòng ngủ bên ngoài, còn phòng bếp, nhà vệ sinh, cùng ban công, sạch sẽ ngăn nắp gọn gàng, ấm áp tự nhiên. Giang Nhược Thủy quen thuộc đi vào phòng bếp, rót một ky nước cho hắn, Cố Thiện khi đó mới phát giác, cậu ấy đã ở trong này vài ngày rồi .
Để Cố Thiện ngồi trên ghế gần đó, còn mình ngồi lên giường, Giang Nhược Thủy biết bản thân vẫn có chút khó xử. Tình cảm của một người, đâu phải nói kết thúc, là kết thúc ngay được.
Cúi đầu nhìn ly nước thủy tinh trong tay, đến cả một lúc sau, cả hai gần như không nói gì. Cho đến khi Cố Thiện nhẹ nhàng mở miệng: “Sau này sống một mình, em nhớ phải tự chăm sóc bản thân thật tốt đấy.”
Giang Nhược Thủy ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Em biết rồi. Anh cũng vậy, anh so với em còn không biết chăm sóc mình hơn nữa kìa.”
Cố Thiện hơi hơi kéo khóe môi, không đáp lại.
Lại im lặng một lúc nữa, Giang Nhược Thủy đem cái ly đặt lên bàn, đứng dậy: “Thật không thể giữ anh lại, em đã hẹn với giáo sứ rồi, ba giờ phải đến văn phòng.”
Cố Thiện cũng đứng dậy, buông cái ly, cúi đầu nói nhanh: “Được.”
Trên đường về, Cố Thiện một tay nắm tay lái, một tay đỡ trán. Vị trí phó lái bên cạnh không có ai, hắn liền cảm thấy xe trở nên thật trống vắng.
Sau, khi về đến nhà, loại cảm giác này càng sâu sắc hơn.
Thật kì quái, Giang Nhược Thủy rõ ràng không mang đi nhiều đồ đạc, nhưng cả căn phòng bỗng trở nên thật lớn. Những nơi mắt có thể nhìn đến, đều là khoảng không, không có gì cả.
Không có đôi dép lê cậu thường mang, không có cái ly cậu thường dùng, không có sách báo tạp chí cậu thích xem, không có laptop của cậu. Cố Thiện đi vào bếp, trong tủ lạnh chỉ không có món bơ lạc Giang Nhược Thủy thích ăn, trong tủ chén không có hộp đựng cơm của cậu. (Nguyên văn là “tiện lợi hạp”, hình như gần giống như bento của Nhật ấy ~~)
Cố Thiện đi vào phòng ngủ, tủ quần áo không có quần áo của cậu, trên tủ đầu giường không có mắt kính của cậu, bàn học nhỏ cũng không có tập ghi chép của cậu.
Trong phòng vệ sinh đã không còn bàn chải đánh răng cùng ly súc miệng của cậu, trên giá treo cũng không còn khăn mặt của cậu.
Mọi nơi đều trống rỗng.
Hành lý của Giang Nhược Thủy không nhiều lắm, nhưng tất cả đổ đạc của cậu đều mang đi cả rồi, một chút cũng không lưu lại.
Cố Thiện thật chậm rãi tiến đến bên giường, ôm lấy chăn hít một hơi thật sâu, là mùi hương nhàn nhạt của bột xà phòng – Cố Thiện nhảy dựng lên, vọt tới phòng giặt giũ, thấy bên ngoài trên ban công, khăn trải giường và áo gối đều đã được giặt sạch sẽ đang bay phấp phới. Giang Nhược Thủy sau khi thu dọn xong, đã mang tất cả đi giặt.
… Hai tay nắm chặt thành quyền, Cố Thiện cuối cùng cũng tin, tất cả mọi thứ, Giang Nhược Thủy đều đã sớm lên kế hoạch cả rồi, cậu muốn đem bản thân biến mất không để lại chút dấu vết, thậm chí ngay cả
một chút hơi thở cũng không vươn lại nơi đây.
Cậu sao lại có thể, như thế nào có thể keo kiệt đến thế, ngay cả hương vị cuối cùng cũng không để lại cho hắn sao? Cố Thiện cảm thấy mình không thể suy nghĩ được nữa, ngơ ngác đứng ở đó, nhìn khăn trải giường dưới ánh mặt trời bay lên theo làn gió êm dịu.
