Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 237: Chương 237: Cúng tế




Tuy dạo gần đây Khúc Chấn Sơ luôn ở trong lâu đài cổ không đi đâu, nhưng tập đoàn M.I vẫn chưa dừng việc chèn ép tập đoàn Vũ thị, thậm chí sau chuyện lần trước còn làm nặng tay hơn.

Không bao lâu sau, Vũ thị đã bị thu mua toàn bộ, biến mất khỏi thị trường.

Tiêu Nhĩ Giai và Dư Nhã Thiểm bị người đuổi ra khỏi nhà lớn của nhà họ Vũ, ngay cả xe cũng bị tịch thu mất.

Hai người đi trong gió lạnh một lúc, bất giác đi đến trung tâm thành phố.

Dư Nhã Thiểm nhìn thoáng qua xung quanh, đang chuẩn bị tìm chỗ nghĩ ngơi cho đêm nay trước.

Cách bờ hồ, lại nhìn thấy viện bảo tàng Duy Thê ở đối diện, trong mắt lập tức lóe lên chút tia sáng tối tăm.

Tiêu Nhĩ Giai nhìn, cũng quay đầu cười khẩy.

“Duy thê? Tôi mới là vợ của anh ta! Nhưng bây giờ thì sao, chúng ta đứng giữa trời đông, hai bàn tay trắng, cũng không biết bây giờ An Diệc Diệp người ta đang nằm ở chỗ nào ngủ ngon lành kia kìa.”

Cô liếc nhìn, nhếch môi nói: “Cái viện bảo tàng này trông chướng mắt thật!”

Dư Nhã Thiểm ở bên cạnh thuận miệng nói: “Chướng mắt? Vậy cô có thể đốt nó!”

“Đốt?”

Tiêu Nhĩ Giai nghe cô nói hoảng sợ mở to mắt nhìn.

Dư Nhã Thiểm lén liếc nhìn cô: “Sao nào, không dám hả? Không phải cô nói bây giờ cô bất chấp mọi thứ sao? Không lẽ cô cứ trơ mắt nhìn An Diệc Diệp cướp đi tất cả mọi thứ vốn dĩ thuộc về cô sao?”

“Cô suy nghĩ cẩn thận đi, nếu không có An Diệc Diệp thì có lẽ chỗ này đã không phải là cái viện bảo tàng lòe thiên hạ này, mà là nơi thuộc về cô, cô muốn cái gì hả? Cái viện bảo tàng này nằm ở đây chính là lời trào phúng dành cho cô trong suốt cuộc đời.”

Tiêu Nhĩ Giai vốn là loại người không chịu được kích thích.

Nghe Dư Nhã Thiểm nói như thế, lập tức bực bội nói: “Sao tôi lại không dám chứ? Không phải chỉ là một cái viện bảo tàng sao? Dù sao bây giờ tôi cũng không trốn được, đốt thì đốt!”

Cô cắn chặt răng nhìn xung quanh, thấy không có chỗ nào để ra tay, xoay người đi sang cửa hàng bên cạnh.

Dư Nhã Thiểm đứng bên cạnh cũng không cản trở, ngược lại cười nhìn cô.

Cô đã muốn đốt cái viện bảo tàng này từ lâu rồi, nhưng ít nhất cô còn biết cô không thể làm như thế, không thể chọc giận Khúc Chấn Sơ.

Nhưng bây giờ bên cạnh lại có Tiêu Nhĩ Giai có thể làm giúp cô, thậm chí còn dễ sai khiến hơn trong tưởng tượng của cô nhiề.

Vài phút sau, Tiêu Nhĩ Giai dùng số tiền cuối cùng trong tay, vào cửa hàng mua mấy bình rượu mạnh, đi đến trước cửa viện bảo tàng.

Cửa chính đã khóa, cô không mở ra được, trực tiếp đập vỡ mấy bình rượu ở bên ngoài, quăng bậc lửa đang cầm trong tay xuống.

Trong tích tắc, ngọn lửa đỏ rực phừng lên, dưới sự thôi thúc của rượu mạnh, nhanh chóng cháy mạnh.

Không bao lâ sau, cả viện bảo tàng đều đã cháy.

Trong đêm đen, ánh lửa ngút trời.

Lúc đầu, không có ai để ý đến tình huống bên này.

Mãi đến khi ánh lửa càng lúc càng cao, cuối cùng mới có người phát hiện viện bảo tàng cháy, nhanh chóng gọi người khác đến chuẩn bị dập lửa.

Trong lúc càng ngày càng nhiều người chạy đến cứu hỏa, thủ phạm Tiêu Nhĩ Giai và Dư Nhã Thiểm đã lặng lẽ rời đi.

Sau khi Khúc Chấn Sơ biết được tin tức này, lập tức chạy thẳng đến viện bảo tàng ngay trong đêm.

Sau vài tiếng cháy lớn, ngọn lửa hừng hực đã đốt viện bảo tàng chỉ còn lại cái xác sơ, mấy trăm người cùng nhau cố gắng, cuối cùng mới dập được.

Khúc Chấn Sơ sa sầm mặt mày, mặt xanh lét, ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh.

Nhưng chỉ có quản gia và Chiết Lam đứng bên cạnh anh mới biết được, đối với Khúc Chấn Sơ mà nói, đây lại là tín hiệu vô cùng nguy hiểm.

