CHƯƠNG 9
Nhan Trạng Nguyên không chống cự nổi với lời mời giữ sống chết của hương lân, phải ngụ lại hai, ba ngày mới lên đường. Các viên quan lớn nhỏ trong thành liền lại mặc quan bào mới tinh một đường đưa đến trong hai mươi dặm ngoài thành.
Khi đi cùng cũng là cảnh có quan báo tin mở đường, tôi tớ, nô dịch trùng trùng điệp điệp theo hai bên.
Tô Phàm vốn không muốn đi, tuy nói rằng duyên số do trời định, nhưng áy náy trong lòng cũng không phải ngày một, ngày hai là có thể biến mất, trái lại thấy không được tự nhiên.
Li Lạc bèn cười nói: “Hắn đi chuyến này không biết khi nào mới về, các ngươi đã là đồng môn một thời gian, đưa tiễn cũng nên làm. Không thì lại tỏ ra chúng ta hẹp hòi mất.”
Tô Phàm có hơi dao động.
Quản Nhi trộm nói thầm: “Thì ngươi rộng lượng, nói cho cùng mà nghe, không phải là muốn bắt lấy cơ hội ở trước mặt người ta khoe khoang thêm một trận sao!”
Nhưng cũng không có can đảm nói lớn tiếng, Li Lạc ở trước mặt Tô Phàm không dám làm gì nó, Tô Phàm vừa đi vắng thì liền không có chừng mực. Nghĩ vậy một tầng, trên lưng bèn túa ra một tầng mồ hôi lạnh.
Tô Phàm nghĩ một lát, “Vậy thì đi thôi.”
Ngày đó, Tô Phàm đứng trong đám người xa xa nhìn hắn trò chuyện cùng với các tuần phủ tri huyện, nói nói cười cười, trong lúc giơ tay nhấc chân cùng là một bộ dáng thong dong ung dung.
Nhan Tử Khanh, cái kẻ theo mình học “Quan thư” Nhan Tử Khanh có lẽ vẫn tồn tại, chỉ là, Nhan Tử Khanh trên đường hoạn lộ gấm vóc đó mới thật sự là Nhan Tử Khanh lúc này sao?
Cả một đời người, có cái gì là không thay đổi? Thuận thế mà thay đổi cũng tốt, không phải cũng được, chung quy, gì đó nguyên lai chỉ có thể ở chỗ cũ. Sinh lão bệnh tử quá mức tàn khốc, có đôi khi, giữ vững kí ức ban đầu cũng không hẳn không phải là một loại dày vò.
“Đang nghĩ gì?” Li Lạc bên cạnh nắm lấy tay y.
“Không có gì.”
Mỗi người đều đang nhìn Trạng Nguyên lang, không ai chú ý đến hai người bọn họ trong đám đông. Mặc cho hắn nắm, trong lòng liền kiên định rất nhiều.
Trạng Nguyên phải lên kiệu, vén màn kiệu rồi lại không ngồi vào trong, ngoảnh đầu nhìn qua, ánh mắt là đúng về phía bên này.
Tô Phàm cảm thấy tay nắm mình chặt lại càng chặt, liền dùng tay kia vỗ vỗ lên lưng hắn. Li Lạc không cam lòng thả tay ra.
Nhan Tử Khanh xa xa hướng sang bên này chắp tay, Tô Phàm cười nhạt đáp lễ, tay vừa buông xuống liền đã bị Li Lạc nắm chặt.
“Phải đi thì đi mau, chậm chạp rề rà mãi, sao còn chưa đi?”
“Không phải là chắp tay sao, còn cái gì? Là ai rộng lượng lắm, bảo không cho người ta nói chúng ta hẹp hòi?” Quản Nhi một bên tướt mứt quả một bên giáo huấn hắn.
Li Lạc đưa tay búng một cái lên trán nó, Quản Nhi vội trốn ra sau lưng Tô Phàm, “Nói cũng không được nói, ngươi có cái gì tri thư đạt lễ như người ta?”
Trong mắt hồ ly kim quang chợt lóe, tiểu hồ ly không dám nói lung tung nữa.
Cỗ kiệu của Trạng Nguyên lang đi xa rồi, mọi người lại đứng nhìn một hồi liền tan. Tô Phàm đợi cho mọi người đi vãng bớt, thì Nhan An từ trong đám đông chui ra gọi Tô Phàm.
“Tô tiên sinh dừng bước, thiếu gia trước khi lên kiệu có dặn, muốn đưa thư này giao vào tay tiên sinh.”
Tô Phàm mở thư, một quyển “Quan thư” thình lình ở trước mắt.
Quan quan thư cưu, tại Hà chi Châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Tham soa hạnh thái, tả hữu lưu chi. Yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi.
Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục. Du tai du tai, triểu chuyển phản trắc.
Tham soa hạnh thái, tả hữu thải chi. Yểu điệu thục nữ, cầm sắc hữu chi.
Tham soa hạnh thái, tả hữu mạo chi. Yểu điệu thục nữ, chung cổ nhạc chi.
“Đây là lại muốn thế nào?” Tô Phàm nhìn cỗ kiệu đi xa thở dài một tiếng.
“Hừ! Thư ngốc tử đụng phải tường Nam cũng không biết quay đầu!” Li Lạc nghiến răng nghiến lợi, kéo Tô Phàm liền đi vào trong nhà.
Quản Nhi theo sau lưng hỏi: “Ta đêm nay có phải sang nhà Vương thẩm ở nữa không?”
***
Sau khi Nhan Trạng Nguyên đi rồi, sinh hoạt của Kháo Sơn trang lại khô phục về quỹ đạo ban đầu.
Thường xuyên có người tới mời Li Lạc qua uống rượu ăn cơm, Li Lạc cũng không khách khí, mang cả Tô Phàm và Quản Nhi cùng đến trong từng nhà đi ăn; thường xuyên có người tới hỏi hỏi Li Lạc có cô nương hợp ý hay chưa, bà mối Lưu ở phố Đông, Trương má má ở ngõ Tây, đều sắp xem nhà Tô Phàm thành cái sân sau nhà mình rồi; thường xuyên dưới bóng đại thụ vây quanh một đám người, huyên thuyên thị phi các nhà… Đương nhiên, tiểu hồ ly ôm chăn sang nhà bên cạnh tá túc cũng là chuyện thường xuyên.
