Dường như cảm nhận được ánh nhìn của Hứa Tiên, Bạch Tố Trinh cúi đầu, lại thiếu chút nữa thì hôn trúng môi nàng. Hơi thở phun lên mặt nàng,
Hứa Tiên bối rối quay đầu, tim đã sắp nhảy tới tận cổ họng rồi.
“Sao thế?” Giọng Bạch Tố Trinh như một dòng suối trong, cúi đầu hỏi ở bên tai Hứa Tiên.
“Không có, không có gì.” Hứa Tiên bối rối liên tục khoát tay, nhưng
quên mất là đang bay giữa không trung. Vừa bỏ tay khỏi cổ Bạch Tố Trinh, cả người liền mất thăng bằng, kinh hoảng không thôi. Bạch Tố Trinh vươn một tay khác ra, kéo nàng vào trong ngực.
Giờ phút này, Hứa Tiên chỉ cảm thấy mặt mình rất nóng rất nóng. Trạch nữ như nàng, cho tới bây giờ luôn một đường từ cơ quan rồi lại về nhà,
mặc dù xem tiểu thuyết ti vi khiến đôi lúc lời nói của nàng rất sắc bén, nhưng trên thực tế nàng lại chưa từng nói qua chuyện yêu đương, chứ
đừng nói là được nam nhân khác chính tay kéo ôm vào lòng. Ở trong ngực
Bạch Tố Trinh, nghe tiếng tim đập vững vàng của hắn, Hứa Tiên vươn tay
nắm vạt áo trước ngực Bạch Tố Trinh không buông, cả đầu vùi vào trong
ngực hắn, rụt cổ lại. (Bỉ Ngạn: Tâm xuân nảy mầm =)))
Bạch Tố Trinh thấy động tác của Hứa Tiên, nhẹ nhàng cười một tiếng,
nhìn về phía trước, đột nhiên cảm thấy cứ bay như vậy cũng không tồi.
Ma nữ ở phía trước khẽ nghiêng đầu, mắt nhìn thấy một màn này, trong mắt hiện vẻ hâm mộ tột cùng.
Bay một hồi, đến một nơi hàn khí rất nặng thì dừng lại.
“Cô nương, công tử, chính là chỗ này.” Trong mắt ma nữ có sát khí,
oán hận nhìn mấy cây cối cùng tảng đá sắp xếp kỳ quái phía trước.
Bạch Tố Trinh cũng đứng lại trên mặt đất, đặt Hứa Tiên xuống song tay vẫn đặt bên hông nàng không bỏ ra. Hứa Tiên mở to mắt nhìn cảnh tượng
mông lung trước mặt, chỉ mơ hồ nhìn thấy vài cây xanh cùng mấy tảng đá
to.
“Đây chính là trận pháp ngươi nói sao?” Hứa Tiên nghi ngờ hỏi.
“Phải” ma nữ đè nén phẫn nộ trong lòng trầm giọng đáp.
“Chỉ là trận cửu tinh liên trảm mà thôi.” Bạch Tố Trinh nhìn rõ trận pháp, nhàn nhạt nói một câu như vậy.
Nghe câu này, ma nữ mừng rỡ, biết nam tử áo trắng trước mặt có thể dễ dàng phá giải trận pháp này rồi. Hứa Tiên nghe vậy cũng yên lòng, xem
ra trận pháp này với Tiểu Bạch không tính là lợi hại, có thể thuận lợi
giải quyết.
Nhưng Bạch Tố Trinh cũng không có lập tức xuất thủ, mà đợi Tiểu Thanh trở về.
Trong lúc chờ đợi, Hứa Tiên chán muốn chết, phất tay vỗ mấy con muỗi
sau đó thuận tiện cùng ma nữ trò chuyện. Điều kiện tiên quyết là nắm
chặt lấy vạt áo Tiểu Bạch, sau đó là cùng ma nữ duy trì một khoảng cách
nhất định.
“Ngươi cũng thật là ngốc, không hiểu rõ người ta. Vậy mà sao lại dám chưa kết hôn đã có con a?” Hứa Tiên dạy dỗ ma nữ.
