Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 112: Chương 112: Bà nguyễn




Là một trong ba dòng họ lớn, nhà họ Nguyễn không bị sa sút, chỉ còn lại vỏ bọc bên ngoài chứ thực chất chỉ là miệng cọp gan thỏ như nhà họ Khúc.

Dưới sự quản lý của mấy đời, cơ nghiệp trong tay nhà họ Nguyễn cực lớn đến không thể tưởng tượng nổi, bọn họ mở rộng sản nghiệp khắp nơi, cắm rễ sâu và rộng, hầu như không có ngành nghề nào mà họ không nhúng tay vào.

Chẳng qua, nhà họ Nguyễn không phô trương như nhà họ Khúc, cũng không muốn lộ diện trước mặt mọi người, nhưng chỉ cần nhắc tới tên có ai mà không e ngại?

Là một sản nghiệp trực thuộc nhà họ Nguyễn nên đương nhiên người của điện ảnh Hoàn Thái đều không dám lề mề chậm chạp.

Anh Khiêm vội vàng dẫn theo Mai Ấn Cầm rời văn phòng, vừa mới đến trước cửa thang máy.

Cũng lúc cửa thang máy mở ra và có một người mặc váy đen dài đứng bên trong.

Anh Khiêm thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

"Bà Nguyễn."

Một người thường ngày tuỳ tiện như anh ta lúc này lại cúi đầu một cách kính cẩn.

Mai Ấn Cầm chỉ nghe nói về bà Nguyễn chứ chưa gặp mặt nên cũng lặng lẽ ngước mắt nhìn một cái.

Hai vệ sĩ đứng ở hai bên thang máy, bà Nguyễn mặc đồ đen, trên tay đeo găng tay ren màu đen, nửa khuôn mặt được che bởi tấm màn che của chiếc mũ gạc màu đen.

Bà ta vừa xuất hiện, nháy mắt chung quanh dường như im lặng hẳn đi.

Bà Nguyễn chưa đến bốn mươi, phong thái toát lên từ bà ta không thua kém bất kỳ người nào của các dòng họ lớn khác.

Ngay khi cửa thang máy mở ra, bà ta liền nhướng mày.

Hai vệ sĩ bước tới và chặn cửa thang máy trước khi bà ta đi ra.

Anh Khiêm vội vàng tiến lên: "Bà Nguyễn."

Bà Nguyễn khẽ gật đầu rồi đi vào.

Vào văn phòng, anh Khiêm kinh hồn táng đảm kể lại một lượt chuyện của Mai Ấn Cầm.

Bà Nguyễn đặt tay lên đầu gối và yên lặng lắng nghe.

Chờ anh Khiêm nói xong, bà ta mới chầm chậm gật đầu.

"Việc này các anh tự xử lý là được."

Bà ta thản nhiên nói như thể mình đến đây không phải vì chuyện đó.

Nói xong, bà Nguyễn ngẩng đầu, nhìn Mai Ấn Cầm.

"Cậu Mai, tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu.”

Anh Khiêm vừa nghe thấy vậy liền giật mình.

"Bà Nguyễn, lần này đúng là hiểu lầm."

Mai Ấn Cầm cũng vội vàng ngẩng đầu nhìn, không ngờ một người cao cao tại thượng như bà Nguyễn lại biết mình.

Anh Khiêm càng sốt ruột hơn, còn tưởng rằng bà Nguyễn sẽ giống mấy vị quan mới nhậm chức, thường sẽ trừng phạt một vài kẻ để thể hiện uy quyền của mình và kẻ đầu tiên chính là Mai Ấn Cầm.

Anh ta hốt hoảng định giải thích thì bà Nguyễn quay sang nhìn anh ta, mỉm cười một cách duyên dáng nhưng không kém phần cao ngạo.

"Không phải nguyên nhân này, tôi cần không gian riêng để trò chuyện với cậu Mai đây."

Nói xong, hai vệ sĩ lập tức tiến lên, đưa anh Kiến ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Ngoài cửa.

Anh Khiêm sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, anh như muốn dính vào cửa để nghe xem rốt cuộc bên trong đang nói chuyện gì.

Nhưng vừa nhìn thấy hai tên vệ sĩ đứng đó như thần giữ cửa, anh chỉ có thể buồn bực mà chờ bên ngoài.

Càng như vậy trong lòng anh ta lại càng lo lắng và sợ hãi.

Bà Nguyễn vừa mới kế thừa nhà họ Nguyễn, tại sao lại tìm Mai Ấn Cầm nhanh như vậy chứ?

Kể cả khi là vì chuyện scandal thì cũng đâu nhất thiết phải tự mình đến đây?

Bà Nguyễn là một nhân vật như thế nào chứ?

Ai lại đi quan tâm đến một ngôi sao?

Đừng nói là bà ta đã nhìn trúng Mai Ấn Cầm nhé?

Hiện tại, bà Nguyễn còn chưa đến 40 lại còn chưa kết hôn.

Nếu bà ta thật sự thích Mai Ấn Cầm, thì sự nghiệp của Mai Ấn Cầm về sau sẽ không cần phải lo lắng nữa nhưng...

Anh Khiêm nhìn cửa văn phòng, lòng chỉ nôn nóng muốn xông vào ngay.

Trong phòng chỉ còn lại hai người là bà Nguyễn cùng Mai Ấn Cầm.

