Bánh Xe Định Mệnh

Chương 30: Chương 30




Lâm Bội đi vòng quanh cô, đến bên giường, ngồi xuống lại hỏi tiếp: “Tôi nghe nói cô có con trai, là con do cô sinh? Chuyện thế nào? Cô gặp phải sở khanh nên bị đuổi khỏi nhà?”

Kỳ thực Lâm Bội không phải kiểu người tò mò, chọc ngoáy chuyện riêng tư của người khác. Anh ta quấy quả Khổng Lập Thanh riết như vậy thứ nhất là vì quá nhàm chán, muốn giết thời gian, hai là cũng thực sự rất tò mò về con người cô.

Lâm Bội ngồi đó đợi Khổng Lập Thanh trả lời, mãi thấy cô không nói gì, cũng đã tính bỏ qua chuyện này, anh ta cũng cảm thấy đi truy hỏi chuyện riêng tư của người khác thật không mấy lịch sự, thế nhưng bỗng nhiên Khổng Lập Thanh lại lên tiếng: “Vạn Tường không phải con tôi, là em trai, con ngoài giá thú của bố tôi.”

Lâm Bội sững người, mắt chăm chăm nhìn Khổng Lập Thanh hồi lâu, cuối cùng lúng búng phun ra một câu; “Xin lỗi, tôi không cố ý.”

Khổng Lập Thanh vẫn vùi đầu trên gối, không đáp lại, không khí im lặng ngượng ngập bao trùm, bỗng nhiên Lâm Bội lại thở dài một hơi, ngại ngần mở miệng: “Thực ra tôi cũng là con ngoài giá thú, nhưng tôi không tốt số như em trai cô, có người chị gái tốt như vậy. Mẹ tôi vì sự sinh tồn của tôi mà chết không rõ ràng.”

Câu chuyện đến đây, hai người cùng chìm vào im lặng. Lúc sau Lâm Bội đi đến bên giường, trong phòng này không có hệ thống sưởi, đã vào đông nên rất lạnh. Đến đêm khuya, Khổng Lập Thanh mở tủ quần áo, lấy tấm chăn lâu ngày chưa giặt tuy phủ đầy bụi và có mùi ẩm mốc nhưng giũ bụi đi thì cũng có thể dùng ngay, cô quyết định quấn chăn nằm trên sofa ngủ.

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

Đêm nay lại một đêm nữa Lâm Bội không quấy rầy cô. Trước lúc chìm vào giấc ngủ, ánh mắt mông lung của anh ta cuối cùng cũng dừng lại ở cái bóng của chính mình, nửa nằm nửa ngồi nhìn ra cửa sổ, biểu tình khó đoán.

Tỉnh lại lần nữa, bên ngoài bầu trời vẫn tối đen, nhưng căng mắt vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy có tuyết rơi, Cung Tứ Hải vẫn y giờ mang bữa sáng tới. Giải quyết xong bữa sáng, Khổng Lập Thanh kiểm tra vết thương cho Lâm Bội, hai người đều không nói gì suốt buổi sáng, Lâm Bội lại càng trầm ngâm, trọn buổi sáng ngoài một lần đứng lên vào nhà vệ sinh, còn thì đều ngồi chết dí trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì, Khổng Lập Thanh cảm thấy anh ta có gì đó khác lạ.

Thời gian này đối với Khổng Lập Thanh mà nói cũng rất khó khăn, đến giờ ăn trưa mà hai người cùng không thấy đói, Cung Tứ Hải vẫn căn chuẩn giờ mang thức ăn tới, họ chỉ ăn qua loa một chút cho xong bữa rồi lại quay về cư ngụ tại địa bàn của mình, người nằm giường, người ngồi sofa, chẳng nói gì với nhau, cùng thầm đếm bước thời gian trôi đi.

Khổng Lập Thanh nằm trên sofa bắt đầu ngơ ngẩn, sau đó cảm thấy hơi hơi buồn ngủ, nhưng đúng lúc cô mơ màng đột nhiên trong sân truyền đến tiếng động khiến cô giật mình bật dậy, nhìn vội ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời đã nhá nhem nhưng cũng chưa đến giờ ăn tối. Lập tức Khổng Lập Thanh hoảng hốt đến cứng đơ, không dám phản ứng, những tiếng bước chân đều đều vọng đến, người đó bước rất chậm, dường như bước một bước một đi đến cửa.

