CHƯƠNG 15
Chuông cửa reo vang, Giang Nhược Thủy buông sách, không biết ai lại đến vào giờ này. Bởi vì không khẳng định được, lần trước Cố Thiện đột nhiên đến thăm quả thật đã làm cậu kinh ngạc một trận. Trên đường đi làm, sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, không đến công ty cũng không đi bệnh viện, lại cố tình đến tìm cậu.
Đương nhiên cậu cũng sẽ không tự mình đa tình, nghĩ Cố Thiện có ý gì với cậu. Có lẽ chỉ đơn giản là trùng hợp, hoặc muốn tìm Lee lại không đi, ừm, chuyện tình cảm có vấn đề chăng?
Nghĩ như thế, cậu cũng không cần phải rối rắm làm gì, Cố Thiện đã là quá khứ, sao lại có thể ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại và tương lai của cậu được?
Mở cửa ra, lại nhìn thấy gương mặt Cố Thiện. Giang Nhược Thủy không biết trên mặt mình là biểu tình gì, chỉ là sâu trong nội tâm cậu, cảm thấy có chút khó xử.
Cố Thiện cứ đứng bên ngoài như thế, gõ cửa rồi lại không biết nói gì.
Giang Nhược Thủy âm thầm thở dài, nghiêng người qua một bên, có ý bảo hắn hãy vào nhà đi.
Sau khi vào phòng, Cố Thiện mới hé miệng cười nói: “Dạo này công ty anh có ý muốn hợp tác với đại học của em làm một hạng mục, anh nghĩ cũng thuận tiện, có dịp đến thăm em.”
“Cám ơn.” Giang Nhược Thủy cười, đi lấy cho hắn ly nước, “Lần trước anh về nhà còn thấy trong người khó chịu chỗ nào nữa không?”
“Ưm, nghỉ ngơi hai ngày, đã khỏe rồi.” Cố Thiện cũng cười đáp.
“Xe anh đâu?” Giang Nhược Thủy liền ngồi vào bên giường, hỏi.
Cố Thiện cũng ngồi lên ghế, nhún vai: “Bị giữ tạm thời, không lấy được, bằng lái cũng bị giam luôn rồi.”
“Ai bảo anh không cẩn thận.” Giang Nhược Thủy cũng nhún vai đáp.
Cố Thiện cười cười, không nói nữa.
“Dạo này em khỏe không?”
“Dạo này anh sao rồi?”
Vừa dứt lời, cả hai đều ngạc nhiên, bèn cười trừ, Cố Thiện nghiêng người về phía trước, nhìn vào mắt Giang Nhược Thủy, vẻ mặt hết sức dịu dàng, mở miệng nói: “Nói thật anh cũng không được khỏe lắm.”
Giang Nhược Thủy hơi khép mắt, lại ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mặt: “Sao lại thế?”
Cố Thiện không trả lời, chỉ lắc đầu: “Còn em?”
“Cũng khỏe lắm.” Giang Nhược Thủy mỉm cười trả lời, “Giờ học trên lớp, dạy học, làm việc, có khi khá bận cũng có khi rất nhàn hạ.”
Không nhớ đến hắn chút nào sao? Không hề đau khổ dù chỉ một chút? Cố Thiện há miệng thở dốc, lại đột nhiên không nói gì nữa. Hắn cứ không có lập trường mà hỏi như thế. Hắn khao khát muốn biết, rằng Giang Nhược Thủy có còn chút tình cảm nào với hắn không, nhưng lại không dám lên tiếng, cũng như hắn chưa bao giờ có can đảm nói thích cậu.
Hắn sợ, sợ rằng Giang Nhược Thủy sẽ bình tĩnh mà mỉm cười cự tuyệt hắn, sau đó lại rời xa hắn, đến một nơi xa thật xa, làm hắn không thể gặp cũng không thể chạm vào, làm hắn không còn lý do gì để ngẩn ngơ ngồi bên cạnh cậu nữa.
“Phải rồi, dạo này Lee có vẻ đã khỏi hẳn rồi đấy, anh có đến thăm cậu ấy chưa?” Giang Nhược Thủy tìm đề tài nói chuyện, không biết cố ý hay vô tình, lại nói như thế, suy cho cùng, Lee là người mà bọn họ đều biết, cũng có thể coi là đề tài nói chuyện.
“Vẫn chưa, có gọi điện thoại cho cậu ta mấy lần.” Cố Thiện thản nhiên nói.
Hắn bị Lee len lén mỉa mai, cười nhạo, thê thảm hết sức, nhưng lại chẳng thể mở miệng phản bác lấy một câu.
Giang Nhược Thủy bèn nhoẻn miệng: “Tên nhóc đó do bị thương nằm một chỗ, nên bây giờ gặp người khác có hơi lúng túng, anh cũng nên dẫn cậu ấy đi đây đi đó chơi đi.”
Cố Thiện kinh ngạc, miễn cưỡng kéo khóe môi thành nụ cười: “Cậu ta bạn bè nhiều lắm, cứ để tự nhiên cũng có người chơi cùng.”
Giang Nhược Thủy nghe xong, tỏ vẻ đã sáng tỏ, gật gật đầu: “Là vầy… Tên nhóc đó ai cũng không cự tuyệt cả.”