Thế là trong đủ loại thường xuyên, thời gian cứ như vậy liền trôi qua. Bọn trẻ đều đã học thuộc thơ, thợ rèn độc thân Cường Tử cũng đòi cưới dâu, Tề Bá đã qua đại thọ sáu mươi, nàng dâu, cháu trai của Lí Thái nãi nãi cũng sinh ra một cháu chắt trai trắng trẻo mập mạp …
Lí Thái nãi nãi vai vế cao, nhân duyên tốt, mọi người trong trang lần lượt đến cửa chúc mừng.
Đứa bé mới sinh khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm, mắt to đen nhánh đen nhánh, cánh tay cẳng chân nhỏ béo mập béo mập giống như ngó sen. Li Lạc nhìn thấy thích đến không muốn buông tay, ôm trong tay chọc cho nó cười “Khanh khách” không ngừng. Tô Phàm cũng thấy hứng thú, mới vừa đưa tay qua, đã bị đứa bé bắt được ngọn trỏ ngậm vào trong miệng, khiến cho một phòng người cười ha hả.
Vui vẻ xong rồi về đến nhà, Quản Nhi còn chưa ngủ. Li Lạc kéo nó qua hung hăng véo hai cái ở trên mặt, “Rõ là, vẫn cứ con nít nhà người ta bồng bế thoải mái hơn.”
Tiểu hồ ly nghe xong tập tức nhào lên cạp, hai hồ ly quần nhau một trận. Tô Phàm chỉ ngồi cạnh cười xem.
“Ngươi muốn vui vẻ, có bản lĩnh tự mình sinh một đứa.” Quản Nhi khiêu khích quan sát Li Lạc.
Li Lạc nghẹn giọng, chuyển con mắt cười hi hi nhìn Tô Phàm, “Này phải hỏi tiên sinh nhà ngươi na.”
Tô Phàm không đế ý đến hắn, cầm quyển sách chôn đầu xem.
Buổi tối, trong buồng trong truyền ra tiếng cầu xin của hồ ly: “Tô Phàm, Tô Phàm, ta nói giỡn với tiểu quỷ mà… Tô Phàm, Tô Phàm… Người đừng phớt lờ ta nha… Tô Phàm, Tô Phàm… Ta sai rồi, lần sau ta không dám nữa… Tô Phàm, Tô Phàm, ngươi đừng đưa lưng về phía ta hoài nha, ngươi nói một câu đi nha… Tô Phàm, Tô Phàm…”
Tiểu hồ ly nằm trên tấm phản ở gian chính mỉm cười mà ngủ.
***
Chớp mắt, cháu chắt trai nhỏ nhà họ Lí đã đầy tháng, toàn bộ mọi người trong trang được mời đến uống rượu.
Đứa bé được ôm ra so với trước kia càng béo hơn, vẫn là một bộ dáng sạch sẽ trắng trẻo, ai đùa nó cũng đều nhoẻn miệng cười, càng chọc cho người ta yêu thích.
“Giữa trán đầy đặn, đó là tướng quý nhân.”
“Tương lai nhất định lại là một vị Nhan Trạng Nguyên.”
“Nhìn con mắt này xem, trắng là trắng đen là đen, một cỗ tử linh khí.”
“…”
Mọi người cùng tranh nhau khen ngợi, liền khiến cho Lí Thái nãi nãi bày ra khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn cười thành một đóa hoa cúc.
Đồ nhắm trên chỗ ngồi cũng là đầy ăm ắp, đều dùng bát lớn, mâm lớn đựng bê ra, nấm hương đọt cải, giò heo, gà xé phay, vịt quay da giòn thịt mềm, tương tẩm đến thịt bò muối tím đỏ, còn có một bát lớn toàn canh gà… vân vân. Lí gia đối với nam tôn duy nhất này có thế nói là thương yêu đến tận xương tủy.
Giữa lúc tiệc tùng linh đình, chẳng biết nơi đâu đến một vị nam tử toàn thân mặc áo gấm. Ban đầu cũng không ai chú ý, cho đến khi hắn tới gần bàn chính rồi ôm đứa nhỏ trong tay Lí thái nãi nãi đi, thì mọi người mới cuống cuồng. Nhao nhao ngừng đũa nhìn, nhưng cũng không ai dám động.
Đấy là một nam tử ra sao?
Tô Phàm chung quy cảm thấy rằng, một phàm phu tục tử nếu được như Nhan Tử Khanh vậy, thì đã đủ để đạt được tám chữ “Ngọc thụ lâm phong, phong thái phiêu phiêu” này rồi.
Li Lạc thế kia, là yêu tinh quỷ quái tu đạo, khí độ toàn thân lại không phải người thường có thể có, huống chi hắn là cáo, khuôn mặt bày ra có thể dùng “Xinh đẹp” để hình dung, nhìn lâu cũng chỉ là một bộ dáng như thế.
Nhưng nam tử trước mắt này lại không biết nên dùng từ gì để hình dung, nói là tuấn lãng rắn rỏi tựa hồ quá khô khan, nói là dung mạo tuyệt thế thì lại quá nữ tính.
Có một khuôn mặt lộ nét xinh đẹp đến hơi quá mức như vậy, rồi lại toàn thân tản ra khí phách thiên thượng địa hạ duy ngã độc tôn, oai nghiêm khí phách thế kia, so với vị Mặc Khiếu nhà Bát Chỉ nọ đúng là chỉ có hơn không kém.
Từ lúc nào Kháo Sơn trang vậy mà lại có một nhân vật như vầy?
Mấy thanh niên trẻ tuổi can đảm nhấc gậy gỗ, cuốc chim bao vây quanh hắn, nhưng hắn dường như hoàn toàn không phát hiện chỉ ôm đứa bé nhìn thật kỹ.