Khổng Lập Thanh căng thẳng nhìn ra, bước chân đến cửa thì dừng lại một chút, sau đó cánh cửa dần dần bị đẩy ra, Cung Tứ Hải người dính đầy tuyết mang theo một luồng hơi lạnh tiến vào, anh ta dừng ngay bên trong ngưỡng cửa, đấu mắt với Lâm Bội trên giường chán chê mới nói: “Cậu ba, chúng ta có thể về rồi.”

Khổng Lập Thanh nháy mắt cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, lập tức đổ sụp xuống đất.

Đưa con tin trả về, không biết bọn họ sẽ làm gì, càng không biết đã đàm phán thế nào, cũng vẫn là nhà hàng hải sản lúc đầu nơi xảy ra chuyện. Lúc chiều, Khổng Lập Thanh cùng bọn họ đi từ thành phố T, đến thành phố B đã là gần tối, khi xe từ đường cao tốc rẽ vào nội thành, mặt trời đã lặn.

Khi Lâm Bội lái chiếc Honda màu trắng dừng trong bãi đỗ xe, Khổng Lập Thanh từ ghế sau đã nhìn thấy chiếc Cadillac mà Chu Diệp Chương hay đi đậu sẵn ở xa xa. Bây giờ đang đúng bữa, xe của thực khách đậu san sát trước nhà hàng, chỉ riêng chiếc Cadillac nghênh ngang đậu ngoài hàng lối, tách biệt và nổi bật.

Không biết là vô tình hay cố ý, Cung Tứ Hải lái xe đến cách chiếc Cadillac đó mấy chục mét thì dừng lại. Khổng Lập Thanh cũng chẳng cân nhắc gì nhiều, đợi xe dừng hẳn rồi mở cửa xe bước xuống dứt khoát hướng về phía đó đi thẳng một mạch.

Đại khái khoảng cách hai xe cỡ chỉ hai ba chục mét, Khổng Lập Thanh bước chầm chậm từng bước. Lúc mới bắt đầu xuống xe trong lòng cô thấy rất vui, có chút kích động lẫn cảm giác nhẹ nhõm, nhưng càng đến gần chiếc Cadillac, Khổng Lập Thanh lại càng thấy lòng trùng xuống. Cô nhìn chiếc xe, cửa kính tối thẫm đóng kín như xưa nay vẫn thế, chiếc Cadillac này thật như chủ nhân của nó, góc cạnh mà thâm trầm, anh bình đạm mà lại sâu sắc, chiếc xe này bên ngoài dù lạnh lẽo bao nhiêu nhưng bên trong cô biết luôn có thể sưởi ấm trái tim mình. Cô đã động lòng trước người đàn ông như thế, giữa hai người là khoảng cách ngàn vạn dặm chênh lệch đẳng cấp, cô có tài cán gì mà đòi ngang hàng với anh dù chỉ một phương diện.

Lúc đến gần, đúng như dự liệu của Khổng Lập Thanh, cửa xe tự động mở ra từ phía trong. Ở vị trí của cô không thể nhìn rõ Chu Diệp Chương, ghế ngồi cạnh cửa là chỗ dành cho cô, không hiểu nghĩ gì, trước lúc bước lên xe Khổng Lập Thanh ngoái đầu nhìn về sau một cái.

Đường sáng cuối chân trời cuối cùng cũng biến mất, ngoài trời tuyết vẫn lất phất rơi, dưới ánh đèn đường vàng nhạt, hoa tuyết ánh lên vẻ đẹp đến nao lòng. Xe của Lâm Bội vẫn đậu nguyên chỗ cũ, còn anh ta chẳng biết từ lúc nào đã bước ra ngoài đứng dựa bên xe, nhìn thẳng về hướng Khổng Lập Thanh đi. Cô không nhìn rõ mặt anh ta, chỉ thấy phía sau con người đó là chiếc bóng bị phóng đại, anh ta đứng đó, trong chiều tối có chút suy sụp, có chút cô độc. Thực ra Lâm Bội cũng là một người đáng thương. Khổng Lập Thanh thu lại ánh mắt, cúi người ngồi vào trong xe.

