An Diệc Diệp lên xe, chuẩn bị đi về.
Cô tin tưởng Khúc Chấn Sơ, nhưng nghĩ đến bệnh tình hiện tại của anh, lại bắt đầu lo lắng.
Tài xế quay đầ nhìn cô: “Cô chủ, về nhà sao?”
An Diệc Diệp vừa định gật đầu, lại vội vàng xua tay.
“Tôi lại vào đó lần nữa.”
Nói xong, cô vội vàng xuống xe, xoay người đi đến bãi đậu xe.
Chờ đến khi cảnh sát thông báo cho đồn cảnh sát, nơi này sẽ bị cảnh sát và pháp y khống chế, đến lúc đó An Diệc Diệp muốn vào điều tra cũng không được.
Cô cẩn thận đi đến bên cạnh Tiêu Nhĩ Giai, cúi người quan sát.
Mặt Tiêu Nhĩ Giai trắng bệch không còn màu máu, hai mắt nhắm chặt, nằm ngửa trên mặt đất.
Một con dao cắm trên ngực, cắm sâu lút cắn, cơ thể cứng ngắc.
Người mà tối hôm qua còn đốt rụi viện bảo tàng, giờ phút này lại không có chút sinh khí nằm ở nơi này, đã chết.
An Diệc Diệp hít thở sâu, cong lưng tiếp tục quan sát.
Nếu thật sự có người muốn hãm hại Khúc Chấn Sơ, như vậy chắc chắn sẽ để lại manh mối.
Người nằm trên mặt đất hiện tại đã cứng còng, nếu thật sự xảy ra xô xát đánh nhau với Khúc Chấn Sơ, chắc chắn không thể nào nằm thẳng băng như thế được.
Cho dù như thế nào, nhìn từ góc độ nào thì cũng đều giống như có người hãm hại Khúc Chấn Sơ.
An Diệc Diệp nhanh chóng chụp lại vài bức ảnh, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Tuy ở đây có gắn camera theo dõi, nhưng bây giờ đều trong trạng thái tắt máy, chỗ này bị bỏ hoang lâu như vậy, không biết còn có thể tiếp tục sử dụng hay không?
An Diệc Diệp đang chuẩn bị tiếp tục điều tra rõ ràng, mấy cảnh sát đã dẫn theo pháp y từ bên ngoài đi vào.
Vừa nhìn thấy bọn họ, An Diệc Diệp đành phải lặng lẽ rời đi.
Sau khi cảnh sát tiếp nhận hiện trường, An Diệc Diệp muốn vào sẽ càng khó hơn.
Cô mở ảnh chụp ra, đi thẳng đến lâu đài cổ của Khúc Chấn Sơ.
Hình như quản gia đã nghe được một ít tin tức, thấy An Diệc Diệp đến vội vàng chạy đến.
“Cô An, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu chủ đâu?”
Nữ đầu bếp và mấy người làm vườn đều đứng một bên, hoảng sợ rối loạn nhìn An Diệc Diệp.
“Xảy ra một chút vấn đề, nhưng Khúc Chấn Sơ sẽ không sao.” Cô nói.
Nói xong, An Diệc Diệp bảo mọi người quay về vị trí làm việc của mình, lại gọi quản gia đến phòng khách thương lượng.
Chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, chuyện này đã lan truyền khắp kinh thành.
Suy xét đến việc lần trước Tiêu Nhĩ Giai đốt viện bảo tàng, gần như tất cả mọi người đều cho rằng là Khúc Chấn Sơ ra tay giết ngời.
Bà Nguyễn nghe được tin tức này xong, lập tức tìm An Diệc Diệp về, yêu cầu cô rời đi.
An Diệc Diệp không muốn, lại bị người nhà họ Nguyễn cưỡng ép kéo về.
“Tôi sẽ cho người điều tra việc này, con không cần xen vào.” Bà Nguyễn nói thẳng.
An Diệc Diệp còn tưởng bà sẽ cho rằng Khúc Chấn Sơ là hung thủ, nhưng không ngờ bà lại đứng về phía cô.
“Bà Nguyễn, bác tin tưởng Khúc Chấn Sơ sao?”
Nhưng bà Nguyễn lại lắc đầu.
“Không phải tôi tin cậu ta, mà là tin con.”
Thật ra Nguyễn Lê biết rõ hơn ai hết, chuyện này chắc chắn có dính líu đến Khúc Chấn Sơ.
Những người khác không biết bệnh của Khúc Chấn Sơ, nhưng bà lại biết rất rõ.
Dựa theo những hồ sơ bà đã xem trước đó, cảm xúc của Khúc Chấn Sơ cực kỳ không ổn định.
Sau khi xảy ra nhiều chuyện như thế, dưới tình huống cảm xúc kích đọn, có lẽ anh sẽ tổn thương tính mệnh của người khác.
Bà nói thẳng với An Diệc Diệp: “Chắc con cũng đã rõ, tình hình của Khúc Chấn Sơ không ổn định, hoàn toàn có khả năng làm ra chuyện này.”
An Diệc Diệp nghe đến đây, sốt ruột định giải thích, bà Nguyễn lại giơ tay ngắt lời cô.
“Nhưng vì con, tôi sẵn lòng tin tưởng cậu ấy. Tôi sẽ gọi người giúp đỡ việc điều tra, con ở lại đây chờ kết quả là được.”