Ma nữ sắc mặt ảm đạm, cúi đầu nói: “Là ta quá ngu, là ta quá mức tin tưởng hắn, mới dẫn đến cục diện như thế này.”
“Ngươi lại càng bất hiếu, chết oan cũng thôi đi, đằng này còn để cha
mẹ chịu ủy khuất lớn như vậy. Hiện tại miệng lưỡi thế nhân vô cùng đáng
sợ, lời đồn đại có thể giết người không thấy máu đó.” Hứa Tiên vẫn tiếp
tục lải nhải dạy dỗ. Nàng là một hài tử vô cùng hiếu thuận, cho nên mặc
dù cảnh ngộ ma nữ rất bi thảm, nhưng nàng vẫn không nhịn được muốn dạy
dỗ nàng ta. Thảm kịch như vậy, bản thân ma nữ cũng có một phần trách
nhiệm.
“Phải, ta sai rồi.” Ma nữ rất hối hận, “Ta chết là xong, nhưng ta lại không còn cách nào hiếu thuận với cha mẹ nữa..”
Hứa Tiên than thở, trầm mặc. Ma nữ cũng trầm mặc theo.
Lại qua một lúc lâu, ma nữ cẩn thận hạ thấp giọng hỏi: “Cô
nương….ngươi và nam tử bên cạnh là quan hệ như thế nào? Ta thấy các
người rất thân mật.” Giống như người yêu thân thiết làm cho nàng vô cùng giật mình, hơn nữa rõ ràng vị cô nương này đã sớm biết thân phận của
đối phương.
“Là người yêu của ta.” Hứa Tiên cười đến vô lại, thấy ma nữ có chút nghi ngờ cùng giật mình, liền bổ sung, “Là nương tử của ta.”
Sắc mặt Bạch Tố Trinh lạnh lẽo, liếc mắt nhìn Hứa Tiên, Hứa Tiên chợt cảm thấy như bị rơi vào hầm băng. Thầm nghĩ làm sao mình lại quên mất
đùa giỡn mỹ nam luôn đi kèm theo nguy hiểm cơ chứ.
Cho nên vội vàng đổi lời nói: “Thật ra thì, là phu quân của ta, ha ha, ha ha ha…..”
Ma nữ nghe xong lời này càng giật mình: “Phu quân? Hai người, hai
người!” Mặc dù nhìn ra quan hệ của hai người rất thân mật, nhưng không
nghĩ tới hai người lại là phu thê! Người cùng yêu kết thành phu thê thật là không thể tin được, hơn nữa giữa hai người thoạt nhìn lại hòa thuận
thân mật như vậy!
“Hâm mộ sao? Ghen tỵ sao?” Hứa Tiên kích thích ma nữ, nhộn nhạo cười
hắc hắc, “Tiểu Bạch nhà ta là một nam nhân tâm địa tốt, tuyệt đối sẽ
không giống như cái nam nhân ghê tởm phụ lòng ngươi đâu. Ngươi xem Tiểu
Bạch nhà ta, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn thân hình có thân hình,
muốn có năng lực có năng lực… Không cần ghen tỵ với ta nha, chờ giúp
ngươi thu thập tên nam nhân phụ bạc kia rồi, sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết.” Hứa Tiên tiếp tục đùa giỡn Bạch Tố Trinh, nhưng mặt Bạch Tố Trinh vẫn không chút thay đổi đứng bên cạnh không nói lời nào. Hứa Tiên thầm than, đúng là bộ mặt băng sơn a. Mỹ nam băng sơn mặt liệt mà! Lại
tự khẳng định lần nữa.
Vẻ mặt ma nữ không biết là nên khóc hay nên cười. Nam tử áo trắng kia có dung nhan mỹ lệ vô song, về ngoài thoạt nhìn trông phiêu dật xuất
trần, giống như là thần tiên hạ phàm. Mà cô nương gầy yếu này…. Khụ khụ, tại sao lại cảm thấy hai người ở cùng nhau có một loại cảm giác quỷ dị
khó nói nên lời đây.