Khổng Lập Thanh người vừa hạ xuống ghế, còn chưa kịp phản ứng gì, thần kinh lập tức đã cảm nhận được bầu không khí dị thường xung quanh, quay đầu nhìn sang bên cạnh, người đàn ông mà lòng cô nhung nhớ, từ lúc cô bước lên xe, còn chẳng buồn nhìn cô lấy một cái. Anh luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, tay đặt trên môi, toàn thân tỏ vẻ lạnh lùng xa cách. Anh bất luận lúc nào cũng lãnh đạm như vậy, từ đầu đến chân, móng tay sợi tóc đều được chăm sóc cẩn thận đến từng chi tiết.

“Em…” Khổng Lập Thanh mở miệng định nói với Chu Diệp Chương gì đó, nhưng ngay từ khi vừa hé miệng cô đã cảm thấy mùi hôi từ miệng mình thoát ra. Cô đã mấy ngày nay không tắm rửa, tóc bết lại, da mặt dày như gột hồ, quần áo trên người đã sớm bị biến thành khăn lau bụi cho sofa, lem nhem bẩn thỉu, cô bất giác khép chân, co người vào góc xe, không nói gì nữa.

Chính Khổng Lập Thanh cũng không hiểu tại sao lại thế này, thật lòng cô cũng không dám kỳ vọng mình được chào đón nhiệt thành, nhưng vì sao không khí lại lạnh nhạt đến thế? Đã xảy ra chuyện gì chăng? Nhưng trong chuyện lần này cô từ đầu đến cuối đều là nạn nhân, chuyện xảy ra rốt cuộc là chuyện gì, lại có liên quan tới cô chăng?

Khổng Lập Thanh ngồi chết dí trong một góc xe, cô cảm thấy lúc bị bắt cóc và bất đắc dĩ phải ở cùng Lâm Bội cô cũng không thấy căng thẳng đến khổ sở như thế này. Thật ra Khổng Lập Thanh không biết là, từ khi cô bước ra khỏi xe của Lâm Bội, tim Chu Diệp Chương đã không còn bình ổn nữa, thậm chí mới chỉ nhìn thấy cô thôi tim anh đã vỡ òa niềm vui, vấn đề là ở chỗ, khi cô sắp ngồi vào xe vẫn còn quay đầu nhìn về phía Lâm Bội đứng đó, chính cái quay đầu ấy của cô đã khiến lòng anh nổi sóng.

Chiếc xe chạy thẳng về nhà, hai người xuống xe cùng bước vào thang máy. Chu Diệp Chương vẫn không nói câu nào, mà biểu cảm trên mặt càng lúc càng lạnh, thế nên cho đến cuối cùng Khổng Lập Thanh đều không dám đi quá gần anh.

Cửa thang máy mở ra, chỉ còn bóng lưng Chu Diệp Chương chập chờn trước mắt, rồi chỉ sau mấy bước chân gấp gáp, bóng anh đã khuất dạng ở góc cầu thang, anh lên lầu trước rồi. Khổng Lập Thanh cảm thấy khó chịu trong lòng, từ khi dọn đến đây cho tới nay, thái độ Chu Diệp Chương đối với cô cũng được coi là ấm áp, thái độ lạnh nhạt ngày hôm nay của anh giống như muốn gửi tới cô tiếng chuông cảnh tỉnh, nhắc nhở cô dạo này đã quá tùy tiện. Từ trước tới giờ vận khí của cô cũng chẳng tốt đẹp gì, lần này có lẽ hết hy vọng rồi.

Lúc cúi người thay giày, động tác của Khổng Lập Thanh rất chậm rãi, suy nghĩ duy nhất mà cô có lúc này là, Chu Diệp Chương đột nhiên tỏ thái độ với cô như thế có phải vì anh không vui khi phải trả quá nhiều tiền để chuộc cô về hay không? Bây giờ cô mới hoảng hốt nhận ra, cô thực sự chưa hiểu gì về Chu Diệp Chương, từ thế giới anh sống, cho đến suy nghĩ của anh, cô đều mù tịt, cho nên anh thực sự là loại người nào, cô cũng không rõ.

Khổng Lập Thanh không hề biết thật ra từ đầu đến cuối đều là do cô suy diễn sai lệch, chỉ có một điểm cô không nghĩ sai, đấy là quả thật cô không hiểu gì về Chu Diệp Chương cả.

