Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 173: Chương 173: Con tôn quý hơn bất cứ người nào




An Diệc Diệp chậm rãi cúi đầu, vùi mặt vào giữa hai tay, cuộn người lại.

Bà Nguyễn nhìn An Diệc Diệp lúc này mà lòng nhói đau.

Bà đặt tay lên vai An Diệc Diệp, nhẹ nhàng vỗ về.

“Con gái, con có thân phận tôn quý hơn bất cứ người nào trên đời. Không ai có thể bắt nạt con, cũng không ai có thể bỏ rơi con, chỉ cần con muốn, cả thế giới đều là của con.”

An Diệc Diệp nghe những lời này, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn bà ta rồi lại lắc đầu.

“Không, tôi là trẻ mồ côi, tôi không có ba mẹ…”

Tim bà Nguyễn run lên, nước mắt tuôn rơi, bà đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy An Diệc Diệp.

“Không, con có gia đình.”

An Diệc Diệp nghi hoặc nhìn bà ta, đầy khó hiểu.

Bà Nguyễn mấp máy môi, rất muốn nói tất cả mọi chuyện cho cô.

Bà ngập ngừng hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nói.

Bây giờ vẫn chưa phải lúc phơi bày mọi chuyện.

Trước khi mọi phiền phức được giải quyết, nó sẽ gây ra tổn thương cho An Diệc Diệp.

Bà im lặng hồi lâu, nuốt hết những lời định nói lại.

“Con có thể coi bác như người nhà của con.”

Khoé mắt An Diệc Diệp vẫn còn vương nước mắt.

“Tại sao ạ?”

Bà Nguyễn nhẹ nhàng choàng vai cô.

“Sau này con sẽ biết.”

Chờ An Diệc Diệp dần chìm vào giấc ngủ, bà Nguyễn mới đứng dậy.

Bà nhẹ nhàng đắp chân, cúi đầu hôn lên trái An Diệc Diệp.

“Xin lỗi con của mẹ, xin hãy tha thứ cho mẹ.

Sau này sẽ không còn ai dám làm tổn thương con nữa.”

Nói xong bà quay người nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

Thẩm Trình đã chờ sẵn bên ngoài.

Nhìn thấy bà Nguyễn đi ra, anh ta chắp tay, cung kính khom eo.

“Bà chủ, bà có mệnh lệnh gì không ạ?”

Ánh mắt bà Nguyễn trở nên hờ hững, bà chậm rãi tiến về phía trước.

“Khúc Chấn Sơ vẫn đang tìm à?”

Thẩm Trình gật đầu.

“Cậu ta huy động tất cả lực lượng trong tay tìm kiếm như điên bên bờ biển.”

Cho dù người ngoài cuộc nhìn thấy dáng vẻ của Khúc Chấn Sơ lúc đó, trong lòng cũng thấy cảm động.

Người đàn ông này có vẻ thật sự yêu cô An.

Nhưng ánh mắt bà Nguyễn vẫn không hề dao động, ngược lại còn lãnh đạm hơn.

“Cậu ta không hợp với Diệc Diệp.”

Thẩm Trình nghe vậy hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn thấp giọng đáp: “Ý bà là…”

“Ba ngày nữa Diệc Diệp sẽ xuất viện, tôi muốn ông khiến Khúc Chấn Sơ tưởng rằng An Diệc Diệp đã chết.”

Bà Nguyễn vừa ói xong, Thẩm Trình đã kinh ngạc ngẩng đầu nhưng không dám nhìn thẳng vào bà, nhanh chóng cúi xuống rồi cung kính gật đầu.

“Vâng thưa bà.”

Lúc này bà Nguyễn mới từ tốn nói tiếp: “Con gái tôi đã phải chịu rất nhiều khổ cực, tôi muốn con bé được sống trong cao quý hơn bất cứ ai trên thế giới này mỗi ngày.

Con bé không nên bị người như Khúc Chấn Sơ liên luỵ. Cậu ta không xứng với con bé.”

Đường đường là tổng giám đốc sáng lập tập đoàn M.I, một trong những người thừa kế của Khúc thị, có quyền quý và giàu có như trong mơ của vô số người.

Cho dù Khúc Chấn Sơ kết hôn với công chúa cũng không bị yếu thế.

Nhưng lúc này, bà Nguyễn lại nói anh không xứng với An Diệc Diệp.

Trên đời này nếu ai có thể nói như thế, vậy chỉ có thể là nhà họ Nguyễn.

Nhà họ Nguyễn cao quý không ai có thể trèo cao được.

Cho dù người đó có là Khúc Chấn Sơ.

Huống hồ thân phận của An Diệc Diệp còn không phải người nhà họ Nguyễn bình thường.

Trong toà lâu đài cổ.

Trong căn phòng tối, Khúc Chấn Sơ mở cửa đi vào phòng của An Diệc Diệp.

