Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 138: Chương 138: Cái gì gọi là mượn gió bẻ măng




Nhưng hình như Tiêu Nhĩ Giai lại không phát hiện ra bọn họ không chào đón cô.

Cô đi thẳng qua đó, bỏ đồ vật trong tay xuống.

“Chấn Sơ, vết thương trên người anh thế nào rồi? Mấy ngày trước em không có thời gian đến đây, anh không giận em chứ?”

Khúc Chấn Sơ mất kiên nhẫn nhíu mày.

“Chỗ này không hoan nghênh cô.”

Tiêu Nhĩ Giai cười nói: “Nếu như anh biết khoảng thời gian đó em đang làm gì thì anh sẽ không nói như thế.”

“Tôi không muốn biết, cũng không có hứng thú biết.”

Tiêu Nhĩ Giai quay đầu nhìn An Diệc Diệp, mang theo chút ý đồ nào đó nói: “Chị thì sao? Chị cũng không muốn biết hả?”

An Diệc Diệp nhíu mày, không biết rốt cuộc Tiêu Nhĩ Giai muốn làm gì.

“Không muốn.” Cô dời mắt đi.

Tiêu Nhĩ Giai đứng lên, không nhanh không chậm nói.

“Mấy hôm trước, em đột nhiên phát hiện ổ chim hoàng yến em đặt ngoài ban công cuối cùng lại bị một con gà rừng từ nơi nào chui ra chiếm mất, em phí mất mấy ngày vẫn không thể đuổi nó đi được.”

Cô ta liếc nhìn An Diệc Diệp, cười nói: “Chị có cảm tưởng gì không?”

An Diệc Diệp quay đầu đi, không nhìn cô.

“Không có. Nhưng mà tôi nhớ rõ, chim hoàng yến luôn được nuôi trong lồng, có lẽ là do nó không muốn ở đó nữa, bỏ trốn, sợ bị chủ nhân phát hiện cho nên mới lén bỏ một con gà con vào để thay thế nó.”

“Vậy sao?” Tiêu Nhĩ Giai cười khẩy, nói: “Nhưng gà rừng thì vẫn mãi là gà rừng, không thành chim hoàng yến được.”

“Hôm nay cô đến đây là muốn nói chuyện này?”

“Đương nhiên là không.”

Tiêu Nhĩ Giai đi đến bên cạnh Khúc Chấn Sơ nói: “Em đến đây chỉ để thăm Chấn Sơ mà thôi. Hơn nữa em còn có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, chờ sau này có cơ hội chúng ta lại nói rõ ràng hơn.”

Khúc Chấn Sơ nhíu mày, nhìn cô.

Tiêu Nhĩ Giai đứng lên, xoay người đi ra ngoài.

An Diệc Diệp đi sát theo sau.

Hai người ra đến cửa, Tiêu Nhĩ Giai mới nói khẽ.

“Lần tiếp theo, tôi sẽ nói thẳng sự thật cho anh ấy biết.”

Nói xong, cô vô cùng đắc ý nở nụ cười, xoay người đi mất.

An Diệc Diệp đứng ngoài cửa nhìn cô rời đi, một lúc lâu sau mới quay đầu lại.

Thấy cô cứ ngẩn ngơ, Khúc Chấn Sơ nói: “Sau này sẽ không cho cô ta vào nữa.”

“Hả?”

An Diệc Diệp ngẩng đầu, hơi nghiêng đầu nói: “Không cần, nếu cô ta muốn đến thì sẽ có rất nhiều cách.”

Khúc Chấn Sơ cẩn thận quan sát cô một lúc, nói: “Cô từng có xích mích gì với cô ta sao?”

An Diệc Diệp tránh tầm mắt anh, lập tức có hơi chột dạ.

“Không có gì.”

Khúc Chấn Sơ vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, giống như muốn xuyên qua gương mặt, nhìn thấy suy nghĩ trong lòng cô.

Hai hôm sau, Khúc Chấn Sơ xuất viện, quay về lâu đài cô.

An Diệc Diệp xin phép ông Bành được nghĩ, cố ý ở lại chăm sóc Khúc Chấn Sơ.

Người nào đó ỷ vào vết thương của mình chưa lành hẵn, phát huy thành thạo cái gì gọi là mượn gió bẻ măng.

Ngày đầu tiên, nói mình giơ tay lưng sẽ đau, bắt An Diệc Diệp đút anh ăn.

Hôm sau, lại nói mình tắm rửa không tiện chà lưng, làm An Diệc Diệp giúp đỡ.

Ngày thứ ba, lại nói sợ nửa đêm vết thương trên lưng tái phát, cần có người ngủ cùng.

Quản gia lập tức vô cùng nhanh nhảu tự đề cử chính mình.

Khúc Chấn Sơ nghiêm túc bảo ông suy nghĩ lại cho kỹ, có đôi khi nói không đúng là sẽ về hưu trước tuổi.

Sau đó quản gia lập tức khảng khái mà đề cử An Diệc Diệp, thậm chí còn vô cùng nhiệt tình mà dọn đồ của Khúc Chấn Sơ vào.

Khúc Chấn Sơ nói sẽ tăng lương cho ông.