Nhớ đến Giang Nhược Thủy lúc ở trên xe, lơ đãng nói một câu: “Hôm nay trời đẹp hiếm thấy.”
Vốn học kỳ sau mới bắt đầu làm trợ giảng, nhưng đột nhiên có một trợ giáo có chuyện phải đi, Giang Nhược Thủy liền trực tiếp thay thế vị trí của người đó.
Đi học, đi làm, viết luận văn, làm bài tập, cuộc sống hết sức trật tự.
Nhưng rất tự tại, sống một mình, thật tự do, ngoại trừ đôi khi ngẫu nhiên nhìn bên ngoài trống trải sẽ hơi buồn một chút, còn lại đều rất tốt.
Không lâu sau Lee cũng biết tin cậu và Cố Thiện chia tay, chuyện thế này, cũng lừa không được bao lâu, bởi thế nào thì Lee cũng vẫn giữ liên lạc với cậu kia mà.
Lee không nói gì thêm, chỉ nhiệt tình đến thăm ký túc xá của cậu, cứ luôn miệng cảm thán thật an nhàn, cậu ta cũng muốn đến đó ở.
Giang Nhược Thủy chỉ cười nhìn cậu ta, cậu thật sự rất cảm ơn Lee không hỏi lý do, nói đi nói lại, cậu cũng không muốn gợi lên vết thương cũ. Chỉ không biết Lee và Cố Thiện thế nào rồi, không có cậu chen giữa cản trở, có phải cả hai người đã có kết quả rồi hay không?
Vậy đến khi đó thì sao? Cậu liệu sẽ bận tâm chứ?
Hay là đến khi đó, cậu cũng đã tìm được người khác, một người bạn đời mới.
Nhưng Lee không hề nhắc đến tên Cố Thiện một lần, hoàn toàn hợp ý cậu. Đúng là thế, Lee luôn có thể hiểu tâm ý cậu, giống như là, mang quãng kí ức này xóa đi, một chút hơi thở cũng không để lại, cho rằng mọi việc đều không xảy ra.
Nghĩ như vậy, Giang Nhược Thủy nhịn không được gợi lên khóe miệng. Cậu đột nhiên tin tưởng, hoặc nói là tin chắc chắn, rằng Lee đã biết, mọi thứ đều đã biết .
Lee bị cậu nhìn cười đến nỗi có chút dè chừng, cẩn thận hỏi lại: “Làm gì thế, đột nhiên thích ta rồi hả?”
Giang Nhược Thủy vỗ nhẹ lên mái tóc giờ đã biến thành màu da cam nguyên chất của cậu ta: “Chắc vậy đó, cậu không phải người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở sao?”
Lee ha ha cười: “Ta cũng yêu mi nhất đó, Nhược Thủy à!”
Giang Nhược Thủy buồn ôm ngực cười nhìn cậu không nói.
“Nhưng mà nè,” Lee cả con mắt lẫn câu chuyện đều xoay vòng, trên mặt mang theo nghịch ngợm tươi cười nói, “Người yêu cậu nhất ấy, không phải là tớ đâu nhé.”
“A, phải vậy không?” Giang Nhược Thủy nhăn mày, “Làm tôi đau lòng quá đi.”
“Sẽ không.”Lee lắc đầu, “Bởi vì người cậu yêu nhất, cũng không phải tớ.”
“… Nói vậy, cậu là người thiệt thòi nhất rồi ?” Giang Nhược Thủy giật nhẹ khóe miệng.
“Là chịu đấm ăn xôi chứ!” Lee cười lớn, “Nghỉ đông tớ sẽ theo cậu về thành phố C, tớ muốn đi thăm cha mẹ chồng!”
“Rồi rồi rồi,” Giang Nhược Thủy giở ánh mắt xem thường “Cha mẹ chồng của cậu còn không phải là món lẩu cay chính tông của thành C sao!”