Bàn của Tô Phàm vừa vặn ngay bên cạnh bàn chính, nhất cử nhất động của nam tử đó từng việc một rơi vào trong mắt.
Một nhân vật xuất chúng như thế, chắc hẳn là nhất ngôn cửu đỉnh tôn quý vô song ở nơi nào đó, nhưng khi đang nhìn đứa bé, thì bi thương trên mặt tan đi phảng phất chẳng còn gì. Không ai cử động cũng không ai lên tiếng, trong phòng ngay cả tiếng hít thở cũng cơ hồ không nghe thấy.
“Văn Thư…” Giữa tĩnh lặng, hai chữ gọi ra khỏi miệng, lệ cũng từng giọt từng giọt từ trong mắt tuôn rơi.
Đứa bé say ngủ tựa như đã nhận ra lệ nhỏ trên mặt, lông mi như quạt lông run lên bần bật, mở một đôi mắt trắng đen phân rõ. Nhìn lom lom một lát thì, “Oa -” một tiếng khóc lớn.
“Văn Thư! Văn Thư! Văn Thư! Là ta a… Ta là Úc Dương a! Văn Thư…” Nam tử gắt gao ôm đứa bé, hoảng loạn dùng ống tay áo lau đi nước mắt của đứa bé. “Là ta a… Văn Thư. Ta biết ngươi hận ta, nhưng ngươi lại hận đến luân hồi chuyển thế hoàn toàn quên mất ta sao?
“Văn Thư… Là ta không nên, là ta thấy thẹn với ngươi, Văn Thư, vì sao ngươi tuyệt tình như thế, từ đầu đến cuối nhất định không cho ta nửa phần cơ hội? Ta thà rằng ngươi hận ta ngàn năm vạn năm a! Cái gì gọi là dĩ vãng mọi thứ tan thành mây khói? Ta thủy chung đều mắc nợ ngươi, ngươi bảo ta phải tan thành mây khói như thế nào? Văn Thư…”
Đứa bé vẫn khóc “Oa oa” như trước, càng không ngừng quơ cánh tay nhỏ bé, muốn giãy thoát khỏi cái ôm của nam tử.
Vừa rồi còn là kẻ khí thế bức người không giận mà uy như thế, giờ phúc này lại khóc đến không kềm chế được, lệ từng giọt từng giọt rơi xuống, khóe môi lại đột nhiên nhếch lên.
“Văn Thư, lại cho ta một cơ hội được không? Quên thì quên đi, chúng ta cùng nhau bắt đầu lại một lần nữa được không? Hửm? Ha ha…” Tiếng cười quỷ dị nói không nên lời, khiến cho trái tim người ta một trận hoảng sợ. Mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần, một luồng khói bụi tỏa ra, chờ khói tan rồi, thân ảnh của nam tử kia và cả đứa bé đều biến mất.
Lí thái nãi nãi mắt trợn ngược, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Cơm tự nhiên cũng ăn không nổi, mọi người ba chân bốn cẳng giúp đỡ thu dọn, lại trấn an gia chủ hết một hồi.
Chờ đến khi về nhà, đã là hơn nửa đêm.
“Này đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra?” Tô Phàm hỏi Li Lạc.
Li Lạc chỉ nắm chặt tay Tô Phàm cúi đầu bước đi.
“Vướng mắc yêu hận thôi.” Quản Nhi thay Li Lạc trả lời: “Đứa bé kia a, kiếp trước nhất định là ràng buộc quá sâu cùng nam nhân đó, người ta bạc đãi y, y liền đầu thai chuyển thế, lại không ngờ rằng người ta sẽ đuổi tới.
“Hai người này cũng không phải chủ trị bình thường, Tán tiên trong sơn dã nếu muốn mở mệnh môn đầu thai là trăm triệu không làm được, nhất định phải tu hành ngàn năm, đứng hàng Tiên ban mới được.”
Tô Phàm cái hiểu cái không nghe xong, hồi tưởng lại tình hình khóc lóc lại bật cười của nam nhân kia, trong lòng bèn kéo theo bắt đầu khó chịu. Yêu cũng được, hận cũng tốt, nếu một bên quên lãng, hết thảy ngày xưa có ràng buộc như thế nào đi nữa, rốt cuộc thủy nguyệt kính hoa(1), đối với một bên khác mà nói, quả thật là dày vò khó chịu nổi.
“Tô Phàm.” Thổi tắt ánh nến, Tô Phàm vừa ngồi lên giường, Li lạc liền dán tới ôm chặt lấy y.
“Sao vậy? Khi quay về đã không nói lời nào.”
“Tô Phàm, Tô Phàm, nếu có một ngày ngươi cũng luân hồi chuyển thế, ta nhất định cũng sẽ là như thế tới tìm ngươi…
“Không, ta không muốn ngươi luân hồi, ta không muốn ngươi quên lãng, ta không muốn… Ta không cách nào… Ta không cách nào đối mặt ngươi như thế… Tô Phàm, cả một đời với ngươi mà nói là đằng đẵng vài chục năm, với ta mà nói, lại chỉ trong nháy mắt a… Tô Phàm…”
Tối nay không trăng, bầu trời không có nửa điểm chấm sáng. Trong phòng tối đen, không thấy rõ vẻ mặt lẫn nhau.
Tô Phàm ngẩng đầu, môi dán mặt hắn từng chút hôn qua, cuối cùng dừng lại bên môi hắn, “Chung quy cứ nói ta ngốc nghếch, bản thân ngươi chẳng phải cũng vậy sao? Chuyện sau này, muốn nó làm thế nào? Vài chục năm, ngươi là đang nguyền rủa ta không sống quá một trăm đã mất sớm ư?…”
Lại nói không xong, lời đã biến mất trong lúc dây dưa.
“Ta dứt khoát qua ngụ nhà bên cạnh luôn cho rồi.” Tiểu hồ ly ở bên ngoài vùi cả người vào trong chăn.