Cô chậm chạp thay dép trong nhà, chậm chạp đi về phía cầu thang, phòng khách không một bóng người, mơ hồ nghe thấy tiếng dì Thanh bận rộn trong phòng bếp, nhưng lúc này Khổng Lập Thanh cũng không có tâm trạng chào hỏi.

Đi qua căn phòng, đang tính bước lên cầu thang, tầm mắt Khổng Lập Thanh lại lọt vào một bóng hình nhỏ bé, Vạn Tường đã từ trên lầu bước xuống cầu thang được một đoạn, tay cậu vẫn bám trên tay vịn cầu thang, mắt chăm chăm nhìn cô, không nói gì, cũng chẳng biểu hiện gì.

“Vạn Tường.” Giọng Khổng Lập Thanh nghẹn ngào. Nghe cô gọi, Vạn Tường vốn mặt không biểu cảm đột nhiên trào nước mắt.

Hai hàng nước mắt đua nhau tuôn rơi, ướt nhòe hai má Khổng Vạn Tường. Khổng Lập Thanh lòng đau như cắt, cô bước gấp về phía trước, đem cậu bé ghì vào lòng. Ở trong vòng ôm của mẹ, Vạn Tường cuối cùng òa khóc nức nở: “Mẹ, mẹ đi đâu vậy?”

Khổng Lập Thanh ngẩng lên hít thật sâu, cố kìm nước mắt. Vạn Tường không có cha, trước mặt cậu bé cô không được phép có biểu hiện yếu đuối, một tay cô xoa sau lưng Vạn Tường, miệng không ngừng xin lỗi: “Mẹ xin lỗi Vạn Tường, xin lỗi con…” Cậu bé cũng chưa thể hiểu được, cô chỉ còn biết tìm cách xoa dịu cảm xúc, khiến cậu bé dần dần vượt qua cơn hoảng loạn.

Tiếng khóc của Vạn Tường làm kinh động tới dì Thanh, bà từ bếp đi ra đã nhìn thấy hai mẹ con Khổng Lập Thanh đứng ôm nhau ở cầu thang. Dì yên lặng đứng đợi, đến khi thấy Khổng Vạn Tường khóc nhỏ dần, dì mới bước tới gần, đưa tay vỗ vỗ vai Vạn Tường, ngọt ngào dỗ dành: “Vạn Tường ngoan, con rời mẹ xuống được không? Mẹ con đã mệt lắm rồi, chúng ta nên để mẹ tắm rửa trước đã, nhé?”

Khổng Vạn Tường từ trên người Khổng Lập Thanh tụt xuống, chân vừa chạm đất cậu lại được dì Thanh bế lên. Khổng Lập Thanh nhìn dì Thanh cười đầy cảm kích, dì Thanh cũng cười đáp lại cô hết sức chân tình: “Tôi đã làm cho cô cốc nước buởi rồi, cô mau đi tắm rửa tẩy trần đi đã.”

Khổng Lập Thanh thấy nhẹ nhõm hơn một chút, cô khẽ hỏi dì Thanh: “Vạn Tường hai ngày qua thật phiền cho dì quá.”

Dì Thanh tươi cười đáp lại: “Tôi không có phiền, cậu chủ đi học cũng không cho phép Vạn Tường đi, cả hai ngày đều mang Vạn Tường bên mình đến công ty.”

Khổng Lập Thanh bối rối cười trừ, không biết nói tiếp thế nào. Hai người tùy tiện nói thêm mấy câu, dì Thanh bế Vạn Tường xuống lầu, còn Khổng Lập Thanh đi lên lầu tắm gội.

Tắm rửa xong, Khổng Lập Thanh cuối cùng cũng cảm thấy người ngợm hết nhớp nháp, từ phòng tắm ra cô hết sức ngạc nhiên thấy Vạn Tường ngồi xếp bằng trong phòng, nhìn dáng vẻ thì có vẻ như cậu bé đã chờ cô một lúc rồi.

Khổng Lập Thanh bất đắc dĩ thầm thở ra một hơi, cô biết Vạn Tường đang sợ hãi, bèn bước đến bế cậu bé lên, đưa cậu bé xuống dưới nhà ăn chút gì đó, tranh thủ thời gian Khổng Lập Thanh cũng hỏi Vạn Tường hai ngày qua sống thế nào. Vạn Tường vẫn rúc trong lòng mẹ, thành thật đem hết những chuyện ở nhà hai ngày vừa rồi kể lại cho cô nghe.