Lời nói mập mờ của Lee, chỉ lưu lại trong đầu Giang Nhược Thủy chốc lát, liền được gói lại quẳng ra sau đầu. Yêu không yêu cái gì chứ, tên nhóc Lee này chắc lại muốn làm mai mối gì cho cậu đây. Một Cố Thiện đã làm cậu đau thương đến thế, đừng nói đến người khác, đến lúc đó chẳng phải là “thân tại Cao doanh tâm tại Hán doanh” sao, lúc đó lòng cậu còn không buồn chết đi được sao. Cậu đương nhiên không trách Lee, bạn bè tổn thương nhau, kết giao thật ra chính là “tổn nhân bất lợi kỷ” (làm tổn thương người khác nhưng mình cũng không được lợi). Thật ra bạn học Lý Tiểu Thiên này, nhìn thì thấy “vô tâm vô phế”, nhưng cậu biết rõ tính cách của cậu ta, gặp loại chuyện thế này, cũng âm thầm không bức chết cậu.
Cho nên, về việc “lòng dạ hẹp hòi” không nói rõ với Lee cũng không khuyên bảo gì cậu ta, là chuyện đương nhiên. Nếu thật sự là huynh đệ sống chết có nhau, trong lòng cậu đang khó chịu thế này, sao có thể tùy ý để Lee bên cạnh vui vẻ thế được?
Nhiều lần, Lee đều hết sức bi phẫn dõi theo khí chất thanh cao làm người khác run sợ của Giang Nhược Thủy rồi nói: “Đã bảo Nhược Thủy bụng dạ khó lường rồi mà, sao chẳng ai thèm tin mình hết vậy?”
Người mới nhìn qua tưởng đâu không hề để ý chuyện gì, mới là đáng sợ nhất .
Sự kiện lần này, làm cho Lee càng thêm nhận thức rỏ ràng một chuyện – Giang Nhược Thủy với những cái khác đều lạnh nhạt, chỉ có Cố Thiện mới làm trái tim cậu rung động.
Tuy rằng không biết chi tiết, nhưng Lee ít nhiều có thể đoán được, cách làm của Giang Nhược Thủy tuyệt tình biết bao nhiêu. Cũng không thể nói cậu phỏng đoán bậy bạ, người nào nhìn thấy ánh mắt Cố Thiện ảm đạm dần đi, cũng đều sẽ cảm thấy thương cảm, hoặc là vỗ tay tỏ ý vui mừng – cậu dĩ nhiên nhất định sẽ là kiểu thứ hai.
Cố Thiện cảm thấy đã rất lâu rồi không được gặp Giang Nhược Thủy, nhưng thật ra cũng chỉ mới một tháng, bốn cái cuối tuần, ba mươi mốt ngày mà thôi. Mỗi ngày, khi mắt vừa mở trong đầu chỉ có một suy nghĩ, nhớ cậu quá, thật sự rất nhớ cậu.
Nhịn không được bèn gọi điện thoại, đầu dây bên kia lần nào cũng dùng giọng điệu rất thản nhiên, rất lễ phép nói chuyện với hắn. Nhắn tin rồi gửi bưu phẩm, cũng đều nhận được hồi âm hết sức ôn hòa lễ độ .
Xa mặt cách lòng.
Cố Thiện tự cười nhạo bản thân, sau khi chia tay rồi hắn mới có thể hiểu được những suy nghĩ cùng thói quen của Giang Nhược Thủy.
Có người nói, để quên đi một cuộc tình, cần phải có một người mới lẫn thời gian, nếu không quên được, hoặc là người mới không tốt, hoặc do thời gian không đủ dài. Hắn không đi tìm tình cảm mới, thậm chí vẫn duy trì thật tốt thói quen của người đàn ông của gia đình, cứ sáng chín chiều năm, đúng giờ về nhà. Cũng không phải không có thời gian – vấn đề mấu chốt chính là, hắn không muốn quên.
Hắn đến nay vẫn cảm thấy được xương cốt cả người đều đau, nhưng lại thích loại cảm giác này đến kì lạ, sợ rằng đến một ngày nào đó sẽ quên, sẽ hoàn toàn đánh mất Giang Nhược Thủy.
Buồn cười chính là, hắn quả thật đã hoàn toàn đánh mất rồi.