***
Nam Tử gọi Úc Dương ấy và cháu chắt nhỏ Lí gia dường như có ẩn thân pháp, vô luận mọi người trong trang tìm như thế nào, cho dù là đến Tĩnh trang bên kia sông tìm trong thành vài lần, thì đều mảy may tin tức cũng không có.
Theo lý thuyết, một công tử dung mạo xuất chúng lại mặc hoa phục như thế trên tay còn bế một đứa nhỏ, trong thâm sơn cùng cốc hẳn vô cùng chói mắt mới đúng, nhưng ngoại trừ đêm hôm tiệc rượu đầy tháng đó, đúng là chưa từng có ai thấy qua một người sống lớn như vậy. Ngay cả người ta vào trong trang lúc nào cũng không ai có thể nói ra cho đúng lí.
Lí thái nãi nãi từ sau khi té xỉu đêm ấy, thì liên tục bệnh nặng liệt giường.
Tô Phàm dẫn Li Lạc cùng Quản Nhi qua thăm, ảm đạm thê lương cả phòng khiến người ta cũng theo đó dâng lên cỗ áp lực.
Lí thái nãi nãi nửa nằm ở trên giường nhìn về phía Quản Nhi, miệng thì thào gọi: “Bảo Nhi, Bảo Nhi của ta…”
Tô Phàm ngồi bên cạnh an ủi một hồi: “Lão thái thái phải bảo trọng cơ thể, chớ đế quá lao tâm lao lực, người lúc nào cũng có thể tìm được mà.”
Người Lí gia cảm tạ theo lễ nghĩa, lại nói chuyện phiếm vài câu, bảo rằng đã thỉnh Trương Thiên sư trong thành Tĩnh Giang đến xem, người ta là thần tiên sống thông thiên nhãn.
Tô Phàm vội gật đầu, “Đó là nhất định có thể tìm được.”
Còn tán gẫu nói ra ít chuyện khác, Tô Phàm không giỏi đối đáp, đều là người ta thao thao nói. Chốc lát lại chuyển về, kể đến tình hình khi đứa bé sinh ra, cũng không có dị tượng gió to mưa lớn sấm chớp rền vang gì, như thế nào liền như vậy đã hồ đồ bị người ta bế đi mất? Lại bắt đầu khóc không thành tiếng lau nước mắt.
Li Lạc theo cạnh Tô Phàm ngồi xuống, vốn đã không thích ngươi tới ta đi trên mặt tình cảm giữa phàm tục này, thân thân thiết thiết, bất đắc dĩ Tô Phàm thư ngốc tử kia mới nói không thể lơ lễ nghĩa, mới theo đến đây. Bây giờ nhìn xem có hơi mất hứng, một lão thái thái thần trí mờ mịt, một đám người hở tí là rơi nước mắt, thật là không thú vị. Liền ngầm túm tay áo Tô Phàm giục y mau đi.
Tô Phàm nhận ra, biết hồ ly này chỉ thích ăn uống không thích xã giao, hiện tại có thể theo y đến đây đi một lần, đã là tâm tình tốt chưa từng có, liền đứng dậy nói cáo từ.
Sau đó, trong trang lại phái thêm nhiều người đến các trang lân cận tìm, một đám mất công trở về.
Mọi người dưới đại thụ bảo: “Đứa bé kia e là không tìm lại được rồi.” Trong lúc nói có hơi thương tiếc, còn có chút lo âu. Gọi con nít nhà mình ra trước mặt trăm dặn nghìn dặn rằng: “Tan học rồi phải về nhà, không được la cà chỗ vắng! Nếu gặp phải kẻ quái thế kia, chắc chắn con ngay cả một ngón tay cũng không tìm lại được!”
Trương Thiên sư cũng mời tới, lập đàn trong viện Lí gia lại thỉnh thần thông khai thiên nhãn, loạn đầu điên óc múa một màn, dùng kiếm gỗ đào chỉ một ngón tay về hướng Nam, nói đứa bé ở chỗ đó.
Lí gia vội vã tìm theo chỉ điểm, nhưng một con sông lớn ngăn đường cản lối. Thiên sư chầm chậm nhét bạc vào trong ngực, nói: “Đứa bé bị Hà thần bắt mất rồi.”
Lí gia tức khắc khóc vang trời dội đất một màn, vội vội vàng vàng làm tang sự, còn quỳ gối bên sông đốt ít tiền vàng.
Việc này liền chấm dứt như thế.
Bất quá, người trong trang khi tán gẫu còn có thể thường xuyên nhắc đến nam nhân áo gấm đẹp đẽ nọ: “Hà thần đó tại sao lại vừa khóc vừa cười, chẳng lẽ ngày ấy thầy tính sai rồi sao?”
“Thầy lang giang hồ nói hưu nói vượn gạt tiền mà!” Quản Nhi mách Tô Phàm.
Li Lạc đang ngồi trên ghế mềm xuất thần với chung trà trong tay. Mấy ngày nay hắn cứ luôn rất kiệm lời, có lẽ đại khái là đang nghĩ đến mấy chuyện luân hồi không luân hồi đó. Tô Phàm nhìn thấy có hơi lo lắng, liền đi qua nhấc lấy chung trà trong tay hắn, cả chung tràn đầy, một ngụm cũng chưa uống liền ngẩn ra cầm trong tay cầm đến lạnh lẽo.
“Còn nghĩ ngợi cái gì, đều là chút chuyện có với không có. Không biết là chuyện năm tháng nào, hiện tại nghĩ ngợi làm cái gì?”
“Ai bảo ta nghĩ là chuyện đó?” Li Lạc vươn tay ôm Tô Phàm, rướn đầu vùi vào hõm cổ y, “Còn nhớ cái kẻ gọi là Úc Dương đó không?”
“Ừm.” Một người như thế, xuất chúng đến mức chỉ cần liếc mắt qua sẽ thấy không thể quên được.
“Lai lịch của hắn không nhỏ đâu.” Hai bên khóe môi hắn hướng lên trên nhếch khẽ, cười như không cười, là một bộ dáng khinh thường chẳng nhìn lại.