Khổng Lập Thanh lúc này mới biết, việc cô bị bắt cóc Chu Diệp Chương không giấu Vạn Tường, và hai ngày cô bị bắt cóc này Chu Diệp Chương lúc nào cũng giữ Vạn Tường bên cạnh mình, ngay cả đi họp, đi ra ngoài gặp đối tác đàm phán cũng để cậu bé ngồi bên cạnh. Khổng Lập Thanh quả thật không thể lý giải được hành động của Chu Diệp Chương, cô có cảm giác thậm chí mình cũng không đủ tự tin để nhận định anh làm đúng hay sai nữa.

Ăn uống xong Khổng Lập Thanh bế Vạn Tường lên lầu nghỉ ngơi. Cậu bé nằm trên giường từ đầu đến cuối đều túm chặt vạt áo cô, Khổng Lập Thanh thấy vậy không nhẫn tâm bỏ mặc Vạn Tường ngủ một mình. Cô nằm xuống bên cạnh vỗ về cậu bé, kỳ thực Khổng Lập Thanh nghĩ đợi sau khi Vạn Tường ngủ say cô sẽ quay về phòng mình. Cô muốn đợi để nói chuyện với Chu Diệp Chương một lúc, hai người từ khi gặp lại còn chưa nói với nhau câu nào, cô có ý muốn chủ động làm hòa trước với anh. Nhưng có lẽ là người càng tự ti thì tự trọng lại càng cao, nếu đối phương đổi lại là người khác cô còn có chút dũng khí, đằng này Chu Diệp Chương quá mạnh mẽ, quá cao quý, cô cũng sợ bị anh lạnh lùng từ chối, cứ do dự suy tính mãi cuối cùng cô thiếp đi lúc nào không hay.

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Khổng Lập Thanh đi về phòng ngủ chính đã không thấy bóng dáng Chu Diệp Chương đâu, mà giường đệm cũng gọn gàng chỉn chu, có vẻ như đêm qua không có người nằm. Phòng khách dưới lầu cũng không thấy tiếng Chu Diệp Chương, bên bàn ăn sáng hôm ấy cũng chỉ có ba người cô, dì Thanh và Vạn Tường, ngay cả A Thần cũng bặt tăm.

Dì Thanh biểu hiện không có vẻ gì bất thường, vẫn hiền hòa như mọi ngày, không hiểu sao lòng Khổng Lập Thanh ngầm có chút dự cảm không lành.

Ăn sáng xong, Khổng Lập Thanh đưa Vạn Tường ra đợi xe đưa đón của trường học, sau đó cô đến bệnh viện làm việc như thường lệ. Có một điều lạ là cô tự ý nghỉ việc không có lý do đã ba ngày nhưng dường như phía bệnh viện không có động thái phản ứng nào. Trong thời gian cô không đi làm, bệnh viện cử một bác sĩ khác đến làm thay công việc của cô. Hôm nay thấy cô đi làm lại, người trực thay đó cũng không nói năng gì, liền quay về vị trí cũ.

Tất cả trở về như bình thường. Khổng Lập Thanh coi như không nhìn thấy những ánh mắt lén nhìn trộm hay thầm ghen ghét đố kỵ, bắt tay vào công việc như thường lệ.

Hết một ngày bận rộn, lòng cũng có chút háo hức trở về nhà, nhưng trong nhà chỉ thấy dì Thanh và Vạn Tường, Chu Diệp Chương và A Thần vẫn không thấy mặt đâu. Kỳ thực trong lòng Khổng Lập Thanh vẫn còn nuôi hy vọng, nhưng chút hy vọng này của cô rất nhanh đã bị dì Thanh đang từ trong bếp đi ra, một câu đập tan hoàn toàn.

Dì Thanh xoa hai tay vào nhau, tươi cười nói: “Cậu Chương hôm nay có việc gấp phải về Hồng Kông ngay, cậu ấy đi vội quá chỉ kịp nhắn tôi nói lại với cô như vậy.”

Khổng Lập Thanh chết đứng tại chỗ, Chu Diệp Chương đã đi rồi, nhưng không giống như lần trước, anh biến mất lần này không khiến cô cảm thấy mất mát, mà từ đáy tim cuộn lên một nỗi buồn vô hạn.

Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com

Chu Diệp Chương đi thật, Khổng Lập Thanh đếm từng ngày từng ngày, đã đến số bảy, một tuần tròn trôi qua, anh vẫn bặt vô âm tín, sau đó lại một tuần nữa trôi đi, cộng dồn tất cả cũng sắp qua nửa tháng, anh vẫn như cũ không có tin tức gì. Theo ngày tháng trôi, sự mong ngóng của cô cũng dần dần nguội lạnh, cho đến cuối cùng cô đã không thể tự tìm cớ để bào chữa cho sự biến mất của anh nữa, cô đã đành buộc bản thân phải nhìn thẳng vào sự thật, chấp nhận nó, rằng bản thân mình cũng chỉ là cô tình nhân nhỏ của anh. Những người con gái có thân phận như cô biết đâu chẳng có ở khắp chốn anh dừng chân, vậy mà sao những ngày tháng qua, mỗi khi nhớ đến vẫn khiến cô thấy ấm áp? Những ngày mặn nồng đã trôi vào dĩ vãng, giờ ngẫm lại khóe miệng Khổng Lập Thanh bất giác nhếch lên nụ cười tự trào. Anh vốn dĩ đâu phải người bình thường, một người từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong môi trường quý tộc cao sang như thế, những cử chỉ chăm sóc chu đáo trước nay chưa biết chừng chỉ là thói quen lịch sự của anh mà thôi.

Hôm nay là tròn nửa tháng Chu Diệp Chương quay về Hồng Kông, Khổng Lập Thanh chậm rãi bước trên con đường dẫn vào bệnh viện, vừa đi vừa lẩm nhẩm điểm lại điều này. Thời gian gần đây cô lại quay về thói quen chỉ ngồi xe nửa đường, nửa đường còn lại tự đi bộ. Sớm mùa đông ở thành phố B gió thổi ù ù lạnh thấu xương, khách bộ hành ai cũng vội vã, chỉ mình cô thủng thẳng bước từng bước lặng lẽ, đằng này còn thêm vừa đi vừa ngắm trời mây, bầu tời xám lạnh, cả thành phố chìm trong không khí ảm đạm, dáng cô chậm rãi bước đi từ xa nhìn lại có cảm giác mang đậm dư vị cô đơn.

“Khổng Lập Thanh.” Một tiếng gọi to đột nhiên truyền đến từ phía trước mặt. Khổng Lập Thanh ngẩng lên đưa mắt nhìn khắp xung quanh, không xa đằng trước Lâm Bội dựa người vào một thân cây bên đường, miệng cười có chút khinh miệt, đang chăm chú nhìn cô, không biết đã nhìn được bao lâu rồi.

Lúc nhìn thấy Lâm Bội, Khổng Lập Thanh cũng chẳng có phản ứng gì, cô chỉ cảm thấy với mình, con người này không phải một người qua đường vô danh, hai người có quen biết, nói khó nghe một chút, giữa bọn họ từng là quan hệ của kẻ bắt cóc và con tin, không nói thì ai cũng biết chẳng thể nào coi đó là một mối quan hệ hữu hảo. Thế là mới chỉ có mấy ngày, kẻ bắt cóc lại ngang nhiên xuất hiện trước mặt cô, đối với loại người như vậy thật khó xác định anh ta là loại đàn ông mặt dày vô liêm sỉ hay là một người quá giỏi đóng kịch. Trong lòng cô xưa nay vốn chẳng ưa gì Lâm Bội nhưng cũng không cảm thấy anh ta là loại người hiểm ác gì, cùng lắm anh ta chỉ bị coi là người có chút vấn đề về tâm lý. Hơn nữa trước những tổn thương tâm lý này Khổng Lập Thanh còn có chút đồng cảm, cho nên với Lâm Bội, cô thật sự khó rạch ròi là ghét hay không.

Khổng Lập Thanh lướt nhìn Lâm Bội đang đứng bên đường trên dưới một lượt. Anh ta mặc một chiếc măng tô thẫm màu, cả người đều chải chuốt rất đỏm dáng, da mặt trắng bóc ra dáng một công tử phong lưu, chỉ có hai quầng thâm ở mắt tố cáo những ngày này anh ta hẳn không được thoải mái cho lắm. Khổng Lập Thanh cũng chẳng bận tâm, chỉ nhìn qua loa thế rồi lại bình thản bước tiếp như cũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.