An Diệc Diệp lại nhíu mày lắc đầu.
“Con rất vui vì bà đồng ý giúp đỡ, nhưng tôi cần phải đi điều tra cùng bọn họ.”
“Diệc Diệp.”
Bà Nguyễn bất đắc dĩ gọi, nói: “Nếu chuyện này thật sự là âm mưu, vậy người sắp đặt cái bẫy này chắc chắn muốn nhắm vào con và Khúc Chấn Sơ. Nếu con xuất hiện vào lúc này, có khả năng con cũng sẽ bị kéo vào vũng bùn.”
Bà Nguyễn tận tình khuyên nhủ, chỉ là vì không muốn An Diệc Diệp gặp nguy hiểm.
Nhưng An Diệc Diệp cũng có quyết tâm riêng của cô.
Cô kiên quyết nói: “Con không thể lại để Khúc Chấn Sơ đối mặt một mình nữa.”
Cho dù là lúc trước hay bây giờ, Khúc Chấn Sơ đều chỉ muốn đẩy cô ra, để anh tự đối mặt một mình.
An Diệc Diệp đã bỏ lỡ quá nhiều, không muốn lại để Khúc Chấn Sơ một mình.
Bà Nguyễn nhíu mày, nhìn cô gái trước mặt.
Có lẽ An Hồng Ngọc nói rất đúng, An Diệc Diệp thật sự rất giống bà khi còn trẻ.
Bà trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng nhượng bộ.
“Được rồi, bác đồng ý.”
“Con có thể hợp tác cùng những người khác điều tra chuyện trong mấy ngày nay, nhưng con nhất định phải hứa với tôi, nếu có nguy hiểm, con nhất định phải đặt an toàn của bản thân lên đầu. Nếu có chuyện gì không đúng, cô cũng phải nghe theo sắp xếp của tôi.”
An Diệc Diệp cảm ơn gật đầu.
Cô duỗi tay nắm chặt bà Nguyễn.
“Cảm ơn, con nhất định sẽ làm được.”
Bà Nguyễn hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên bà thấy An Diệc Diệp chủ động nắm tay bà.
Trong lòng bà vô cùng chua xót.
Cũng chỉ là đồng ý cho cô tiếp tục điều tra chuyện của Khúc Chấn Sơ mà thôi, không ngờ cô lại vui vẻ như thế.
Không lẽ bà thật sự không phải là một người mẹ tốt sao?”
An Diệc Diệp không để ý đến ý nghĩ trong lòng bà, vội vàng đứng lên, không muốn chờ thêm giây phút nào nữa.
“Nếu đã thế, con đi xem tình hình bên phía Khúc Chấn Sơ trước.”
Bà Nguyễn hơi mỉm cười, gật đầu nói: “Đi đi.”
Nếu Nguyễn Lê đã hứa với An Diệc Diệp, cũng nhanh chóng hành động.
Cùng ngày hôm đó, luật sư nổi tiếng trong nước, cùng với một ít thám tử tư đều được mời đến trước mặt An Diệc Diệp.
Thậm chí bà còn lợi dụng thế lực nhà họ Nguyện, tìm mối quan hệ cho An Diệc Diệp, cho cô gia nhập vào đội ngũ điều tra.
Nhưng những điều này cũn không làm An Diệc Diệp tìm được manh mối hữu dụng nào.
Máy theo dõi được trang bị quanh bãi đậu xe đã bị dừng sử dụng từ mấy năm trước, không hề quay được bất cứ hình ảnh nào.
Hơn nữa khu nhà xưởng bỏ hoang này không có một bóng người, bắt đầu từ đường phố, đến cả camera cũng không tìm được.
An Diệc Diệp quay đầu nhìn Chiết Lam đứng bên cạnh.
“Sao các anh phát hiện ra Tiêu Nhĩ Giai ở nơi này?”
Chiết Lam nhíu mày nhớ lại.
“Có một cấp dưỡi phát hiện xe của Tiêu Nhĩ Giai rời khỏi nội thành, chúng ta lập tức cử người đuổi theo đến đây.”
“Trước đó bọn họ có từng nhìn thấy Tiêu Nhĩ Giai không?”
Chiết Lam hơi nâng tay, gọi mấy tên vệ sĩ bên cạnh lại, cẩn thận dò hỏi.
Một người nói: “Lúc chúng tôi đến đã hơi chậm trễ, từ đằng xa nhìn thấy có người ra khỏi xe, lập tức thông báo cho anh Khúc.”
“Anh Khúc ra lệnh ở lại đây chờ anh ấy đến, chúng tôi cũng không đi vào, chỉ canh giữ ở bên ngoài, chặn hết tất cả cửa ra vào, mãi đến khi anh ấy đến.”
An Diệc Diệp nghe bọn họ nói, nhí mày: “Các anh chỉ nhìn thấy bóng người, cũng không nhìn thấy rõ người đó là Tiêu Nhĩ Giai sao?”
Mấy người nhìn nhau nói: “Đó là chiếc xe Tiêu Nhĩ Giai từng thuê mấy ngày trước, không sai được.”
An Diệc Diệp nhìn xung quanh, nếu Tiêu Nhĩ Giai thật sự đã chết trước khi Khúc Chấn Sơ đến, như vậy lúc đó chắc chắn còn có người ở cùng cô ta.
Người kia rất có khả năng là hung thủ.