“Là huynh đệ nhà ngươi? Sao bộ dạng so với ngươi còn hay hơn nữa?” Quản Nhi cũng tới góp vui, quăng bút lại chạy tới ngồi lên đùi Tô Phàm, trên trán tức khắc trúng một chiêu.
“Đi, tiểu hài tử viết chữ của ngươi đi! Không viết xong không được ngủ!”
“Thiết! Vậy nói cho cùng hình như là rất quen với người ta. Trong hồ tộc ta, lai lịch không nhỏ trừ huynh đệ ngươi ra còn có thể là ai?” Tiểu hồ ly xoa đầu, không cam lòng trở lại bàn.
“Biết Ngân Tử Long ấn không?” Li Lạc nghiêng liếc nó một cái.
“Hắn là Thiên trụ?” Quản Nhi giật nảy người, bút cắm xuống, đâm hỏng trang giấy mỏng, “Ta sao lại nhìn không ra?”
“Bằng vào điểm đạo hạnh này của ngươi, trừ bỏ nhìn ra đồ ăn chén đĩa còn có thể nhìn ra mấy thứ gì?” Quở trách Quản Nhi xong, ngược lại nhỏ giọng giải thích với Tô Phàm.
“Yêu giới cũng được, Thiên giới cũng xong, nói trắng ra giữa người theo không có gì khác biệt. Bên Thiên đế kia xa xa gần gần không thể thiếu mấy vị thân thích, đều là Thần tộc từ khi khai thiên lập địa đến nay còn lại, vốn là thân thích của Thiên đế, cho nên gọi bọn họ là Thiên trụ. Kéo đến hiện tại, cũng chỉ còn có năm, sáu kẻ, bình thường đều là Lí tiên ở trong đất phong của mình tại thiên ngoại tiên cảnh ít khi xuất hiện. Một khi lộ diện, Thiên đế cũng không thụ nổi lễ nghi của bọn họ.”
“Đây mới là hậu duệ tôn quý thiên triều đích thực.” Chuyện như vậy Tô Phàm là lần đầu tiên nghe nói, ngay cả trong sách vở cũng chưa từng ghi chép qua. Lại hỏi: “Vậy ấn đó là cái gì?”
Li Lạc định mở miệng, đã bị Quản Nhi đoạt trước: “Này ta biết. Trưởng lão nói qua, trên trán Thiên trụ đều có Ngân Tử Long ấn, đấy là dấu hiệu của thần tộc thượng cổ. Còn đạo hạnh thâm sâu như thế nào thì phải nhìn mới biết được. Đạo hạnh mỏng, người ta chẳng thèm phản ứng ngươi, còn sợ ngươi chạy tới quấn rịt lấy!
“Thiết! Thật gọi như cái gì ghê lắm, chưa thấy qua đánh giá cao bản thân như vậy! Muốn ta xem, gì mà gọi là Úc Dương đó bất quá cũng như thế, khóc khóc cười cười, so với tên điên Vương Nhị ở trong trang cũng không kém chi!”
“Thì ra là thế.” Tô Phàm hiểu rõ, “Nhân vật thần thông quảng đại như vậy cũng không chống lại số mệnh luân hồi, rơi vào một cục diện thê lương thế. Nếu là kẻ khác chẳng phải càng…”
Tâm niệm khẽ động, đã không nói nổi nữa.
Vừa rồi còn khuyên Li Lạc đừng nghĩ về chuyện sau này, nhưng bản thân lại còn để ý, già thì làm sao? Chết rồi thì làm sao? Sau khi sống lại làm người hắn còn có thể sẽ đến tìm y không? Thời điểm đó bản thân có thể sẽ không nhớ rõ sự tình đời này chăng? Nếu Li Lạc cũng quên mất rồi thì sao? Cái gì gọi là tiêu sái bất quá là làm ra bộ mà thôi.
Nâng mắt, chứng kiến Li Lạc đang nhìn mình, là nét mặt chưa từng thấy qua, con người sáng thâm trầm, mắt vàng nhạt có thể hút hồn người đi.
“Quên cũng không sao… Không sao, ta nhớ là được rồi. Không nhận biết cũng không ngại, bổn đại gia nhận biết ngươi. Ngươi còn thiếu bổn đại gia nhiều gà thế này mà? Tại sao có thể dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy? Đừng quên, bổn đại gia dù gì cũng là tu hành đã năm trăm năm, như thế nào ngay cả điểm bản lĩnh ấy cũng không có? Hửm?”
Từng tiếng gằn lọt vào trong tâm khảm, Tô Phàm càng buồn càng hoảng loạn, “Li Lạc, nếu như… nếu như ta đi… bộ dạng khác rồi, nhìn không tốt.”
“Vậy ngươi liền rõ ràng nhớ kỹ cho ta, thấy được bổn đại gia, không được giống như đứa bé đó khóc đến khó nghe như thế.”
“Ừ!”
“Còn nữa, tìm một gia đình khá giả, thế nào cũng phải là gia đình ăn được gà. Nhìn ngươi hiện tại xem, một nghèo hai trắng, ăn con gà cũng phải chờ hơn nửa năm.”
“Được.”
“Lúc ở trong Địa phủ phải tranh đoạt với người ta nhiều hơn, đừng thành thật thế, muốn là phải giành. Ngươi khách khí với kẻ khác, kẻ khác nào khách khí với ngươi?”
“Ta biết.”
“…” Quản Nhi ở một bên nghe được tức khắc tối sầm, “Các người đây đang nói đến cái gì chứ? Tiên sinh cũng không phải đi bây giờ.”
Li Lạc mắng đuổi nó: “Tiểu hài tử biết cái gì? Câm miệng của ngươi lại, hảo hảo viết chữ của ngươi!”
***
Trong Kháo Sơn trang dường như vĩnh viễn cũng không thiếu đề tài trò chuyện cùng nhân vật có thể cung cấp đàm luận. Ngay khi mọi người còn đang bàn bạc về nam nhân gọi Úc Dương ấy, thì lại có khách quý mới đến cái thôn trang nho nhỏ này.