“……” Cố Thiện thở ra thật dài, bởi hắn đã bế tắc rồi.
Lúc trước chỉ biết mang tảng đá đập vào chân mình, không hề nghĩ đến việc không chỉ ngón chân, mà toàn bộ bàn chân đều phải bỏ đi. Giang Nhược Thủy bây giờ cho rằng hắn với Lee có tình ý, hắn cũng hết đường chối cãi, bởi vì ngày đó cậu nghe được từ chính miệng hắn nói ra những lời như thế mà.
Nhìn phản ứng của hắn, Giang Nhược Thủy liền tin chắc rằng, hắn là vì chuyện của Lee nên mới phiền muộn như vậy, bắt chéo chân, đảo tròng mắt: “Thực ra Lee nhìn bề ngoài rất ham vui, nhưng bên trong vẫn còn ngây thơ lắm, anh cứ thường xuyên làm vài việc vụn vặt tỏ ý thân mật, biết đâu có thể làm cậu ấy xúc động thì sao.”
“Khụ,” Cố Thiện nắm tay ho nhẹ một chút, “Chúng ta đừng nói chuyện cậu ta nữa được không?”
“Hừm, thôi được.” Giang Nhược Thủy cười cười, chỉ cần hắn không nhắc đến chuyện đau khổ kia, “Vậy nói gì bây giờ?”
“Nói về cuộc sống của em đi?” Cố Thiện thử hỏi với vẻ thăm dò.
“Cuộc sống của em? Không phải vừa nói rồi sao?” Giang Nhược Thủy nhún vai.
“Vậy sức khỏe em thế nào? Có bệnh gì không? Có ăn cơm đúng giờ không đấy? Bình thường em đâu có chịu ăn cơm đúng giờ đúng bữa, lần nào anh cũng phải nhìn chằm chằm em mới…” Cố Thiện đang nói đột nhiên dừng lại.
Giang Nhược Thủy giật nhẹ khóe miệng: “Không sao, em ở trong trường, cũng gần căn-tin.”
“Ừm.” Cố Thiện gật gật đầu, lại nhớ đến một việc, “Ừ, dạo này anh được thăng chức, lương cũng tăng nữa.”
“Chúc mừng anh!” Giang Nhược Thủy thành tâm mừng cho hắn.
“Tiền không biết phải tiêu xài thế nào, chỉ toàn để đó.” Cố Thiện thản nhiên nói, khóe môi nhếch lên, nở nụ cười có phần cay đắng, “Hồi trước đã bàn bạc sẽ cùng nhau đi du lịch, cuối cùng…”
“Chỉ là chuyện trước kia,” Giang Nhược Thủy cười nói, “Huống hồ em cũng không thích đi đây đi đó lắm.”
“Nếu,” Cố Thiện nhìn vào mắt cậu, hỏi, “Anh nói là nếu nhé, nếu có thể đi du lịch, em sẽ đi đâu, làm gì?”
Giang Nhược Thủy nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ: “Nếu vậy, em muốn đi Xuyên Tây. Tuy quê gốc em ở đó, nhưng chưa đến lần nào…”
“Còn nơi nào khác không?” Cố Thiện cười, lại hỏi.
“Vậy đi Đại Lý hoặc Đằng Trùng cũng được…” Lại nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ.
“Còn muốn đi đâu nữa? Nước ngoài thì sao?”
“Ưm, em muốn đi du lịch vòng quanh Châu Âu một lần.” Giang Nhược Thủy cười cười, “Nhưng chỉ muốn vậy thôi, em không có dư tiền thế, lại không
có người đi cùng, nếu chỉ có một người đi hẳn sẽ cô đơn lắm.”
“… Ừ, đúng là vậy thật.” Cố Thiện cúi đầu, mang theo một chút chua xót, tươi cười đáp.
Chốc lát đã không còn đề tài để nói, một lúc sau, Giang Nhược Thủy mới lên tiếng nhắc: “Anh đến gặp thầy em phải không? Là gặp xong rồi hay vẫn chưa thế?”
“Gặp xong rồi, kế tiếp cũng chưa biết làm gì.” Cố Thiện nói, trong lòng hiểu được, ý cậu muốn tiễn khách, nhưng vẫn muốn mặt dày không thèm rời đi.
“Là thế này…” Giang Nhược Thủy cười cười, “Em rất hoan nghênh anh đến chơi, nhưng chút nữa em phải lên lớp rồi…”
Là nói dối, không biết từ bao giờ đã vậy, cậu nhớ rất rõ thời khóa biểu của mình, hiện giờ không có tiết. Thế nhưng cậu cũng không thể thẳng thừng nói (đuổi khách) thế được.
Cố Thiện đứng lên: “Vậy anh không làm phiền em nữa.”
“Không có gì đâu, thật ngại quá, nếu không thì có thể cùng ăn cơm rồi – mà chắc em chỉ có thể mời anh vào căn-tin ăn thôi.” Giang Nhược Thủy cũng cười nói.
“Quyết định vậy nhé, hay lần sau đi?” Cố Thiện cười hỏi, trong mắt ánh lên vẻ chờ mong.
“Ừm, được thôi.” Giang Nhược Thủy đành phải gật đầu.