Bạch Tố Trinh nghe những lời này của Hứa Tiên, trong lòng ngoài buồn
cười, còn có mơ hồ vui sướng. Chẳng qua là không thể hiện trên mặt,
khiến cho Hứa Tiên vẫn cứ nghĩ là mặt hắn bị liệt.
Rốt cục, Tiểu Thanh cũng trở lại, chứng thực những điều ma nữ nói đều là thật. Sau đó Bạch Tố Trinh nhẹ nhàng phất tay, trước mắt vang lên
một tiếng nổ mạnh bùm bùm, kèm theo ánh sáng xanh quỷ dị, vài cọng cây
nhỏ cùng tảng đá nổ tung.
“Cám ơn, cám ơn ân nhân.” Ma nữ kích động không thôi, liên tục hướng hắn nói cám ơn.
“Sáng sớm ngày mai Tiểu Thanh sẽ giúp ngươi giải oan, còn chúng ta sẽ đi qua trấn kia.” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt nói.
“Dạ dạ, đa tạ ân nhân, đa tạ ân nhân.” Ma nữ mừng rỡ không dứt, định quỳ xuống dập đầu. Thì bị một cỗ lực đạo vô hình đỡ lên.
“Không nên cám ơn ta, cảm ơn nàng ấy.” Bạch Tố Trinh nhìn Hứa Tiên còn níu vạt áo mình không buông.
“Tạ ơn cô nương, tạ ơn cô nương. Đại ân đại đức của cô nương. . . . . .” ma nữ hướng Hứa Tiên không ngừng cám ơn.
“Được rồi, không cần cám ơn nữa. Sáng mai Tiểu Thanh sẽ đi nói cho
cha mẹ ngươi biết vị trí hài cốt rồi giúp ngươi giải oan. Ngươi đầu thai đừng u mê như vậy nữa.” Hứa Tiên khoát tay, vẫn không quên giáo huấn
nàng.
“Vâng vâng.” Ma nữ liên tục đáp ứng không ngừng, trong lòng vô cùng vui sướng.
Chuyện cứ như vậy kết thúc. Sáng sớm hôm sau, vào buổi trưa đến trấn
nhỏ phía trước ăn cơm. Trong quán ăn vô cùng náo nhiệt, Hứa Tiên vểnh
tai nghe người chung quanh nói chuyện phiếm, quả nhiên là chuyện về ma
nữ kia đang sôi sùng sục. Thi thể ma nữ đã tìm được, khám nghiệm tử thi
cũng nghiệm ra là bị bóp cổ chết, mà trong bụng còn có hài cốt thai nhi
đã thành hình. Có Tiểu Thanh trợ giúp, chân tướng vụ việc liền rõ ràng.
Tên bộ khoái bạc tình kia chưa kể đến hôn nhân cùng tiền đồ đều bị hủy
hết, mà ngay cả mạng cũng không giữ được. Gây ra tội lớn như thế, dĩ
nhiên là bị tử hình. Cha mẹ ma nữ cũng nước mắt tuôn đầy mặt, nhiều lần
không kiềm chế được thậm chí trên công đường còn muốn liều mạng cùng tên nam nhân kia.
Chuyện cuối cùng cũng được giải quyết, Hứa Tiên thở phào nhẹ nhõm.
Kế tiếp dọc đường đi cũng rất thuận lợi, không gặp phải chuyện gì nữa.
Đến Cô Tô, hai vị bộ khoái giao người rồi cáo biệt Hứa Tiên. Trong
tay Hứa Tiên nắm thư giới thiệu của Vương viên ngoại, suy tư. Trong
phim, hình như Hứa Tiên đi tiệm thuốc kia chọc phải hoa đào, nữ nhi của
đại phu tiệm thuốc đó hình như rất coi trọng hắn. Hiện tại dù mình là
thân nữ nhi, nhưng xem chừng vẫn không nên đi chọc vũng bùn này thì hơn. Tiếp đó hình như là Bạch Tố Trinh giúp hắn mở tiệm thuốc, gọi là Bảo An Đường thì phải? Kế sau là con cóc tinh xuất hiện, hạ độc trong giếng,
dùng nước thánh gì gì đó, nhưng lại bị Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh lấy bột mì tráo đổi. Rồi sau nữa là Bảo An Đường bán nước thánh, buôn bán
lời và có danh tiếng, bắt đầu làm ăn khá lên. Cũng dây dưa tới hội Tam
Hoàng tổ sư….
