Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 69: Chương 69: Anh không ăn cá




“Tôi muốn chuyển ra ngoài.”

Vừa dứt lời, quản gia cũng bị dọa cho một phen.

Không ngờ, An Diệc Diệp lại nói điều này với cậu chủ.

Tâm trạng Khúc Chấn Sơ trở nên nặng nề, sắc mặt anh đột ngột thay đổi.

Anh chợt ngẩng đầu lên, nhìn An Diệc Diệp.

“Cô nói lại một lần nữa xem.”

An Diệc Diệp đã hạ quyết tâm.

“Tôi hỏi nhà trường rồi, trường Nhu Tinh cho phép học sinh ở nội trú, tôi đã đăng kí một phòng, hai ngày nữa chắc là sẽ được chấp nhận thôi.”

Ánh mắt Khúc Chấn Sơ tối đi, nhìn chằm chằm An Diệc Diệp.

“Quản gia, ông lui xuống.”

Quản gia sợ hãi, vội tiến tới.

Ông biết, sắc mặt Khúc Chấn Sơ càng bình tĩnh chứng tỏ anh càng giận dữ.

Ông có chút lo lắng.

“Cậu chủ…”

“Tôi bảo ông lui xuống!” Khúc Chấn Sơ lại hét lên.

Quản gia nhíu mày, khó xử nhìn An Diệc Diệp, cuối cùng vẫn cúi đầu lui xuống.

“Vâng, cậu chủ.”

Đóng cửa lớn lại, phòng khách yên tĩnh đến đáng sợ, đến cả không khí cũng ngưng đọng lại.

Khúc Chấn Sơ chậm rãi thở ra một hơi, đè nén cơn giận trong lòng, nhưng cũng không có tác dụng.

“Tại sao? Cho tôi một lí do.”

An Diệc Diệp kiên định nói: “Tôi muốn ở trong trường.”

“Không thể nào!” Khúc Chấn Sơ nghiêm giọng từ chối.

“Không phải cô dùng trăm phương ngàn kế, không từ thủ đoạn chỉ để vào được cửa lớn nhà họ Khúc thôi sao? Nếu đã vào rồi, sao còn muốn rời đi?”

Khúc Chấn Sơ giữ người cô, trong đầu chợt xuất hiện cảnh tượng An Diệc Diệp ngồi cùng người đàn ông kia trên quảng trường.

Anh đã điều tra, người đàn ông đó là minh tinh nổi tiếng nhất hiện giờ.

Chẳng lẽ vì đã quyến rũ được một người tốt hơn nên liền đá anh đi?

Mơ đi!

Con ngươi Khúc Chấn Sơ chợt thu bé lại, hiện lên ánh lửa giận dữ.

Anh siết chặt cổ tay cô, giống như làm như vậy là có thể giữ chặt lấy cô.

“Cô cho rằng đây là nơi cô muốn vào thì vào, muốn ra thì ra sao?”

An Diệc Diệp nhíu mày, không biết rốt cuộc Khúc Chấn Sơ đang cố chấp điều gì.

“Tôi ở đây cũng chỉ là dư thừa, nếu hai bên đã không vừa mắt nhau, tại sao còn phải sống cùng nhau.”

Khúc Chấn Sơ ghé người lại gần, nghiến răng, nói từng câu từng chữ.

“Cho dù có ghét, tôi cũng phải nhìn thấy cô, phải để cô dưới tầm mắt của tôi!”

An Diệc Diệp bị ánh mắt của anh dọa sợ, cô e dè nhìn anh.

Khúc Chấn Sơ cười khẩy, cố gắng giảm thấp sự uy hiếp nồng nặc trong giọng nói.

“Cô muốn chuyển ra trường ở để tiện thành đôi với người khác chứ gì?”

“Vậy tôi nói cô nghe, không thể nào! Đơn đăng kí của cô sẽ không được chấp nhận đâu! Không bao giờ! Cả đời này cũng không! Vì tôi mới là người duy nhất nắm giữ Nhu Tinh, tôi bảo cô đi về phía Đông, cô tuyệt đối không thể đi về phía Tây!”

Bàn tay to lớn của anh nâng mặt An Diệc Diệp lên, động tác nhẹ nhàng nhưng giọng điệu lại vô cùng mạnh mẽ.

“Tôi muốn cô cả đời này đều phải sống trong lòng bàn tay tôi.”

An Diệc Diệp lắc đầu, cầm tay anh, muốn đẩy anh ra.

“Không phải anh có Dư Nhã Thiểm rồi sao? Tại sao không chịu tha cho tôi?”

Khúc Chấn Sơ nhíu mày.

“Dư Nhã Thiểm? Vì cô ấy sao?”

Anh buông An Diệc Diệp ra, từ trên cao nhìn xuống người đang ngồi trên ghế sofa.

“Nếu là vì điều này, mai tôi sẽ bảo cô ấy chuyển đi. Nhưng cô, cho dù có chết cũng buộc phải chết trước mặt tôi!”

Nói xong, anh quay người rời đi.

An Diệc Diệp ngồi trên sofa, vùi đầu xuống.

Cô chỉ là không muốn bản thân chịu tổn thương mà thôi.

Ngày hôm sau, An Diệc Diệp vừa rời giường đã nhìn thấy quản gia cho người chuyển đồ của Dư Nhã Thiểm ra ngoài.