Quản gia lập tức lộ ra nụ cười đầy tình yêu của cha, nhìn An Diệc Diệp và Khúc Chấn Sơ vào chung một phòng.

Quay đầu lại, lúc nói chuyện phiếm với nữ đầu bếp còn thuận miệng bàn xem cậu chủ nhỏ nên đặt tên là gì.

Có một lần An Diệc Diệp vô tình nhìn thấy mấy cái tên ông ghi chú trong sổ, viết một lèo mười mấy cái, vô cùng nghiêm túc

An Diệc Diệp đứng bên cửa sổ, nhìn quản gia đang chỉ huy người làm vườn sửa sang lại mặt cỏ.

Khúc Chấn Sơ vẫy tay với cô.

“Em nhìn gì đó?”

An Diệc Diệp cũng không quay đầu lại.

“Quản gia.”

Khúc Chấn Sơ hơi hóp mắt.

“Đừng nhìn, mau lại đây nghỉ ngơi.”

An Diệc Diệp quay đầu lại.

“Không phải bây giờ đang là buổi trưa sao?”

Khúc Chấn Sơ nói một cách đương nhiên: “Bác sĩ nói tôi cần nghỉ ngơi.”

An Diệc Diệp đành phải đi qua, còn chưa đến gần đã bị anh kéo, nằm thẳng xuống giường.

Anh ôm An Diệc Diệp, ôm cô giống như ôm gối ôm, không thèm quan tâm đến vết thương trên người.

Nhưng An Diệc Diệp lại lo lắng thay cho anh.

Nhưng mà mấy lần nghỉ trưa như thế này, Khúc Chấn Sơ đều ngủ sau An Diệc Diệp, nhưng lại thức dậy trước cô.

Có rất nhiều lần, cô còn nghi ngờ không biết rốt cuộc Khúc Chấn Sơ có ngủ hay không.

Nếu không ngủ, vậy ngày nào cũng nghỉ trưa đúng giờ làm gì?

An Diệc Diệp mở to hai mắt thức dậy, lại nhìn thấy Khúc Chấn Sơ dùng ánh mắt vô cùng tỉnh táo nhìn cô.

“Lúc nãy anh có ngủ không?”

“Không.” Khúc Chấn Sơ nói.

Mới nói xong, An Diệc Diệp vừa định ngồi dậy, anh lại nói: “Lưng đau.”

Hai chữ ngắn ngủn, An Diệc Diệp cũng không biết vì sao lại có thể nghe ra một chút tủi thân.

Cô nhịn không được nhích lại gần, thổi nhẹ lên vết thương trên lưng.

“Đau chỗ nào?”

Khúc Chấn Sơ không trả lời, ngược lại nhìn An Diệc Diệp.

“Dấu hôn không còn nữa rồi.”

An Diệc Diệp sửng sốt, duỗi tay sờ.

“Vậy sao?”

Cô cũng không quá để ý, vừa định đứng dậy, Khúc Chấn Sơ lại kéo cô.

Cơ thể An Diệc Diệp nghiêng đi, ngã vào giường, ngay sau đó lại bị Khúc Chấn Sơ đè lại.

Phần gáy truyền đến chút đau đớn, cô hơi nhíu mày, duỗi tay ôm Khúc Chấn Sơ, lại không cẩn thận đụng trúng vết thương trên lưng anh.

Tay cô lập tức run lên, cẩn thận vuốt ve.

“Khúc Chấn Sơ, em có từng nói, em thích anh chưa?”

Người đang vùi đầu vào hõm vai cô đột nhiên hơi khựng lại, vẫn không nhúc nhích.

An Diệc Diệp nâng tay lên, ôm anh.

Lưng đầy vết thương, trong mắt cô, nó còn đẹp hơn những thứ văn vật, đồ cổ quý giá, đắt đỏ nhất thế giới.

“Em thích anh.”

Nói xong, cô lại nghiêm túc bổ sung: “Không phải với thân phận Tiêu Nhĩ Giai, mà là em.”

Khúc Chấn Sơ từ từ siết chặt tay lại, gần như muốn nhét An Diệc Diệp vào lòng ngực.

“Anh nghe thấy rồi.”

An Diệc Diệp cong môi, trong mắt lại tràn ra chút đau buồn.

“Xin anh, cho dù như thế nào, vẫn phải tin chuyện này, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì.”

“Ừ.”

Nghe Khúc Chấn Sơ trả lời, cuối cùng An Diệc Diệp mới thở phào nhẹ nhõm, từ từ mỉm cười.

Trưa hôm đó, lúc An Diệc Diệp đi xuống lầu, quản gia đưa cho cô một bức thư.

An Diệc Diệp cầm lên nhìn xem, bên trên chỉ có bốn chữ “Người nhận: mợ Khúc”, ngoài ra không còn gì nữa.

“Là ai gửi vậy?”

“Không rõ, nhìn thấy trong hòm thư.”

An Diệc Diệp mở ra nhìn, bên trong chỉ có một tờ giấy.

Thời gian và địa chỉ viết trên giấy giống hệt với lần Thẩm Thanh Chiêu đưa cho cô.

Tính ra, cũng là vào tối ngày hôm nay.

An Diệc Diệp nhíu mày, rốt cuộc Mai Ấn Cầm muốn làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.