Ăn sáng xong, quản gia và tài xế đưa cô đến trường học.
Quản gia vẫn còn sợ hãi với dáng vẻ trở về nhà của An Diệc Diệp hôm qua, thấy cô xuống xe liền nhét cho cô một chiếc hộp nhỏ.
“Cô Tiêu, cô cầm lấy, phòng lúc cần đến.”
An Diệc Diệp nghi hoặc mở chiếc hộp ra, không ngờ lại thấy một cây kích điện trong đó.
“Đưa tôi cái này làm gì?”
Quản gia cẩn thận nói: “Đề phòng tai họa.”
An Diệc Diệp cảm thấy có chút bất lực, xem ra là quản gia không biết, hôm qua quần áo của cô chính là do Khúc Chấn Sơ xé.
Cho dù có đề phòng thì cũng phải đề phòng Khúc Chấn Sơ.
Nhưng đây cũng là tấm lòng của quản gia.
“Cảm ơn.”
An Diệc Diệp cười, nhận lấy chiếc hộp rồi quay người đi về phía lớp học.
Quản gia nhìn bóng lưng cô, thở dài một hơi.
Cho dù lúc mới kết hôn ông có chút hiểu lầm An Diệc Diệp, nhưng trải qua một khoảng thời gian dài như vậy, ông cũng nhìn ra được, người vợ mà cậu Khúc cưới về không xấu xa đến vậy.
Chỉ là không biết đến bao giờ cậu Khúc mới hiểu được điều này.
An Diệc Diệp cất cây kích điện vào ba lô, vào lớp vừa ngồi xuống thì giáo viên chủ nhiệm đã đi vào.
Thầy giáo vỗ tay, cất cao giọng, sắc mặt vui mừng.
“Các em, hôm nay lớp chúng ta có một bạn mới. Tuy đã qua thời gian khai giảng, nhưng các em sẽ cùng nhau đồng hành trong bốn năm tiếp theo, mọi người hãy chào đón bạn mới của chúng ta! Dư Nhã Thiểm!”
An Diệc Diệp vốn đang sắp xếp lại sách vở, nghe thấy câu nói này, cô lập tức ngẩng đầu lên.
Dư Nhã Thiểm mặc một chiếc quần bò, đi từ ngoài cửa vào với đôi giày cao gót.
Cô ta đứng trên bục, kiêu ngaọ nhìn xung quanh một lượt.
“Chào mọi người, tôi là Dư Nhã Thiểm.”
Vừa nghe thấy cái tên này, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.
Bây giờ bên ngoài đang lan truyền mấy tin phong thanh, có ai không biết, Khúc Chấn Sơ mới kết hôn chưa bao lâu đã tìm niềm vui mới bên ngoài, mỗi ngày đều dính lấy nhau, người đó chính là Dư Nhã Thiểm.
Bọn họ chỉ mới nghe tên, chưa thấy người thật, lúc này vừa nhìn thấy, bọn họ đồng loạt nhìn về phía An Diệc Diệp.
Dư Nhã Thiểm này đúng là to gan, biết rõ vợ của Khúc Chấn Sơ học ở lớp này mà còn cố ý chuyển đến, không phải khiêu khích thì là gì?
Mọi người đều muốn xem xem An Diệc Diệp sẽ phản ứng như thế nào.
Không ngờ, cô lại không có chút phản ứng gì.
Thầy Lý như không hề phát giác ra điều khác thường, vẫn đang cười nói, khuấy động không khí.
“Dư Nhã Thiểm, em chọn một chỗ ngồi rồi chúng ta bắt đầu vào học thôi.”
“Vâng.”
Dư Nhã Thiểm cầm đồ đạc đi xuống, không thể ngờ, cô ta lại đi thẳng đến bàn của An Diệc Diệp, đặt mạnh chồng sách xuống.
“Em sẽ ngồi ở đây ạ.”
Cô ta cười rồi quay sang nhìn An Diệc Diệp.
“Chị, sau này mong chị chỉ bảo nhiều hơn nhé.”
An Diệc Diệp không để ý đến cô ta, phòng học vô cùng yên ắng.
Thầy Lý cười gượng, lật sách ra.
“Được rồi, các em, bắt đầu học thôi.”
Dư Nhã Thiểm ngồi xuống, lặng lẽ nhích về phía An Diệc Diệp một chút.
Cô ta mỉm cười, nói một câu với âm lượng chỉ hai người mới có thể nghe thấy: “Chúng ta lại học chung một trường rồi, An Diệc Diệp.”
Cơ thể An Diệc Diệp cứng đờ, kí ức trước kia lại ùa về trong lòng cô.
Từ nhỏ Dư Nhã Thiểm đã lấy việc ăn hiếp cô làm trò vui, lúc ở cô nhi viện, có viện trưởng bảo vệ cô.
Nhưng sau này đến trường, không có sự chở che của viện trưởng, cô ta trở nên càng ghê gớm hơn.
Mãi cho đến sau khi thi vào cấp ba, Dư Nhã Thiểm thi trượt, An Diệc Diệp thi đỗ mới thoát khỏi cô ta, trải qua ba năm cấp ba yên bình.
Nhưng không ngờ, ba năm sau, bọn họ lại học chung cùng một lớp.
Nhưng lần này, cô sẽ không để mặc bản thân bị bắt nạt nữa!
An Diệc Diệp yên lặng đợi chờ cả một buổi sáng, Dư Nhã Thiểm lại không có chút động tĩnh gì.