“Cậu chủ nói, vết thương của cô Dư đã lành rồi, hôm nay sẽ để cô ấy dọn ra ngoài.”

Vừa nói, ông vừa tò mò nhìn An Diệc Diệp.

Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao cuối cùng người dọn ra không phải An Diệc Diệp mà lại là Dư Nhã Thiểm?

An Diệc Diệp nhìn hàng đống đồ không ngừng được dọn ra khỏi phòng khách, tâm trạng rối bời.

“Dư Nhã Thiểm đâu?”

“Hình như cô Dư không được vui, đã ra ngoài rồi.”

Nói đến chuyện này, quản gia nhíu mày lại, trong lòng có chút bất mãn.

Sáng nay, ông chuyển lời của cậu chủ cho Dư Nhã Thiểm, nhưng Dư Nhã Thiểm lại không chịu đi, thậm chí còn nổi giận.

Không ít đồ trong phòng đã bị cô ta đập hỏng rồi mà cô ta thì sống chết cũng không chịu rời đi.

Nhưng cậu chủ đã hạ quyết tâm, nhất định phải bắt cô ta rời đi.

Dư Nhã Thiểm ầm ĩ nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng mới chịu thôi, chớp mắt đã chạy ra ngoài rồi.

Có điều nếu cậu chủ đã đuổi Dư Nhã Thiểm đi, vậy có phải là đã nhìn ra cái tốt của An Diệc Diệp rồi hay không?

Nghĩ đến đây, quản gia mỉm cười, nói: “Cô Tiêu, đợi dọn xong đồ đạc là có thể chuẩn bị bữa sáng rồi.”

An Diệc Diệp gật đầu, quay người xuống tầng.

Đến cả đầu bếp cũng đi dọn đồ giúp, không có ai trong phòng bếp cả.

Rau củ đã cắt bày sẵn trên bàn, gạo cũng đã vo rồi.

Đã không còn sớm nữa, nhưng nhìn đống đồ trong phòng Dư Nhã Thiểm, chắc là phải còn hơn một tiếng nữa mới dọn xong được.

An Diệc Diệp bước tới, tiện tay nấu cháo.

Bày cả chỗ rau đã được chuẩn bị sẵn ra.

Lúc người làm bếp đi vào, cháo đã được ninh mềm, cô đổ số cá đã cắt vào, nấu thêm hai ba phút nữa rồi bắc ra.

“Ai da, cô Tiêu, sao cô lại tự mình vào bếp thế này?”

Người làm bếp vội chạy tới, cầm lấy chiếc muôi trong tay cô.

“Không sao, tôi thấy mọi người bận quá nên tiện tay làm giúp, không khó.”

Người làm bếp nhìn mấy miếng cá trong nồi cháo, có hơi ngạc nhiên: “Cháo cá sao?”

“Sao vậy? Tôi thấy trong tủ lạnh có cá nên nấu.”

Người làm bếp cười khó xử: “Số cá này là người khác tặng, cậu chủ không ăn cá.”

Không ăn cá?

An Diệc Diệp nhìn bát đũa trong tay mình.

“Anh ấy vẫn chưa đến công ty sao? Vậy nấu một nồi khác đi.”

“Vâng.”

Người làm bếp cười, nhỏ giọng nói: “Có điều bình thường rất ít khi cậu chủ ăn sáng, có lẽ hôm nay cũng không ăn đâu.”

Ăn xong một bát cháo cá, lúc này quản gia đi vào, nói với cô lát nữa phải bày trí lại phòng của Dư Nhã Thiểm, có lẽ sẽ hơi ồn.

An Diệc Diệp lắc đầu, không để ý nói: “Không sao, lát nữa tôi sẽ đến nhà ông Trương.”

Bát sứ Thanh Hoa kia đã được phục chế xong rồi, hôm nay không phải đi học, vừa hay cô có thể mang cho ông ấy.

Cô vừa lên tầng, Khúc Chấn Sơ liền vào phòng ăn.

Người làm bếp không ngờ hôm nay anh lại đột nhiên ăn sáng, vội nói: “Cậu chủ, bữa sáng vẫn chưa chuẩn bị xong.”

Khúc Chấn Sơ nhìn lướt một vòng, thấy bát đũa đã đặt sẵn trên bàn.

“Vậy đây là gì?”

Người làm bếp đành nói: “Đó là cháo cá cô Tiêu tự nấu.”

Ánh mắt Khúc Chấn Sơ dừng một lúc trên bát cháo, trạng thái khác thường.

“Múc cho tôi một bát.”

Người làm bếp ngơ ra, đây là lần đầu tiên bà nghe thấy cậu Khúc muốn ăn món ăn có liên quan đến cá.

Quản gia vội đẩy bà một cái, bà liền phản ứng lại, vội đi vào nhà bếp.

An Diệc Diệp đặt chiếc bát sứ Thanh Hoa đã được phục chế xong vào hộp, cẩn thận cầm xuống tầng.

Đi qua phòng ăn, cô lại thấy Khúc Chấn Sơ đang cầm bát cháo cá ăn rất ngon lành.

Cô nhất thời không kịp phản ứng lại, đến lúc ra cửa cô mới nhớ, không phải là Khúc Chấn Sơ không ăn cá hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.