“Nếu còn có lần sau, em cứ thử xem.” Khúc Chấn Sơ khó chịu nỏi.
An Diệc Diệp hoảng sợ vội vàng lắc đầu.
“Không dám, không dám.”
Khúc Chấn Sơ đưa cô lên xe, vừa nói: “Sau này khi em đến trường học, tôi sẽ thuê hai vệ sĩ đi cùng em.”
Người kia, tuy nói là bà con xa của nhà họ Tiêu, nhưng mà anh nhìn kiểu gì cũng cảm thấy không đúng lắm.”
Mơ hồ, có chút bất an.
Mượn danh nghĩa bà con xa của nhà họ Tiêu, Tiêu Nhĩ Giai muốn vào Nhu Tinh cũng vô cùng tiện.
Đến lớp học của của An Diệc Diệp, nhanh chóng làm quen được một vài người mà trên phương diện nào đó cũng có thể xem là bạn.
“Mấy cậu chắc chứ?” Tiêu Nhĩ Giai nghi ngờ nói.
Người ngồi phía sau Tiêu Nhĩ Giai chồm lên, khẳng định gật đầu.
“Không sai, nghe nói ngành học kia chỉ có một mình cô ấy, mấy ngày nay ngày nào cũng trốn trong phòng phòng, sữa chữa một cái bình hoa bể nát.
“Nghe nói cái bình hoa kia là ở thời nhà Minh, giá cả đắt đỏ. Vốn là nhà họ Trần đưa cho ông Bành sửa chữa lại.”
“Ông Bành cũng hào phóng thật, không ngờ lại đưa vật quý giá như thế cho cô ấy làm.”
Tiêu Nhĩ Giai nhíu mày, nhớ lại những thứ hôm trước cô đứng bên ngoài phòng học nhìn thấy.
Bên trong đúng là có một bình hoa bể.
Cô đảo mắt hỏi: “Cô ấy sửa thế nào rồi?”
“Nghe nói hôm nay vừa mới sửa xong.”
Tiêu Nhĩ Giai nghe thế, hơi gật đầu đứng dậy.
Vài người vội vàng hỏi: “Cậu định đâu đi đó?”
Tiêu Nhĩ Giai cười cười nói: “Tớ đi xem bình hoa của cô ấy, các cậu có muốn đi xem cùng không?”
Mấy người nhìn nhau, lúc trước những người cố ý chơi xấu An Diệc Diệp, sau này đều có hậu quả rất thảm, bọn họ không dám thử.
Tiêu Nhĩ Giai thấy bọn họ dao động, cố ý nói: “Biết các cậu không dám, tớ đi một mình, tớ thấy các cậu toàn là tự mình dọa mình.”
Mấy người bị cô khích, rối rít đứng lên.
“Được, vậy xem thử.”
“Xem chút rồi về ngay.”
“Đúng vậy.”
Tiêu Nhĩ Giai nhìn mấy con người ngây thơ trước mặt, gật đầu.
“Đương nhiên, dù sao cô ấy cũng là chị của tớ, tớ chỉ lo cô ấy có khó khăn gì, đi giải quyết khó khăn giúp cô ấy mà thôi.”
Nói xong, mấy người lập tức đi ra ngoài, nhanh chóng đến khu phòng học ucx.
Tìm được phòng học của An Diệc Diệp, Tiêu Nhĩ Giai đứng trước cửa sổ nhìn thử, bên trong không có ai.
Cô xoay người đi qua, thấy phòng học khóa cửa, đẩy nhẹ người bên cạnh.
“Cậu biết làm sao để mở cửa không?”
Đối phương lắc đầu, đến bây giờ vẫn chưa biết rõ âm mưu của Tiêu Nhĩ Giai.
“Ngu thật.”
Tiêu Nhĩ Giai oán giận, thấy trên cửa là loại ổ khóa rất cũ, lập tức nhìn xung quanh tìm một cục đá.
Không đợi mọi người nói gì, đập cục đá xuống, cửa đã bị đập mở.
Mấy người khác hoảng sợ trước hành động của cô, vội vàng nhìn xung quanh, sợ bị ai đó phát hiện.
“Cậu làm gì đó? Không phải nói chỉ đi xem thôi sao?”
Tiêu Nhĩ Giai quăng cục đá xuống đất, vỗ tay.
“Đúng vậy, chỉ đi vào xem thôi. Các cậu nói có đúng không?”
Cô nhấc chân đi vào, quay đầu nói với bọn họ: “Đó chính là bình hoa thời nhà Minh, các cậu cũng chưa thấy bao giờ đúng không? Không lẽ các cậu không muốn biết cô ấy đã sửa lại bằng cách nào sao?”
Nói xong, Tiêu Nhĩ Giai đi vào trong.
Mấy người đứng bên ngoài do dự một lúc, cũng đi vào theo.
Trên bàn còn đặt một chiếc hộp vô cùng ngay ngắn.
Tiêu Nhĩ Giai đi qua, dứt khoát mở ra.
Một chiếc bình sứ Thanh Hoa vô cùng xinh đẹp xuất hiện ở trước mắt.
“Sửa được thật rồi kia!” Một người kinh ngạc nói.
