Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 121: Chương 121: Bài kiểm tra của ông bành




Khúc Chấn Sơ mở cửa bước vào, thấy cô đang ôm sách ngồi bên cửa sổ, vùi đầu đau khổ học thuộc lòng.

Cái bàn bên cạnh đúng là có đặt một chồng sách dày, đều là An Diệc Diệp cầm vào.

Anh không ngờ mới ngày đầu tiên mà ông Bành đã giao cho nhiều nhiệm vụ đến thế.

Anh nhíu mày, đi qua nói: “Tôi bắt đầu nghi ngờ, cho em chuyển học viện có phải là quyết định chính xác hay không.”

An Diệc Diệp nghe vậy ngẩng đầu lên.

“Vì sao?”

“Em vẫn chưa ăn cơm.”

An Diệc Diệp mới muộn màng phát hiện ra, nhìn lên đồng hồ treo tường, vừa nhìn thấy thời gian lập tức hoảng sợ.

“Trễ thế rồi sao!”

“Nếu tôi không đến gọi em, có phải em sẽ xem sách đến sáng ngày mai luôn không?”

An Diệc Diệp buồn rầu nhìn đồng tài liệu còn lại trên bàn.

“Ông Bành bảo tôi trong lòng một tuần phải học thuộc lòng hết, còn sẽ trả bài.”

Khúc Chấn Sơ không để ý.

“Đừng để ý đến ông ta, ông ta cố ý đó, đến cả ông ta còn không học thuộc hết.”

“Lúc trước tôi đã nghe nói đến ông Bành, ông ấy làm việc trong Cố Cung, rất nổi tiếng. Tuy không biết vì sao ông ấy sẽ nhận tôi làm học trò, nhưng tôi nhất định phải nắm lấy cơ hội này.”

Khúc Chấn Sơ nghe vậy, có cảm giác tự vác đá nện vào chân mình, nếu biết trước thì đã không mời ông Bành đến.

Anh duỗi tay lấy tài liệu từ trong tay An Diệc Diệp ra, đặt ở bên cạnh.

“Đi ăn cơm trước, lát nữa lại xem.”

An Diệc Diệp không còn cách nào, xoa mắt đi xuống lầu cùng anh.

Vừa mới cơm nước xong, cô lại vội vàng chạy trở về.

Không biết xem bao lâu, Khúc Chấn Sơ đột nhiên gõ cửa bước vào.

“Lại đây nghỉ ngơi.”

Anh vẫy tay với An Diệc Diệp.

An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn qua, thấy Khúc Chấn Sơ nằm trên giường của cô, lập tức sửng sốt.

“Anh định làm gì?”

“Canh chừng em ngủ.”

Anh trả lời một cách đương nhiên, lại vẫy tay.

“Mau lại đây, đừng để tôi sang đó bắt em.”

An Diệc Diệp nhìn quyển sách chỉ còn lại vài tơ trong tay, hơi do dự.

“Em học xong mấy tờ cuối cùng này rồi đi ngủ.”

Mặt Khúc Chấn Sơ lại nghiêm túc hơn một chút: “Lại đây, tôi học thuộc giúp em.”

“Chuyện này anh giúp thế nào chứ?”

“Em lại đây trước.”

Mặt An Diệc Diệp đầy thắc mắc, không hề nhúc nhích, Khúc Chấn Sơ híp mắt lại, khoang mũi phát ra tiếng hừ lạnh.

An Diệc Diệp lập tức đứng lên bucows qua.

Vừa mới đến gần, Khúc Chấn Sơ lập tức duỗi tay, kéo cô lên giường.

An Diệc Diệp trừng to mắt nhìn anh.

“Anh định làm gì?”

Khúc Chấn Sơ đặt bàn tay đè lên hai mắt cô.

“Nhắm mắt lại ngủ.”

An Diệc Diệp vô cùng thắc mắc, nhưng vẫn nghe theo lời anh, từ từ nhắm mắt lại.

Mới vừa nhắm mắt, giọng của Khúc Chấn Sơ lại vang lên.

“Bắt đầu từ thời nhà Tống, đồ gốm được phổ cập rộng rãi, từ giữa thời nhà Tống bắt đầu phát triển mạnh mạnh, có đồ gốm Nhữ, đồ gốm Quan, đồ gốm Ca, đồ gốm Quân và đồ gốm Định, cũng được gọi là năm đồ gốm lớn nhất thời Tống...”

An Diệc Diệp nghe đến đây sửng sốt, Khúc Chấn Sơ đang đọc bài viết trong tài liệu sao.

Giọng nói trầm thấp vang lên không nhanh không chậm ở bên tai.

Khúc Chấn Sơ duỗi tay, bàn tay đè lên đôi mắt An Diệc Diệp.

Chỉ chốc lát sau, cô đã nghe giọng đọc của Khúc Chấn Sơ mà ngủ mất.

Đọc xong vài tờ cuối cùng, Khúc Chấn Sơ khép sách lại, cảm giác nhịp thở của An Diệc Diệp đã dần kéo dài.

Anh mới dời bàn tay đang che mắt cô đi, thấy người đang dựa vào anh đã ngủ say từ lâu.

“Thật không biết là đúng hay sai nữa.”

Anh oán giận, cúi đầu hôn lên mặt An Diệc Diệp.