Hôm nay, Tô Phàm đang ở trong học đường dạy học, Vương thẩm đến tìm y.
“Tô Phàm, Tô Phàm na, mau! Mau cùng ta trở về! Nhà ngươi lại tới một thân thích rồi! Ôi, lại là một công tử dáng dấp toàn diện na! Bề ngoài như vậy, trang phục như vậy! Mau cùng Vương thẩm ngươi nói xem, hắn kết hôn chưa? Trương thẩm ngươi, Lí tỷ các nàng đều sốt ruột muốn biết kìa!
“Ta nói ngươi nha, như thế nào mà bản thân còn không biết, thân thích từng người từng người cứ như Vương gia, Trạng Nguyên trong kịch nói vậy? Họ hàng bên cha? Hay là họ hàng bên mẹ? Ta thấy chắc là họ hàng bên cha nhỉ? Hắn bao nhiểu tuổi rồi? Gia quyến thế nào? Biết ngày sinh tháng đẻ không?…”
Một đường lôi kéo Tô Phàm đi ra ngoài, Vương thẩm một đường không ngừng hỏi, Tô Phàm có muốn nói cũng không chen miệng vào lọt.
Đi tới cửa nhà, trong ngoài lại đứng một vòng người.
Là thân thích từ đâu đến? Tô Phàm nghi hoặc trong lòng. Chỉ có thể đi theo Vương thẩm bước vào trong, người vây quanh cổng liền lôi kéo y hỏi: “Tô Phàm na, thân thích nhà người hiện đang làm gì? E là làm quan đi nhỉ?”
“Tô Phàm, thân thích này của ngươi trong nhà còn ai không? Cha mẹ còn không? Bao nhiêu huynh đệ nha?”
“Tô Phàm, ngươi có một thân thích như vậy nha?”
“…”
Nhất loạt đều bị Vương thẩm cản, Tô Phàm mới có thể vào nhà.
Ngay giữa gian chính đứng một người, toàn thân sa y thuần trắng giống như Li Lạc.
Li Lạc đứng cạnh đó, khoanh tay, trên mặt là giận dữ. Vừa thấy Tô Phàm liền vội vàng tấp tới kéo y qua một bên, ghé sát vào thấp giọng nói: “Không phải kẻ quan trọng nào đâu, ngươi đừng để ý hắn. Hắn nói cái gì ngươi cũng đừng nghe.”
Lúc này, người nọ xoay người, chấp tay thi lễ với Tô Phàm: “Tại hạ Li Thanh.”
Tóc dài màu bạc trắng, con ngươi vàng lóe, ngũ quan anh tuấn, góc cạnh rõ ràng, khóe môi hơi mỏng, gắt gao mím một đường. Vương của Hồ tộc, tự có tác phong uy nghi khí phách.
Tô Phàm thấp thỏm, vội vàng khom người đáp lễ.
Quay đầu sang nhìn Li Lạc, hắn chỉ nắm chặt tay mình không lên tiếng, sắc mặt nửa xanh nửa đỏ, thật ngưng trọng, còn có chút tức giận, nhưng tựa như đang cực lực kềm nén, không dám thể hiện rõ quá.
Xưa nay ấn tượng đối với Li Thanh đều là nghe hắn nói, chỉ biết là một người cực kỳ nghiêm khắc, cho dù là người thân như Li Lạc, phạm lỗi cũng tuyệt đối sẽ không tha nhẹ, lúc này tới đây, lại không biết là vì chuyện gì. Khó có thể chuyện mình và Li Lạc toàn bộ đều bị y biết hết rồi sao?
Vừa nghĩ vậy, trong lòng Tô Phàm rung lên, lòng bàn tay cũng túa mồ hôi, đan vào cùng với tay của Li Lạc, ướt át.
Mà trước cửa còn đang vây rất nhiều người thò đầu vào xem, trước đông người, nói cái gì cũng thiếu thỏa đáng. May mà Quản Nhi trở về gấp, dăm ba câu đuổi mọi người đi. Những người đó hình như còn chưa thỏa mãn, trước khi đi không quên quay đầu bắt chuyện: “Tô Phàm, ngày mai mang thân thích này của ngươi đến nhà Trương thẩm ngươi ăn cơm, biết chưa?”
Cho đến khi người ngoài đều đi cả rồi, trong phòng chừa lại bốn người. Quản Nhi tâm tính trẻ nhỏ, đầu tiên là tò mò ngắm Hồ vương vài cái, rồi chuyển sang cười cười nhìn Li Lạc, rất có chút thích thú vui sướng khi người gặp họa. Li Lạc quay qua trừng mắt liếc nó một cái, vẫn như cũ lạnh nghiêm mặt không nói lời nào. Tô Phàm trong lòng hoảng hốt, lại càng không biết phải làm sao.
Khi chưa kịp khó, chợt nghe Li Thanh chậm rãi nói: “Ân cứu mạng của Tô tiên sinh đối với ngu đệ, Li Thanh cảm kích vô cùng.”
“Không dám, không dám. Đệ tử may mắn gặp được, thật không dám nhận.” Tô Phàm thấy y trước kia đã nhờ Mặc Khiếu chuyển lời đến, lần này lại tự mình tới cửa cảm tạ, nhất định xem nặng việc đó như vậy.
Vốn nghĩ mình quả thật chỉ là ngẫu nhiên hành động, lại nhận được tiếp đón nồng hậu của người ta. Thẹn trong lòng, vội từ chối, “Đệ tử lỗ mãng, vô tình ra sau núi, chưa quấy rối đả tiên thanh tu của các vị đã là chuyện may mắn. Cái gọi là ân cứu mạng chẳng qua chỉ vừa khéo, đại tiên hậu đãi đến tận đây, thật sự thẹn quá đệ tử rồi.”
“Hừ! Hắn muốn tạ ơn thì cho hắn tạ ơn, chờ một chút nếu hắn muốn dập đầu ngươi cũng hào phóng mà nhận, không cần nhiều lời xúi bẩy với hắn, bằng không hắn sẽ khó chịu.” Li Lạc mở miệng nói, trong lời nói chẳng những ngoài không một chút tôn trọng đối với vị đại ca này, mà trái lại có thêm phần châm biếm.
