Cô đang nghĩ ngợi thì Khúc Chấn Sơ bỗng từ bên ngoài đi vào.
Bình thường, lẽ ra giờ này anh đã tới công ty rồi, nhưng hôm nay vẫn chưa đi.
An Diệc Diệp vừa nhìn thấy anh thì vội dời mắt sang chỗ khác, còn tưởng anh về nhà lấy đồ.
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại đi thẳng về phía cô.
“Hôm nay tôi sẽ chở cô tới trường.”
Anh bỗng lên tiếng.
An Diệc Diệp lắc đầu đáp.
“Không cần đâu, tài xế sẽ đưa tôi đi.”
Cô không muốn tạo ra ảo giác không cần thiết cho mình nữa, nhưng Khúc Chấn Sơ lại không cho cô từ chối.
“Tôi sẽ chở cô đi.”
Hai người cùng đi ra ngoài, vừa ngồi lên xe, quản gia bỗng gấp gáp chạy tới.
Ông nhíu chặt mày, vẻ mặt hơi sốt sắng, vội chạy tới trước cửa xe.
“Cậu chủ, bên cô Dư gọi tới.”
Khúc Chấn Sơ nhất thời ngừng lại.
“Sao thế?”
Quản gia trầm giọng nói: “Cô Dư bị tai nạn, giờ đã được đưa tới bệnh viện.”
Khúc Chấn Sơ vội ngừng hành động chuẩn bị lái xe.
“Có nghiêm trọng lắm không?”
“Tôi cũng không rõ, có lẽ là mới được đưa tới bệnh viện.”
Lúc Khúc Chấn Sơ đang do dự, thì An Diệc Diệp đã giành nói trước.
“Anh đi qua đó đi.”
Cô tháo dây an toàn ra, rồi bước xuống xe.
“Tôi sẽ tự đến trường.”
Khúc Chấn Sơ định gọi cô lại, nhưng An Diệc Diệp đã nhanh chóng chui vào xe đã chuẩn bị sẵn ở bên cạnh.
Thậm chí còn không nói câu nào, đã lái xe rời đi.
Khúc Chấn Sơ đen mặt, lại khởi động xe.
“Ông nói địa chỉ bệnh viện cho tôi đi.”
Tài xế lái xe ra khỏi cổng, An Diệc Diệp quay đầu nhìn, thấy Khúc Chấn Sơ đã chạy về phía bệnh viện.
Tài xế nhìn hành động của cô qua gương chiếu hậu, khẽ nói: “Cô Tiêu, lúc nãy cô nên để cậu chủ chở cô đến trường.”
“Không cần đâu, chẳng phải Dư Nhã Thiểm đang ở trong bệnh viện à?”
Tài xế thở dài.
Mấy ngày trước ông đã được Khúc Chấn Sơ dặn đi đón Dư Nhã Thiểm, ai dè cô ta lại mấy lần hãm hại ông lấy trộm đồ.
Rõ ràng là tự cô ta ném đồ lung tung rồi không tìm thấy, thế mà lại nói ông lấy trộm đồ, còn muốn sa thải ông.
Nếu không nhờ cậu Khúc đè xuống, có lẽ ông chẳng còn công việc sống tạm qua ngày này nữa.
Ông thật sự không hiểu, tại sao Khúc Chấn Sơ lại bỏ mặc cô vợ tốt như vậy, rồi ra ngoài tìm người phụ nữ đanh đá như cô ta.
“Cô quá nhượng bộ Dư Nhã Thiểm đó rồi.”
Ngay cả ông cũng cảm thấy không đáng cho An Diệc Diệp.
“Là tự cô ta đuổi tài xế đi, đã không có giấy phép lái xe còn muốn tự lái, hơn nữa tôi mới nghe nói, cô ta chỉ bị trầy xước nhẹ thôi, thế mà làm ầm lên, nhất quyết đòi nằm viện, để cậu chủ ở bên cô ta, ngay cả tôi...”