Mấy ngày tiếp theo, An Diệc Diệp vẫn luôn vội vàng học thuộc tài liệu mà ông Bành đưa cho cô, mỗi ngày tận dụng mọi thời gian mà học tập, còn phải trốn Khúc Chấn Sơ.

Mỗi lần vừa đến chiều tối, Khúc Chấn Sơ từ công ty quay về là sẽ tìm khắp các góc của lâu đài cổ, đào An Diệc Diệp ra, kéo cô đến phòng ăn.

Chỉ trong vòng mấy ngay nay, An Diệc Diệp đã lặng lẽ đổi vài chỗ, nhưng cuối cùng đều không ngoại lệ, sẽ bị Khúc Chấn Sơ tìm ra.

Anh vừa về đến nhà, kế hoạch học bài của An Diệc Diệp sẽ bị bắt đánh gãy, cô đành phải tranh thủ thời gian lúc Khúc Chấn Sơ đi làm học tập.

Qua hai ngày, hình như ông Trương nghe nói cô không đến trường, chủ động đến nhà tìm.

Vừa nghe nói cô phải học bài, còn là nhiệm vụ ông Bành giao cho, giận đến thổi râu trừng mắt.

“Bé con, cháu đừng nghe ông ấy nói bậy! Ông thấy kỹ thuật của cháu còn giỏi hơn ông Bành nhiều, ông ấy cố ý ăn hiếp cháu.”

“Mấy thứ này đều là kiến thức cơ bản, trước sau gì cũng phải nhớ.”

Ông nhìn đống tài liệu cao nhồng trên bàn, nhíu mày nói: “Như vậy cũng quá nhiều, sao mà học hết được? Chính ông Bành cũng không biết, còn nhất quyết bắt cháu phải biết, không phải là cố ý sao?”

An Diệc Diệp lại không ngại, cười cười.

“Cháu xem qua rồi, những tài liệu này đều không tệ, có một số còn là bút ký ông Bành tự tay viết, có tác dụng rất lớn, ông ấy chắc chắn đều biết.”

Ông Trương không để ý xua tay.

“Thôi đi, ông ấy bị bệnh lãng trí nhẹ, nhớ được mới là lạ!”. Xin ủng hộ chúng tôi tại || tru mtruyen. мE ||

Thấy An Diệc Diệp vẫn không chịu từ bỏ, ông lấy điện thoại ra, gọi cho ông Bành.

Vừa kết nối, giọng điệu khó chịu ngay.

“Ông Bành, ông làm ăn kiểu gì thế? Không phải tôi đã nói ông đừng làm khó con bé sao? Sao ông lại bắt con bé phải học thuộc nhiều tài liệu như thế?”

Ông Bành cũng không yếu thế.

Giọng lớn đến mức cho dù An Diệc Diệp ngồi ở bên kia cũng nghe thấy được.

“Tôi làm khó con bé đó thì sao nào? Nếu chút khó đó cũng không chịu nổi thì nên cuốn gói đi sớm thì hơn.”

“Nè! Sao ông lại...”

Còn chưa nói xong, đối phương đã cúp máy.

Ông Trương trừng mắt nhìn điện thoại một lúc, bực bội lẩm bầm.

Sau đó quay đầu nhìn An Diệc Diệp.

“Nhóc con, cái ông này cứng đầu lắm, nếu không cháu đổi người khác đi, ông có quen một số người không tệ, tốt hơn ông ấy nhiều.”

An Diệc Diệp xua tay.

“Không cần, cháu thấy ông Bành rất tốt.”

Thật ra cô cũng có suy nghĩ giống ông Bành, phục hồi văn vật vốn là một công việc bình thản đến nhạt nhẽo, đương nhiên sẽ khá vất vả.

“Cháu muốn thử xem, chỉ cần học thuộc là được, nhưng mấy ngày này sẽ không thể đi ra ngoài cũng ông được.”

“Không đi thì thôi, bây giờ đương nhiên là việc học của cháu quan trọng nhất.”

Ông Trương cũng thông cảm gật đầu, trong lòng lại mắng ông Bành thêm một trận.

Đương nhiên không thể trách nhóc con, cho dù có trách thì cũng phải trách ông già kỳ cục kia.

An ủi An Diệc Diệp một lúc rồi ông Trương mới rời đi, hình như cũng đã báo trước cho mấy người khác.

Mấy ngày tiếp theo, nhóm ông Trương cũng không đến tìm cô nữa, An Diệc Diệp vẫn luôn ở trong lâu đài cổ không đi ra ngoài, vội vàng học thuộc đống tài liệu dài dòng rườm rà kia.

Chờ đến bảy ngày sau, khi cô quay trở lại Nhu Tinh, đã vô cùng tự tin.

Mấy ngày nay, lỗ tai của ông Bành đã bị mấy người ông Trương nói đến mọc kén, lần này cố ý đến sớm, cũng là vì muốn xem thử An Diệc Diệp giỏi đến cỡ nào.

Ông cầm ấm trà, hơi nâng cằm nhìn An Diệc Diệp.

Đọc được một lúc, ông Bành vội vàng giơ tay ngắt lời cô: “Bắt đầu đọc từ chương 2.” An Diệc Diệp gật đầu, vừa nhớ lại vừa đọc thuộc lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.