CHƯƠNG 9
Dù sao cũng đã hẹn người thuê nhà trao đổi sau, thuận tiện xin phép nghỉ một tiếng chạy đến nhà Lee, sau dứt khoát xin nghỉ cả buổi chiều, rồi lái xe chạy thẳng về nhà.
Trên đường trở về, ngón tay gõ lên tay lái không ngừng, đến cả đèn đỏ cũng có cảm giác nhiều hơn bình thường, thời gian so với mọi khi cũng như dài ra. Vất vả lắm mới về đến nhà, đậu xe xong, khi đi đến cửa thang máy, mới nghĩ đến việc một chút nữa không biết phải đối mặt với Giang Nhược Thủy như thế nào đây?
Hay là, thành khẩn giải thích, để người ta tha thứ cho mình việc đã nói những chuyện làm tổn thương cậu ấy… Hoặc là, cứ làm như chưa từng có chuyện gì, tự nhiên một chút, sau đó… Sau đó từ từ suy nghĩ lại!
Tự chuẩn bị tốt tâm lý, đút chìa khóa vào mở cửa.
Phòng khách trống rỗng, phòng bếp và phòng sách cũng không có ai. Lòng Cố Thiện lập tức nhộn nhạo hẳn lên, bước nhanh đi đến phòng ngủ lớn, sau khi nhìn thấy cái người đang quấn chăn say ngủ trên giường, mới nhẹ nhõm thở dài một tiếng.
Tốt quá, vẫn ở đây.
Chậm rãi đi đến bên giường, hơi hơi ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt đang ngủ của Giang Nhược Thủy, cuối cùng Cố Thiện mới chịu để lộ ra vẻ dịu dàng. Dọc theo đường đi rất vội vàng, thậm chí không có thời gian hiểu rõ rốt cuộc là vì sao…… Nhưng chính là, không muốn xa nhau, không muốn cứ như thế mà xa nhau.
Nhìn xem, tính tình hai người rất hợp, chưa từng cãi nhau. Tính cách rất hợp, sở thích cũng có nhiều điểm giống nhau. Thân thể cũng hết sức hòa hợp, mỗi lần đều thỏa mãn đến vậy……
Cứ ở chung với nhau như thế không tốt sao?
Nhíu mày, vươn tay chạm nhẹ vào hai má người đang say giấc, làm cậu hơi cựa quậy một chút.
Nhịn không được cúi xuống hôn lên trán cậu ấy, lông mi, đôi mắt, cái mũi…
Lúc nụ hôn rơi xuống môi, Giang Nhược Thủy tỉnh lại, nhưng mơ mơ màng màng mất một lúc, giọng mũi dày đặc cất tiếng hỏi: “Cố Thiện?”
“Ừm, suỵt…” Cố Thiện nhẹ nhàng ngậm lấy hai cánh môi kia, đem cả người đè lên mình cậu.
“Ơ… Ưm…” đôi môi bị trêu chọc hé mở, răng nanh cùng đầu lưỡi tiến vào, ôm lấy cậu chơi đùa, đầu óc Giang Nhược Thủy vẫn còn chưa tỉnh hẳn, thân thể đã muốn bị khơi mào nhiệt tình.
Nhìn kìa, rõ ràng vẫn có phản ứng tự nhiên mà nhiệt liệt với hắn như thế… Dường như muốn chứng minh điều gì đó, Cố Thiện hôn càng sâu, tay xốc chăn lên, ôm phủ lấy thân thể ấm áp mơ ngủ kia.
Lại mở to mắt, lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, Giang Nhược Thủy cả người bị cánh tay Cố Thiện ôm lấy, trong đầu rất nhiều dấu chấm hỏi.
“Khụ, hôm nay anh không tăng ca sao?” Suy nghĩ thật lâu, dùng câu hỏi này mở lời, bởi thật lòng trong cậu đầy nghi hoặc.
“Ưm, tự nhiên thấy hơi khó chịu.” Cố Thiện vuốt vuốt cánh tay Giang Nhược Thủy nói.
Giang Nhược Thủy giật nhẹ khóe miệng: “Em quả thật không thấy bên ngoài anh có chỗ nào khó chịu hết?”
“Ừm, vừa về tới thấy em là đỡ hơn phân nửa rồi .” Cố Thiện cười cười, “Bây giờ cả người đều khỏe.”
Giang Nhược Thủy hoài nghi ngẩng đầu nhìn hắn, muốn tìm kiếm chút manh mối, nhưng con người này lại cười đến vô cùng thoải mái, không hề có ý lừa gạt,
thậm chí còn làm cậu cảm thấy kì quái .
“Đang làm bài tập à?” Cố Thiện suy nghĩ, đổi sang vấn đề khác.
“Ừ, sáng tám giờ phải gửi vào hộp thư của giáo sư.” Giang Nhược Thủy đáp, thật ra cũng không gấp đến vậy, nhưng lại đi nói dối thế này, ừ thì phải làm càng giống thật càng tốt chứ sao.