Chậc chậc, rối hết cả lên. Hứa Tiên sơ lược qua toàn bộ, trong lòng
nghĩ, tuyệt đối không nên chọc tới những thứ phiền toái này. Vừa đi trên đường vừa suy nghĩ xem kế tiếp mình nên làm cái gì.
“Đang nghĩ gì thế?” Bỗng nhiên, giọng nói của Bạch Tố Trinh đột ngột vang lên bên tai Hứa Tiên.
“Đang nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.” Hứa Tiên bật thốt lên, “Ta không muốn dùng thư giới thiệu này của Vương viên ngoại.”
“À? Sao thế? Trước kia không phải ngươi nói dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát sao?” Tiểu Thanh nghi ngờ hỏi.
“Ngươi không hiểu đâu.” Hứa Tiên khoát tay.
“Hừ.” Đối mặt với thái độ qua quít của Hứa Tiên, Tiểu Thanh hừ lạnh một tiếng, quay mặt sang chỗ khác.
“Không cần bận tâm về chỗ ở.” Bạch Tố Trinh thản nhiên nói.
“Hắc hắc, tốt quá rồi, thế thì trước hết ta sẽ làm một tiểu bạch kiểm vậy. Có tiền không? Chúng ta đi chùa Hàn Sơn một chút, ta đã sớm muốn
tới đó rồi.” Hứa Tiên mặt mày hớn hở, lúc này mới nhớ ra Tiểu Bạch chính là một cái ô dù khủng bố a. Hứa Tiên vẫn luôn muốn tới chùa Hàn Sơn,
nghe bài “Phong Kiều Dạ Bạc” ai ai cũng thích kia, nàng từ lâu đã muốn
đi mở mang xem một chút rồi. Nhưng mà bây giờ trên người không còn bao
nhiêu tiền, vì vậy quyết định yên tâm thoải mái làm tiểu bạch kiểm một
thời gian vậy. (TNN: Tỷ tính ăn cơm mềm của ‘vợ’ đây mà =]] vô sỉ a vô sỉ)
“Không có tiền!” Tiểu Thanh thở hổn hển hét lên.
“Vậy đi ‘vay’ một chút đi.” Hứa Tiên vẻ mặt đương nhiên nói, “Nhớ kỹ
phải vay của mấy kẻ nhà giàu thất đức ý, hơn nữa không được có ấn ký
nha. Cái này gọi là thay trời hành đạo đó!” (TNN: tỷ đang dạy hư trẻ em đó *gào thét*)
“. . . . . .” Tiểu Thanh á khẩu.
“Không cần.” Bạch Tố Trinh móc ra một túi tiền to, đưa cho Hứa Tiên.
Hứa Tiên không chút khách khí nhận lấy, vừa mở ra nhìn, bên trong có
mấy tờ ngân phiếu mệnh giá lớn, hai thỏi năm mươi lượng bạc cùng một
chút bạc vụn. Ánh mắt Hứa Tiên lập tức sáng lên, lòe lòe rực rỡ nhìn
Bạch Tố Trinh: “Từ đâu có vậy?”
“Bán Trân châu.” Bạch Tố Trinh tùy ý trả lời.
“Trân châu ở đâu?” Hứa Tiên tiếp tục truy vấn, khóe miệng chỉ còn kém chảy nước miếng xuống thôi. Trân châu lớn lắm mới có thể bán được nhiều tiền như vậy nha. Lần trước viên Tiểu Chính Thái cho có thể bán được
năm trăm lượng, vậy mà ngân phiếu trong túi này còn nhiều hơn năm trăm
lượng nữa.