Ông càng nói càng kích động, trông có vẻ còn tức hơn An Diệc Diệp.
“Ông đừng nói nữa.”
An Diệc Diệp ngắt lời ông ta.
“Cô ta muốn nằm viện thì cứ để cô ta nằm đi, không liên quan gì đến tôi.”
Tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu, rồi lắc đầu bất đắc dĩ.
Cô vừa bước vào phòng học, thì điện thoại bỗng reo lên.
An Diệc Diệp lấy ra xem, trên màn hình hiện lên mấy chữ ngắn ngủi.
“Tan học cô đừng chạy lung tung.”
Không ngờ là tin nhắn do Khúc Chấn Sơ gửi tới.
An Diệc Diệp nhìn một giây, đây là lần đầu tiên Khúc Chấn Sơ gửi tin nhắn cho cô, nhưng cô chẳng hề thấy vui.
Anh bảo cô đừng chạy lung tung để làm gì?
Chẳng lẽ anh định gọi cô cùng tới bệnh viện thăm Dư Nhã Thiểm?
Cô nhíu mày, rồi ném điện thoại vào trong balo.
Buổi chiều, An Diệc Diệp vừa ra khỏi phòng học, thì trong đầu chợt nhớ tới tin nhắn mà Khúc Chấn Sơ gửi cho cô.
Cô hơi do dự, thì bỗng nhìn thấy một ông lão có thân hình gầy gò đang đứng ngoài cửa.
Ông lão mặc áo nhà Đường màu trắng, râu tóc hoa râm, đứng thẳng tắp ở đó, nhất thời thu hút không ít sự chú ý.
An Diệc Diệp vừa nhìn thấy đã kinh ngạc thốt lên.
“Ông Trương? Sao ông lại ở đây ạ?”
Ông Trương vốn đang nghiêm túc, nhưng vừa nhìn thấy An Diệc Diệp đã tươi cười ngay, vội đi tới nắm chặt tay cô, như sợ cô chạy mất.
“Ông biết hôm nay cháu tan học sớm, đi thôi, ông đã nóng lòng muốn cho cháu xem mấy món bảo bối trong nhà ông rồi.”
An Diệc Diệp bị ông kéo đi hai bước, thì nhận ra có một chiếc xe đang đậu ở đây.
Không ngờ ông Trương lại lái xe vào trong trường học.
“Trường tụi cháu không cho chạy xe vào trong.”
Ông Trương đắc ý vỗ ngực nói.
“Cháu cứ yên tâm, trong thành phố này không có chỗ nào mà ông không thể đi được.”
“Cháu mau lên xe đi, nhanh lên nào!”
An Diệc Diệp khó xử nói: “Nhưng cháu phải về nhà.”
Ông Trương ghét bỏ nói.
“Cháu về nhà làm gì? Đối mặt với khuôn mặt như tảng băng của Khúc Chấn Sơ mà cháu vẫn có thể ăn cơm à? Cháu cứ đi xem mấy món bảo bối của ông đi, khó khăn lắm ông mới tìm được nó đấy.”
An Diệc Diệp chưa kịp nói gì, đã bị ông Trương vừa đẩy vừa khuyên, bảo cô lên xe, rồi chạy thẳng về nhà tổ nhà họ Trương.
Xe ông Trương vừa rời khỏi trường học, thì một chiếc Spyker C8 từ từ chạy vào trường.
Khúc Chấn Sơ bước xuống xe, rồi đi về phía phòng học của An Diệc Diệp.
Anh nhìn bó hoa hồng đỏ rực trong tay, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Có trời mới biết khi nãy tại sao anh lại ma xui quỷ khiến, đi tới tiệm bán hoa một chuyến, rồi mua bó hoa này theo lời giới thiệu của nhân viên.
Chẳng lẽ là vì chuyện hồi sáng?