“Xong xuôi chắc em sẽ được thoải mái hơn một chút nhỉ?” Cố Thiện bộ nói.
“A,” Giang Nhược Thủy hơi do dự, cân nhắc không biết phải trả lời thế nào, “Cũng không phải, dạo này giáo sư nhận hơi nhiều việc…”
“Giáo sư của bọn em biết bóc lột người khác quá ha.” Cố Thiện cười khẽ.
“Không có,” Giang Nhược Thủy nhún nhún vai, “Cũng là để mình có thêm kinh nghiệm thôi, mà trăm phần trăm còn được chia hoa hồng nữa, không tệ chút nào.”
“Em thiếu tiền sao?” Cố Thiện hỏi.
Giang Nhược Thủy lắc đầu: “Ăn của anh, ở nhà anh, sao thiếu tiền được…”
“Anh không ngại,” Cố Thiện vội vàng nói, “Hiện tại em vẫn còn đi học, anh đã đi làm rồi, mà cũng chưa biết chừng, đợi đến khi em tốt nghiệp ra trường, biết đâu anh lại bị thất nghiệp, lúc ấy phải để em nuôi anh rồi, phải không?”
“…” Giang Nhược Thủy bật cười, “Làm gì có ai nói mình như vậy?”
“Được không?” Cố Thiện quyết không tha, “Đến lúc đó em nuôi anh được không?”
Ơ, chuyện này… Giật nhẹ khóe miệng, Giang Nhược Thủy đắn đo trả lời: “Nếu em có khả năng, mà anh lại cần giúp đỡ, dĩ nhiên là em sẽ không bỏ mặc anh rồi.”
… Xem như hài lòng với câu trả lời này, Cố Thiện càng đem người ta vây chặt lại: “Cho nên hiện giờ nếu em có thiếu thốn gì thì phải nói với anh đấy, không có vấn đề gì đâu.”
“Ừm.” Giang Nhược Thủy nghĩ đi nghĩ lại, cứ tạm thời theo lời hắn nói đã.
… Nhưng mà, mãi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng?
Cố Thiện dạo này rất ngoan, làm việc và nghỉ ngơi đều hoàn toàn tuân thủ “Quy tắc của đàn ông đã có vợ”, sáng chín giờ chiều năm giờ (nghe bảo là giờ làm việc của công chức hiện đại), nếu không có việc cần thiết, chắc chắn không ở lại bên ngoài, sau khi tan tầm lập tức về nhà ngay.
Cũng không hoàn toàn sống cuộc sống không liên hệ gì đến nhau, bởi có đôi khi cũng sẽ thuận đường đi đón Giang Nhược Thủy tan học, hoặc hai người cùng hẹn nhau ra ngoài ăn cơm.
Từ khi được Lee khai thông đầu óc, Cố Thiện quả thật cảm giác được rằng Giang Nhược Thủy vẫn đang âm thầm cố gắng kéo dài khoảng cách giữa hai người, nên hắn sẽ cố thật tự nhiên tiến gần lại. Cho nên mỗi khi Giang Nhược Thủy nói mình phải tăng ca hoặc phải làm bài tập linh tinh gì đó, Cố Thiện chỉ cười bảo chờ cậu, Giang Nhược Thủy sẽ bó tay chịu thua. Dù sao, hẳn là không thể để hắn bước vào phòng, nhìn thấy cậu vừa nghe nhạc rock vừa uống cà phê vừa “làm bài tập” nhỉ?
Vì thế thời gian ở nhà tự nhiên nhiều lên. Cũng vậy mà tình thế từ Giang Nhược Thủy âm thầm “rút lui” trở thành hai bên tương xứng đấu sức.
Ngoài việc cố gắng ôm lấy người ta lăn lộn trên giường nhằm gia tăng “mức độ phù hợp” của hai người, Cố Thiện cũng âm thầm tìm hiểu thêm về sở thích của Giang Nhược Thủy. Lee thế nhưng rất phối hợp, chỉ cần cho cậu ta chút ưu đãi, cậu ta ngay lập tức có thể đem tổ tiên mười tám đời Giang Nhược Thủy ra khai báo rõ ràng rành mạch.
Đối với đủ loại sự tình mình làm ra, đối với vấn đề mình rốt cuộc là xuất phát từ tình cảm gì, có lẽ trực giác hắn cũng lờ mờ nhận ra, là hắn quan tâm… Nhưng quan tâm cái gì, để ý tới mức độ nào, hắn cũng không rõ. Vì thế Cố Thiện vẫn tự thôi miên, bởi vì bận bịu công việc, cho nên nếu chuyện đó đã khó nghĩ thông như thế, vậy thì trước mắt cứ mặc kệ nó đi.
Dù sao, dù sao trước tiên cứ nắm chặt tay người ta giữ trong lòng, không buông ra nữa!