Bầu không khí im lặng đến đáng sợ.

Bà Nguyễn trước mặt là nhân vật tai to mặt lớn mà dù có tiền cũng chưa chắc gặp được.

Nhà họ Nguyễn là một dòng họ được truyền lại từ cuối thời nhà Nguyễn, là một thế gia quý tộc chân chính.

Họ đã quyên góp tất cả tài sản trong những năm tháng chiến tranh và dấn thân vào “tư bản đỏ”.

Và lặng lẽ rút lui sau khi chiến tranh chấm dứt.

Địa vị của họ không phải là thứ chỉ có tiền là xây lên được.

Trong ba dòng họ lớn, dòng họ Khúc đã vươn lên và phát triển nhanh chóng, nhưng dòng họ này lại sa sút.

Dòng họ Nguyễn có cơ nghiệp vững chắc, vừa quyết đoán vừa khó lường, đồng thời họ cũng rất khiêm nhường.

Dòng họ cuối cùng là...

"Cậu Mai."

Đang nghĩ ngợi thì bà Nguyễn bình thản cất giọng cắt ngang dòng suy nghĩ của Mai Ấn Cầm.

Anh ta vội vàng ngẩng đầu nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt người kia.

"Bà Nguyễn muốn hỏi thêm điều gì?"

Bà Nguyễn gật nhẹ đầu, tuy ánh mắt ôn hòa nhưng khí thế lại áp đảo.

"Tôi nghe nói trước kia cậu từng sống ở cô nhi viện một thời gian?"

Mai Ấn Cầm nghi hoặc gật đầu.

Bà Nguyễn mỉm cười rồi chậm rãi nói: "Nói vậy tức là cậu từng ở cô nhi viện Thần Hi sao?"

Ngày hôm sau, An Diệc Diệp liền đi theo Khúc Chấn Sơ đến công ty.

Toà nhà của tập đoàn M.I là một nơi rất hiện đại và độc lạ, nó sừng sững giữa khu vực sầm uất của trung tâm thành phố.

Vì scandal trước đó với Mai Ấn Cầm mà khi An Diệc Diệp đi vào, không ít người nhận ra cô.

Vừa nhìn thấy cô, tất cả họ đều giật mình mở to hai mắt.

Mọi người trong đoàn đều biết Khúc Chấn Sơ không phải người dễ chọc, nếu sơ suất trong công việc sẽ bị mắng đến chết.

Lúc đọc được tin bế bối ấy, họ còn tưởng rằng An Diệc Diệp chết chắc rồi.

Làm gì có người đàn ông nào chấp nhận được những chuyện như vậy chứ?

Nói chi đến một người hung hãn, có thù tất báo như Khúc Chấn Sơ chứ.

Nhưng đúng lúc mọi người đang chờ xem An Diệc Diệp bị đuổi ra khỏi nhà thì ngày hôm sau, Khúc Chấn Sơ lại đưa theo cô nghênh ngang đến đây làm việc.

An Diệc Diệp mặc bộ vest đen do Khúc Chấn Sơ sai người mua về gấp.

Vì yêu cầu váy phải dài dưới đầu gối mà không biết quản gia đã phải tìm biết bao nhiêu cửa hàng mới thấy và toàn bộ đều được mua lại hết.

Mái tóc xoăn của cô được chải phồng lên rồi búi thành một búi sau đầu, khuôn mặt thanh tú không chút son phấn, tò mò liên tục nhìn xung quanh.

Khúc Chấn Sơ đang đi thì phát hiện cô lẽo đẽo theo sau như người hầu liền dừng lại.

"Đi bên cạnh anh đây này."

Anh kéo An Diệc Diệp lại: "Đừng có để lạc."

Chiết Lam ở một bên đẩy kính trên mặt, làm như chẳng thấy gì.

Công ty lớn như vậy mà lạc được sao?

Tuy nhiên, Khúc Chấn Sơ dường như không nhận thấy hành vi của mình có gì bất thường cả, anh còn đưa tay túm đuôi tóc của An Diệc Diệp ra sau đầu.

Chiết Lam nhìn không chớp mắt, nhưng anh ta thề rằng mình có thể nghe thấy rõ ràng tiếng động của một đám người đang há hốc miệng xung quanh mình.

So với biểu hiện như vừa mới nuốt chửng vài con ruồi trên khuôn mặt của những nhân viên xung quanh mình thì anh ta thân là một trợ lý đặc biệt xuất sắc và hoàn hảo thì anh ta đã bật chế độ chắt lọc tự động, những điều không nên nghe thì anh ta sẽ không nghe.

Da mặt của sếp Khúc dày hơn cả tường thành và anh ta cũng có thể dày theo để phối hợp với sếp mình.

Tuy nhiên An Diệc Diệp không thể so với hai người bọn họ, chỉ biết ngượng ngùng tránh né.

"Nhanh đi thôi."

Khúc Chấn Sơ bình tĩnh giở cổ áo của cô lên và liếc nhìn dấu hôn trên cổ An Diệc Diệp, khóe miệng nhếch lên.

Chiết Lam quả nhiên lại nghe thấy một loạt những tiếng hít thở sâu.

Lần này, ngay cả anh ta cũng nhịn không được mà liếc mắt nhìn một cái.

Cửa thang máy một lần nữa đóng lại, mới ngăn được những ánh mắt hiếu kỳ của mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.