Lúc trước khi cô đến xem, mấy thứ này vẫn còn là mảnh vụn, không ngờ lại có thể bị sửa đến không còn một khe hở.
“Giỏi thật.”
Tiêu Nhĩ Giai ở bên cạnh nói thêm: “Có khi nào là dán dính lại, nhưng chạm nhẹ là lại vỡ ra không?”
“Chắc không thể nào đâu?”
Người kia cẩn thân vươn tay, cầm bình sứ lên.
Bình sứ vững vàng nằm trong tay cô.
Mọi người thò qua nhìn, đây là lần đầu tiên nhìn thấy thứ ghê gớm như thế này, không ngờ lại có thể phục hồi một đống mảnh nhỏ trở lại như cũ.
Tiêu Nhĩ Giai thấy bọn họ tụm lại một chỗ, chen chúc nhau ngắm nghĩa, lặng lẽ lui ra sau, thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị, đột nhiên đẩy mạnh người đang cầm bình hoa.
Người kia vốn chỉ đang cầm hờ, bị cô đẩy nghiêng người, bình hoa trong tay lập tức văng ra ngoài, rơi xuống đất.
Ầm.
Bình hoa nguyên vẹn không chút sứt mẻ lại bị rơi vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Rơi đầy đất!
Mọi người lập tức im lặng lại, có thể nghe được tiếng kim rơi.
Không ai dám nói chuyện, bọn họ mở to mắt nhìn, nhìn đống mảnh vụn trên mặt đất.
“Làm sao đây...”
Người vừa cầm bình hoa lúc nãy nói, suýt chút nữa đã bật khóc.
“Đây là bình hoa thời nhà Minh.”
“Bao nhiêu tiền vậy?”
Mọi người tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, nhưng không ai nói tiếng nào.
Tuy nhà bọn họ giàu, tuy có thể bồi thường được, nhưng chắc chắn sẽ bị gia đình mắng chết.
Không chỉ bị mắng, còn sẽ gây thù với chủ nhân bình hoa, nhà họ Trần.
Tiêu Nhĩ Giai nhìn lướt qua là có thể xem rõ được suy nghĩ trong lòng bọn họ.
Cô đi lên phía trước, nhìn xem thử.
“Sao lại bất cẩn như thế?”
Người cầm bình hoa lúc nãy đã khóc nấc lên.
“Tớ cũng không biết tại sao, lúc nãy giống như có ai đó đẩy tớ.”
“Nhưng bây giờ phải làm sao đây? Cách duy nhất chỉ có thể là đền tiền, nhưng có lẽ nhà họ Trần sẽ không dễ dàng bỏ qua, nghe nói ông ấy đã bỏ rất nhiều công sức chỉ vì tìm cái bình hoa này.”
Người nọ nghe vậy, lại càng sốt ruột.
“Vậy, vậy phải làm sao đây.”
Tiêu Nhĩ Giai giả vờ suy nghĩ một lúc, nói: “Tớ có một cách, ai là người sửa cái bình hoa này, vậy để cô ấy sửa lại lần nữa là được, dù sao cũng là chuyện thuận tay mà làm thôi.”
“Nhưng mà sao cô ấy chịu giúp tớ được...”
“Ngốc, ý của tớ là chúng ta đừng nói gì hết, ai biết là cậu làm chứ? Tớ chỉ có thể giúp cậu nhiêu đây, cậu muốn làm như thế nào thì tự cậu chọn.”
Người nọ nhìn xung quanh, cắn răng, vội vàng nhặt mấy mảnh vụn lên, bỏ lại vào hộp.
Làm xong mọi chuyện, tất cả đều lặng lẽ ra khỏi phòng học, khóa cửa lại lần nữa, chuẩn bị rời đi.
Cô kéo tay Tiêu Nhĩ Giai, hơi lo lắng hỏi
“Cậu, cậu sẽ không nói cho cô ấy đúng không?”
Tiêu Nhĩ Giai vô cùng tốt bụng lắc đầu.
“Yên tâm, tớ không nói.”
Đối phương lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn.”
Khóa cửa lại lần nữa, cả đám chột dạ nhanh chóng bỏ trốn.
Tiêu Nhĩ Giai đi theo mấy cô gái này một lúc, đột nhiên tìm cớ rời đi, xoay người quay về phòng học cũ.
Mới vừa đi đến bên này, lập tức nhìn thấy An Diệc Diệp và ông Bành dẫn theo người từ bên ngoài đi vào.
Cô suy nghĩ, nhanh chóng tìm chỗ trốn, chuẩn bị xem trò hay.
An Diệc Diệp vừa mới sửa bình hoa xong, lập tức vội vàng đi tìm ông Bành.
Ông Bành thấy cô tự tin như thế, cũng kéo cậu cả nhà họ Ngô vừa lúc đến lấy bình hoa đi xem cùng.
“Hiện tại còn chưa được hai tuần mà chị đã sửa xong rồi sao?”
Ông Bành không quá tin tưởng nhìn cô.
Dựa theo tính toán của ông, thời gian ngắn như thế, hoàn toàn không có khả năng sửa chữa xong một cái bình hoa.
“Chị đừng có mà mua một cái mới để thay thế đó nha.”