“Lấy trong Thái Hồ.” Giọng điệu Bạch Tố Trinh vẫn nhàn nhạt, “Là của
một con trai tinh ba trăm năm.” Ngụ ý chính là, ngươi cũng đừng mơ tự
mình đi lấy.
Hứa Tiên thất vọng kêu “á” lên một tiếng, song vừa vuốt túi tiền to thì tinh thần liền sung mãn trở lại.
“Oa nha ha ha, phát tài rồi, đi thôi, gia mời. Đi ăn cơm trước.” Hứa
Tiên đắc ý vênh váo đem túi tiền cất đi, làm bộ nhà giàu mới nổi, “Tiểu
Thanh, tửu lâu tốt nhất của thành này nằm ở đâu? Đi một chút, hôm nay
gia bao hết.”
“Tiểu nhân đắc chí.” Tiểu Thanh không cam lòng nói thầm một câu, “Còn không phải là tiền đại ca bán trân châu cho ngươi sao.”
“Đẳng cấp của Tiểu Bạch so với ngươi cao hơn nhiều lắm. Chỉ có tên
ngu ngốc như ngươi mới có thể đi trộm quan ngân có ấn ký thôi. Sau này
học hỏi Tiểu Bạch nhiều một chút đi.” Hứa Tiên liếc mắt nhìn nhìn Tiểu
Thanh, hừ hừ giáo huấn. Chuyện trộm quan ngân, đúng là do Tiểu Thanh tự
mình gây nên. Trộm xong mới nói cho Bạch Tố Trinh, hai người cũng không
để ý đến phía dưới bạc có ấn ký. Lúc ấy đều đang định lấy bạc làm quà
mừng, cho nên Bạch Tố Trinh cũng không có tra xét kĩ quan ngân Tiểu
Thanh trộm.
Tiểu Thanh hoàn toàn câm nín, đột nhiên nổi lên xúc động muốn đập bẹp dí tên Hứa Tiên này.
Còn trong mắt Bạch Tố Trinh thì hiện lên ý cười nhàn nhạt bất đắc dĩ, nhưng lại mang theo vẻ sủng nịch.
Một lát sau, Hứa Tiên mang theo Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh đi tới
tửu lâu lớn nhất trong thành, trực tiếp mướn một gian phòng, sau đó gọi
một bàn đầy thức ăn.
Nhìn một bàn lớn đầy mỹ vị, mặt mày Hứa Tiên vô cùng rạng rỡ, còn
Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh thì ăn rất ít. Sau khi ăn xong, Hứa Tiên
không chút hình tượng vuốt vuốt cái bụng tròn vo của mình nói: ‘Ăn no
quá nha, ăn no quá.”
Ăn xong, thanh toán, Hứa Tiên nghênh ngang đi, đúng là trong túi
nhiều tiền thì đến hít thở cũng sướng mà. Híp mắt đi ra cửa, lại thiếu
chút nữa đụng vào người đang tiến vào.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Hứa Tiên vừa ăn no, tâm tình rất tốt, mở miệng nói xin lỗi trước.
“To gan!” Nhưng lại đổi lấy một tiếng quát chói tai.
Hả? Hứa Tiên lúc này mắt mới nhìn người mình thiếu chút nữa đâm vào.
Người trước mắt là một nam tử trẻ tuổi quần áo hoa mỹ, tướng mạo tuấn
tú, đáng tiếc ấn đường lộ ra một cỗ khí tức âm hiểm tàn bạo làm hỏng cảm giác này. Đi theo phía sau hắn có bốn người, thoạt nhìn có võ công, bên hông đeo bảo kiếm. Hiển nhiên đều là người biết võ. Tiếng quát lớn Hứa
Tiên chính là từ một người trong đó.
Hứa Tiên híp mắt đánh giá nam tử hoa phục trước mặt, còn đối phương cũng đang đánh giá nàng.
Xem ra là con nhà giàu phách lối rồi. Hứa Tiên nhận xét. Không biết
có phải là do ảo giác của nàng hay không, mà nàng lại cảm thấy ánh mắt
của đối phương có chút cổ quái.