Anh cầm bó hoa đi thẳng vào trong, rồi nhìn khắp phòng, nhưng không nhìn thấy bóng dáng An Diệc Diệp.
Đúng lúc có người đang đi ra, nên Khúc Chấn Sơ gọi người đó lại.
“Cho hỏi Tiêu Nhĩ Giai đâu rồi?”
Đối phương nhìn xung quanh rồi đáp.
“Cô ấy hả? Cô ấy vừa đi rồi.”
Mấy người trong phòng học nhìn thấy Khúc Chấn Sơ, thì đều nhận ra anh nên vội chạy tới nói.
“Tôi tận mắt nhìn thấy cô ấy ngồi vào chiếc Spyker.”
“Có phải là xe nhà họ Trương không? Chẳng phải quản gia nhà bọn họ mới đổi xe à?”
“Nhà họ Trương ư, tôi biết rồi! Hai hôm trước tôi còn nhìn thấy anh ta trên tạp chí, vừa điển trai lại thông minh.”
Mấy người đó liên tục bàn tán.
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ ngày càng u ám.
Nhà họ Trương?
Anh nhớ trong buổi tiệc hôm qua, ông Trương đã nói, muốn giới thiệu An Diệc Diệp làm quen với con trai ông ta, còn mong anh và cô ly hôn nữa.
Khúc Chấn Sơ khẽ híp mắt, lộ ra vẻ hung ác.
Cô nóng lòng đến thế ư?
Bó hoa hồng đỏ rực trong tay nhất thời làm chói mắt anh.
Khúc Chấn Sơ mím chặt môi, vẻ mặt tràn đầy lạnh lẽo ném thẳng bó hoa hồng trong tay vào thùng rác ở bên cạnh, rồi xoay người rời đi.
Ở bên này, An Diệc Diệp bất đắc dĩ bị ông Trương dẫn thẳng về nhà.
Cô vừa bước vào, đã thấy đồ cổ di vật văn hóa bày la liệt, nên nhất thời ném hết mấy chuyện khác lên chín tầng mây.
Đồ cổ trong nhà ông Trương khác với Khúc Chấn Sơ, đa số di vật văn hóa trong lâu đài của anh đều quý giá, mỗi món đều được mua về với giá mấy chục tỷ từ phòng đấu giá.
Nhưng đồ mà ông Trương thu thập lại đa dạng, đa số đều là ông tự đến chợ đồ cổ mua về.
Có món mấy trăm nghìn, thậm chí còn có món mấy chục nghìn, nhưng cũng có món có giá mấy chục tỷ.
Hàng trăm hàng nghìn món đồ đặt cùng một chỗ, không phân biệt cao thấp, mới thật sự là người thích thu thập đồ cổ.
Ông Trương thấy bộ dạng ngạc nhiên của cô thì đắc ý vuốt râu.
“Nhóc con, thế nào?”
An Diệc Diệp không khỏi tiến lên một bước.
“Thật đồ sộ.”
Ông Trương chợt nhớ ra điều gì đó nên nói: “Đúng rồi, nhóc con, hai ngày trước ông đã mua được bát sứ Thanh Hoa triều Minh, cháu xem thử giúp ông nhé.”
Ông xoay người, cẩn thận từng li từng tý lấy một chiếc hộp ra khỏi ngăn kéo.
Rồi ông mở ra xem, bên trong là mấy mảnh vỡ của bát sứ.
An Diệc Diệp ngạc nhiên hỏi: “Bát này bị vỡ rồi ạ?”
“Ừm.”
Ông Trương đau lòng gật đầu.
“Nếu nó không vỡ thì người đó sẽ không bán đi.”
An Diệc Diệp quan sát tỉ mỉ chỗ bị vỡ của bát sứ.
“Ông Trương, nếu ông yên tâm thì cháu sẽ xem thử liệu có thể khôi phục giúp ông được không?”