Buổi chiều vừa vào học, An Diệc Diệp vẫn thấy thắc mắc, nhưng không dám thả lỏng.
Thầy giáo đứng trên bục gõ vào bảng.
“Các em lấy sách ra, mở đến trang sáu mươi tám.”
An Diệc Diệp thò tay vào ngăn bàn, một xúc cảm lạ lẫm khiến toàn thân cô nổi hết gai ốc!
Có lông, lại còn động đậy!
An Diệc Diệp cố gắng hết sức khống chế tiếng hét gần như sắp phát ra trong cổ họng mình, hai tay có chút run rẩy.
Theo những việc mà Dư Nhã Thiểm thường làm trước kia, cô có thể đoán ra được thứ trong ngăn bàn là gì.
Nhưng cho dù có như vậy, cô vẫn rất sợ hãi.
Dư Nhã Thiểm ngồi bên cạnh, vui mừng khi thấy người khác gặp họa, quan sát nhất cử nhất động của cô.
An Diệc Diệp hít sâu một hơi, rồi lại thò tay vào một lần nữa, cẩn thận lấy quyển sách ra khỏi ngăn bàn.
Trên cuốn sách Kinh tế to bản là chi chít hàng chục con sâu màu sắc sặc sỡ!
Những con sâu vừa béo vừa tròn, thân mình đầy lông, mỗi khi chúng chuyển động thì lông trên người chúng cũng dao động theo.
Cô lập tức chảy hết mồ hôi lạnh.
An Diệc Diệp khống chế đôi bàn tay run rẩy.
Chuyện như vậy đã không phải lần đầu tiên nữa rồi.
Trước kia Dư Nhã Thiểm thường xuyên để sâu vào trong ngăn bàn, ba lô của cô, thậm chí lúc cô ngủ, cô ta còn ném sâu lên mặt cô!
Cô vô số lần gào thét, chạy trốn.
Nhưng lần này, cho dù cô có sợ hãi đi chăng nữa, cô cũng không thể thua được.
Sắc mặt An Diệc Diệp có chút trắng bệch, thậm chí cô còn không dám nhìn đám sâu kia thêm một lần nữa.
Dùng ý chí còn sót lại, cô đưa quyển sách đến trước mặt Dư Nhã Thiểm, cánh tay run rẩy!
Mấy chục con sâu rơi xuống như mưa, toàn bộ đều rơi hết xuống bàn Dư Nhã Thiểm!
Dư Nhã Thiểm còn đang đợi nghe An Diệc Diệp gào thét, cách này chưa từng thất bại.
Nhưng đợi một lúc cũng không thấy An Diệc Diệp có phản ứng gì, cô ta vừa quay đầu lại, vài chục con sâu sắc màu sặc sỡ xuất hiện trước mặt cô ta, có vài con còn rơi xuống tay cô ta!
“Aaa!!!”
Dư Nhã Thiểm lập tức hét lên, cô ta hoảng sợ lùi về phía sau vài bước, chạm vào ghế rồi ngồi phịch xuống.
“Cô làm trò gì vậy!”
An Diệc Diệp vẩy vẩy quyển sách, để mấy con sâu cuối cùng rơi xuống.
“Đồ của cô, trả cho cô.”
Dư Nhã Thiểm nhìn An Diệc Diệp với vẻ mặt khó tin.
Trước kia rõ ràng An Diệc Diệp sợ cái thứ này muốn chết.
Chỉ cần nửa đêm ném một con lên mặt cô, chắc chắn cô sẽ khóc cả đêm đó.
Sao bây giờ lại không sợ nữa rồi?
Cô ta nghiến răng, cười khẩy rồi đứng dậy.
“Đây là quà tôi tặng cô đấy, tôi còn tưởng rằng cô sẽ thích chúng nữa cơ. Cô không thích, lần sau tôi đổi thứ khác vậy.”
An Diệc Diệp nghĩ đến những trò đùa của cô ta trước kia, lặng lẽ nắm chặt hai tay lại.
“Giữ lại cho mình đi.”
Nhưng Dư Nhã Thiểm vẫn không chịu thôi, lúc đi đường còn đột nhiên ngáng chân cô.
Giờ giải lao cô ra ngoài một chút, lúc về thì sách vở đã bị vứt khắp nơi, bàn học còn bị lật đổ.
Tiết thể dục di chuyển dụng cụ còn bị nhốt ở trong phòng dụng cụ.
Giống hệt như trước kia, đây đều là những trò Dư Nhã Thiểm thường làm.
Nhưng An Diệc Diệp đã chuẩn bị sẵn tâm lí rồi.
Muốn ngáng chân cô, cô sẽ tránh đi, hoặc là coi như không nhìn thấy mà giẫm vào chân cô ta.
Sách vở bị vứt lung tung, cô sẽ không thu dọn, lát nữa đợi giáo viên đến, cô kiên quyết yêu cầu nhà trường trích xem camera, kiểm tra xem là ai làm.
Bị khóa trong phòng dụng cụ, cô sẽ gọi điện cho quản gia, lặng lẽ chờ đợi.
Nhưng, khi Dư Nhã Thiểm và một vài người khác mặt mày dữ tợn chặn cô trong góc của tòa nhà giảng đường thì cô vẫn có chút hoảng loạn.
Trước kia lúc ở cô nhi viện, Dư Nhã Thiểm đã từng đánh cô.
Vì chuyện đó, cô còn từng nhập viện.