Tất cả mọi thứ trong phòng vẫn còn nguyên như khi cô đi.

Khúc Chấn Sơ đứng yên lặng trước cửa rất lâu mới bật công tắc trong phòng.

“Tách” một tiếng, căn phòng đột nhiên bừng sáng.

Anh nhấc chân bước vào, mỗi bước đi, tim anh như bị kim đâm vào thật mạnh.

Ở nơi này, anh đã từng ôm An Diệc Diệp, hôn An Diệc Diệp.

Nhưng anh cũng từng nhốt cô ở đây.

Anh nhốt cô ở đây, không cho cô ra ngoài.

Anh đẩy cô ngã xuống đất, lạnh lùng mắng mỏ.

Mà lúc đó, An Diệc Diệp đang nghĩ gì?

Khi cô ngồi ở đây, ghi lại lời hứa cả đời bằng bút ghi âm, trong lòng cô đã nghĩ gì?

Khúc Chấn Sơ không dám nghĩ tiếp, cứ nghĩ thêm một chút là anh lại không kìm được nỗi đau trong lòng.

Anh chưa bao giờ là người tốt, anh đối xử với An Diệc Diệp không tốt, anh đã làm tổn thương trái tim cô.

Anh cho rằng mình làm vậy là tốt cho cô, để cô rời đi cuối cùng lại hại cô rơi xuống biển, không rõ tung tích.

Cho dù An Diệc Diệp thật sự muốn rời xa anh, anh cũng chấp nhận.

Nhưng ít nhất hãy cho anh biết cô vẫn an toàn.

Ít nhất hãy để cho anh được nhìn thấy cô một lần.

Khúc Chấn Sơ chầm chậm bước vào, ngồi xuống bàn làm việc.

Trên bàn vẫn bày những dụng mà An Diệc Diệp dùng để sửa văn vật, lần đầu tiên cô sử dụng là để sửa vòng cổ cho anh.

Mà bây giờ chiếc vòng cổ đã trở lại trên cổ tay của Khúc Chấn Sơ.

Chỉ là bây giờ bên trong đã là ảnh của hai người họ.

Sợi dây chuyền đã bị hỏng, đã được sửa, đã mất đi, bây giờ lại trở lại cổ tay anh.

Khúc Chấn Sơ mở ngăn kéo, nhìn thấy bên trong có một chiếc khăn tay lụa màu đen.

Hình như anh chưa thấy An Diệc Diệp dùng chiếc khăn này bao giờ, hơn nữa còn là màu đen.

Anh nghi ngờ cầm lấy, mở ra, ở góc dưới bên phải của chiếc khăn tay có thêu một chữ nhỏ bằng chỉ lụa.

Nguyễn.

Khúc Chấn Sơ cau mày, nhìn thấy chữ này, điều đầu tiên anh nghĩ đến là nhà họ Nguyễn.

Sao trong phòng An Diệc Diệp lại có chiếc khăn tay thế này?

Anh nghi ngờ nhìn thật kỹ, hình như trước đây anh đã từng thấy bà Nguyễn cũng có chiếc khăn giống hệt thứ này.

Khúc Chấn Sơ đột nhiên cảm thấy mình đã nắm được thứ gì đó nhưng lại chỉ là thoáng qua.

Trước đây khi tham dự buổi tiệc của nhà họ Nguyễn, Diệc Diệp từng nói với anh rằng cô đã gặp bà Nguyễn, còn cảm thấy bà Nguyễn rất dịu dàng.

Lẽ nào chiếc khăn tay này cũng có từ khi đó?

Khúc Chấn Sơ cau mày, nhớ lại cuộc điều tra mấy ngày nay.

Nhìn khắp cả nước, có rất ít người có thể làm được mọi việc mà không hề để lộ sơ hở, còn kiểm soát được nhiều người để họ thống nhất một lời như thế.

Ngoài người của ba gia tộc lớn, còn ai có khả năng này?

Hơn nữa vào ngày An Diệc Diệp rơi xuống biển, anh đã nhờ nhà họ An tìm tung tích của cô, địa chỉ cuối cùng cũng là Thẩm Trình nói cho anh.

Nếu nhà họ Nguyễn muốn thì hoàn toàn có khả năng đưa cô đi trước khi anh đến…

Đang nghĩ đến đây, Chiết Lam vội vàng chạy vào từ bên ngoài.

“Đây là kết quả của đợt điều tra mới.”

Anh ta đặt mấy bức ảnh trong tay lên trước mặt Khúc Chấn Sơ.

“Chiếc xe này từng vào bệnh viện khi cô An rơi xuống biển, dừng ở đó không lâu liền rời đi. Từ camera giám sát có thể thấy chiếc xe này đã từng đến bãi biển.

Chúng tôi đã điều tra biển số xe, phát hiện chủ nhân chiếc xe này đã chết từ lâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.