Lại như bình thường ôm vai Tô Phàm đẩy vào trong phòng bếp, “Bổn đại gia chết đói, thư ngốc tử còn không mau đi làm cơm.”
“Tiểu súc sinh! Quỳ xuống!” Li Thanh hô mạnh một tiếng giận dữ, bàn uống trà gỗ táo dưới chưởng tức khắc nát bấy.
Tô Phàm người còn chưa vào nhà bếp, vội vàng nhìn lại, chỉ thấy vài luồng hàn quang phóng tới, Li Lạc thân mình không kịp né, liền bị hàn quang đánh trúng, “Phịch” một tiếng hai đầu gối đã không đứng dậy được nữa.
Biến cố thình lình này, Tô Phàm bị cả kinh chết lặng. Hàn quang kia còn lưu lại trên người Li Lạc, cẩn thận nhìn lên thì giống như một sợi dây thừng chặt chẽ đang trói hắn. Căm phẫn trên mặt Li Lạc toàn bộ hiện rõ ra, nhưng thân thể lại thẳng đờ, không thể nhúc nhích, e là bị trói đến ngay cả giãy giụa cũng không được.
“Cái này gọi là Khổn Tiên Tác(2), ngay cả thần tiên cũng không có biện pháp, đừng nói là hắn, tu thêm năm trăm năm nữa cũng cởi không ra.” Quản Nhi giải thích cho Tô Phàm, trong giọng nói tăng thêm vài phần kính sợ với Li Thanh, “Trước kia thường nghe nói Vương xuống tay với đệ đệ của hắn so với đối thủ còn ác liệt hơn, không ngờ là thật.”
Li Thanh cũng không thèm nhìn Li Lạc, đến trước mặt Tô Phàm vái chào thật sâu, “Liệt đệ ngu dốt, đối xử vô lễ, đã có nhiều đắc tội với tiên sinh. Mong tiên sinh bao dung.”
Tô Phàm vội xua tay, “Không! Không! Không có! Không hề! Li Lạc chưa từng bạc đãi đệ tử, tuyệt đối không có. Đại tiên hãy mau thả y ra đi.”
“Tiên sinh đừng vội dung túng hắn, bụng hắn ta còn có thể không biết?” Quay đầu lại lạnh lùng khiển trách Li Lạc: “Tiểu súc sinh! Cả gan làm càn! Uổng ngươi tu thành hình người, lại không biết nửa điểm lễ nghĩa liêm sỉ! Nói! Cho ngươi xuống núi tới là để làm gì?”
Li Lạc hung hăng liếc nhìn y một cái, liền lập tức rụt cổ từ trong hàm răng phun ra hai chữ: “Báo ân.”
“Báo ân thế nào? Ta đã nói với ngươi ra sao?” Li Thanh khăng khăng bắt Tô Phàm ngồi xuống, bản thân thì ngồi vào chỗ cái ghế mềm Li Lạc vừa ngồi lúc nãy. Tiểu hồ ly giỏi nhìn mặt đoán ý nhanh tay lẹ chân dâng trà nước phục vụ.
“Làm nô làm phó, đánh không trả tay, mắng không trả miếng. Đông đắp chăn mền, hè đuổi ruồi muỗi, theo làm tùy tùng, bưng trà dâng nước, giặt đồ nấu cơm, lau dọn nhà cửa. Không được tham ăn kén chọn, không được đòi năm quát sáu, không được tác oai tác quái, không được ngỗ nghịch phạm thượng.” Li Lạc thấp đầu rầu rĩ trả lời.
Li Thanh chậm rãi uống một hớp trà, xong rồi nâng chung trà trong tay, một tay nhấc nắp trà hớt nhẹ theo miệng chung, rũ mắt xuống, nhướng mi, một đôi mắt vàng ngời sáng. Tô Phàm thế mới biết được cử chỉ trước giờ của hồ ly là học được từ trên người ai, chỉ là trước mắt một luồng tuyết rơi vương sương trên mặt này, so với Li Lạc càng nhiều thêm luồng khí tức thanh nhàn.
Im lặng thật lâu, Li Thanh mới đặt chung trà xuống trầm giọng nói: “Vậy ngươi là làm thế nào?”
“Ta…” Li Lạc há miệng thở dốc, nâng mắt nhìn Tô Phàm.
Tô Phàm ngay từ đầu đã ngồi không yên, lúc này thấy Li Lạc nghẹn giọng, lập tức đứng dậy khuyên giải: “Li Lạc đối với ta tốt lắm, chưa từng có làm trái bất cứ điều gì. Y trước kia đã bị bệnh qua một trận, đại tiên hãy mau cho y đứng lên đi.”
Li Thanh lại không tính cho qua, trong ánh mắt nhìn chằm chằm Li Lạc chứa đầy một mảng mưa gió, “Chưa từng sao? Nấu cơm chẳng phải việc của ngươi ư? Như thế nào lại đến phiên chủ tử vội tới nấu cơm cho ngươi tên nô tài này? Giờ trước mắt ta đã như thế, nếu ta khuất mặt, chẳng phải là xem Tô tiên sinh như trâu ngựa mà sai bảo sao? Có ngươi báo ân như vậy hả?
“Súc sinh vô lễ! Ở trong núi đã làm xằng làm bậy, cậy mình là hoàng tộc một hơi làm càn, khiến ta rước lấy bao điều thị phi? Không ngờ ngươi xuống núi rồi vẫn không biết hối cải, càng thêm càn rỡ, cứ như vậy thêm nữa, chẳng phải là muốn làm một phường yêu nghiệt tai họa dân gian đi? Li Thanh ta như thế nào lại dạy ra ngươi cái thứ hỗn trướng như vậy?”
Dứt lời giơ chưởng sắp chụp lên trên đầu Li Lạc, Li Lạc không thể né tránh, liền ngửa mặt cho y đánh. Tô Phàm lo lắng, đứng ra chắn trước mặt Li Lạc.
“Đại tiên bớt giận, không phải Li Lạc sai khiến đệ tử, là đệ tử không quen có người hầu hạ. Một phiên tâm ý của đại tiên đệ tử vô cùng cảm kích, chỉ là đừng ép buộc y. Thời gian này, nếu không có y bầu bạn, ta… Đệ tử chỉ e đã không thể sống đến hôm nay.”
“Thiết! Nghe thử xem, ngươi muốn tạ ơn cũng phải hỏi qua người ta có muốn hay không, cứng rắn nhét thông cũng không trông người ta có nguyện ý hay không.” Li Lạc thấy Tô Phàm chắn ở trước người, tạm thời đại ca hắn không dám đánh tới, liền bắt đầu trổ tài mồm mép.
“Ngươi cũng ít nói đôi câu đi.” Tô Phàm sợ Li Thanh lại bị hắn chọc giận, nửa quỳ xuống ôn nhu vỗ về hắn.
Li Lạc bĩu môi, cũng không nói gì nữa. Qua một lát lại nhỏ giọng bảo Tô Phàm: “Tô Phàm, Tô Phàm, ta đói.”
Li Thanh không có động tác gì nữa, chỉ ngồi trên ghế nhìn. Nghe lời Li Lạc xong, trong mắt hình như có tia sáng chợt lóe, nhưng vẫn lẳng lặng không biểu lộ bất cứ điều gì.
Một bữa cơm này ăn được thật gian nan. Li Thanh ở xa đến là khách, đương nhiên không thể bắt y động tay, Li Lạc còn đang quỳ, Tô Phàm muốn xuống bếp Li Thanh lại không cho, đành phải kêu Quản Nhi làm.
Không tới một khắc, cơm nước đã được dọn lên bàn. Bốn món ăn một món canh vô cùng đơn giản, cà hầm, cải xào, khoai chưng, một dĩa rau ngâm, một bát lớn canh cà chua trứng gà, còn có bốn bát cơm cộng thêm mấy cái màn thầu vừa hấp xong.
Tô Phàm nhìn Li Lạc quỳ gối ở một bên, muốn mở miệng bảo Li Thanh giải thoát cho hắn. Li Thanh nói để hắn phản tỉnh phản tỉnh thêm nữa, cương quyết lôi kéo Tô Phàm ngồi, gộp cả Quản Nhi ba người ăn trước.
Tô Phàm thấy Li Lạc quỳ cô đơn, một đôi mắt vàng nhạt nhìn mình không rời một khắc, càng ăn càng không nuốt nổi, trong tay nâng bát không, ánh mắt lại cùng Li Lạc hai bên ngó nhau.
Li Thanh chỉ làm như không phát hiện, từ từ nhai nuốt mà ăn.
Ăn xong, an vị bên cạnh bàn cùng Tô Phàm hàn huyên chút chuyện văn chương học vấn. Không hổ là vương của tộc, nói năng bất phàm, học thức uyên bác, cộng thêm hiểu biết uyên thâm, chậm rãi nói tới, khiến cho người ta nhận thức được nhiều điều.
Nếu như là bình thường, Tô Phàm nhất định sẽ lôi kéo bạn hiền nóng lòng cùng tán gẫu một đêm. Chỉ là lúc này nhớ tới Li Lạc còn đang chịu phạt, trong lúc trò chuyện bất giác câu được câu không, tâm tư tan tác, giữa những lời ít ỏi đã mấy lần quay đầu nhìn hắn.
“Bất tri bất giác nguyên lai đã là nửa đêm.” Li Thanh cũng không trách Tô Phàm phân tâm, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ nói: “Đêm tối đi đường thật bất tiện, chẳng hay tiên sinh có thể cho tại hạ ngụ lại đây một đêm không?”
“Ngươi còn muốn ngụ lại?” Tô Phàm chưa kịp mở miệng, Li Lạc đã oán hận kêu trước đứng lên, “Tô Phàm, Tô Phàm, mau bảo hắn đi. Hắn không phải là ở trên núi rảnh đến có thể tán gẫu, đặc biệt chạy xuống giáo huấn lão tử sao? Hiện tại lão tử quỳ cũng đã quỳ rồi, ngươi còn muốn làm gì? Lão tử ở bên này thật sự rất an phận, là kẻ nào chướng mắt liền chạy tới trước mặt ngươi tố cáo lão tử chứ? Ngươi nói, là hắc dã trư hay là lão ngốc lư? Có phải Mặc Khiếu cái con lang đuôi to chỉ đáng sinh con trai một mắt không?
“Còn bất tiện, ngươi không cho người khác bất tiện đã là cảm tạ trời đất rồi. Cái gì mà đêm tối đi đường bất tiện, ngươi còn xem ngươi như hoàng hoa đại khuê nữ hử?”
Li Lạc càng nói càng có hơi không ra gì, tuy rằng đối phương là anh của hắn, nhưng Tô Phàm vẫn cảm giác được có chút ngại. Trái lại Li Thanh thì cứ như người dưng, một đôi mắt tha thiết nhìn Tô Phàm, chờ trả lời của y.
Tô Phàm cân nhắc đôi lần, nghĩ người ta dù sao cũng là huynh đệ, đến thăm một lần cũng là quan tâm. Lại cân nhắc thoáng qua, có thể cho Quản Nhi sang nhà bên cạnh tá túc, mình và Li Lạc chen chúc ngay trong gian chính. Liền kiên trì đáp ứng.
Một đêm không nói chuyện, buồng trong không nghe được mảy may tiếng động. Chỉ là trong lòng Li Lạc không thoải mái, Tô Phàm lời hay khuyên hắn hơn nửa đêm, trên mặt vẫn có phần bực bội.
“Hắn là giáo huấn ta giáo huấn quen rồi, không đánh ta không dễ chịu.” Li Lạc căm phẫn nói.
===
(1) Thủy nguyệt kính hoa: Trăng dưới nước, hoa trong kính, ý nói ảo ảnh không thật
(2) Khổn Tiên Tác: thừng trói tiên
~*~