Ai cũng biết tầm quan trọng của viện bảo tàng này trong lòng Khúc Chấn Sơ, nhưng bây giờ lại bị người ta đốt.

Hơn nữa sau khi điều tra, đây chắc chắn không phải sự cố ngoài ý muốn, mà là có người cố ý hãm hại!

“Đã điều tra được chưa?” Anh trầm giọng nói.

Nghe thấy giọng anh, Chiết Lam vội vàng đi đến.

“Dựa theo camera an ninh lúc trước, tối hôm qua Tiêu Nhĩ Giai và Dư Nhã Thiểm từng đi ngang qa nơi này. Trong lúc đó Tiêu Nhĩ Giai còn vào cửa hàng mua không ít rượu mạnh, cô ta chắc chắn là người đốt lửa.”

Khúc Chấn Sơ nắm chặt nắm đấm, bởi vì nắm quá chặt, khớp xương vang lên tiếng răng rắc.

“Lập tức tìm ra cô ta cho tôi!”

“Vâng.”

Chiết Lam cẩn thận nhìn anh, lo lắng sẽ chọc giận anh ngay lúc này.

“Bắt đầu từ ngày hôm qua, hình như cô ta đã ý thức được chúng ta chắc chắn sẽ tìm cô ta, vội vàng trốn đi, đến bây giờ vẫn chưa tìm được.”

Khúc Chấn Sơ xoay người, giọng điệu lạnh lẽo âm u.

“Sau khi tìm được cô ta, không cần báo cảnh sát, giao cho tôi, tôi tự xử lý việc này.”

Nghe được lời này, Chiết Lam chấn động, cẩn thận nhìn Khúc Chấn Sơ, lại thấy trong mắt anh đầy sát khí.

Ngay hôm sau, chuyện viện bảo tàng Duy Thê bị cháy đã truyền khắp kinh thành.

Sau khi An Diệc Diệp nghe được tin tức này, đọc hết toàn bộ các tin tức liên quan.

Mấy ngày nay, cô đã đến lâu đài cổ vài lần, nhưng lần nào cũng bị từ chối không cho vào.

Chuyện buồn cười là lúc trước cô nghĩ đủ mọi cách để rời khỏi lâu đài cổ, mà bây giờ lại phải tìm đủ mọi cách để quay về.

Cô suy nghĩ rất nhiều lần, sau khi bình tĩnh lại, cô lập tức phát hiện ra manh mối.

Khúc Chấn Sơ lại đuổi cô đi vào lúc này rất có khả năng là vì bệnh tình của anh.

Bởi vì không muốn tổn thương cô, cho nên đuổi cô đi.

Đây không phải là lần đầu tiên Khúc Chấn Sơ làm như thế.

Tuy là cô đã đoán được suy nghĩ của Khúc Chấn Sơ, nhưng lại không thể nhìn thấy mắt anh.

Khó khăn lắm mới từ tin tức thời sự biết được Khúc Chấn Sơ đã ra khỏi lâu đài cổ, cô vội vàng đi ra ngoài, quyết định đứng bên ngoài lâu đài cổ chặn người.

Tài xế chở cô đến trước cửa lâu đài cổ, sau đó lập tức nhìn thấy xe của Khúc Chấn Sơ từ bên ngoài chạy về.

An Diệc Diệp vội vàng xuống xe, trốn đi, lặng lẽ đi theo sau bọn họ.

Khúc Chấn Sơ xuống xe, vừa trò chuyện với quản gia, vừa đi vào trong.

“Cậu chủ, nếu tìm được cô Tiêu thì phải xử lý như thế nào?”

Giọng của Khúc Chấn Sơ vừa trầm thấp lại bình tĩnh, mang theo khí thế như mưa gió sắp đến.

“Đưa cho cảnh sát thì quá hời cho cô ta rồi.”

Khúc Chấn Sơ đã rút được một bài học từ chuyện lần trước.

Có một vài người anh cần phải đích thân trừng phạt, bảo đảm không thể gây uy hiếp đến An Diệc Diệp mới được.

Quản gia lo lắng nhìn anh.

“Cậu chủ, cậu bình tĩnh một chút, Tiêu Nhĩ Giai không đáng.”

Hiện tại cảm xúc của Khúc Chấn Sơ vốn đã không ổn định, thật sự giống như một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào.

Cố tình vào lúc này Tiêu Nhĩ Giai lại còn chạy đến trước mặt anh kiếm chuyện, chẳng phải là đang tìm đường chết sao?

Quản gia lo lắng Khúc Chấn Sơ sẽ làm ra chuyện không thể nào cứu vãng được.

Khúc Chấn Sơ hơi khựng lại, cười mỉa nói: “Nếu cô ta đã muốn chết, vậy tôi sẽ tiễn cô ta một đoạn.”

An Diệc Diệp nghe hai người bọn họ nói chuyện, sợ hãi run rẩy.

Không lẽ Khúc Chấn Sơ thật sự định...

Đang suy nghĩ, điện thoại Khúc Chấn Sơ lại vang lên.

Anh dừng trước cửa, lấy điện thoại ra xem thử, nghe máy.

Nghe một lúc, anh hơi nhếch khóe môi.

“Tìm được rồi? Tôi sẽ sang đó.”

Nói xong, anh cúp máy, xoay người đi ra ngoài.

Quản gia hoảng sợ mà đi theo sau.

“Cậu chủ, cậu muốn làm gì?”

Khúc Chấn Sơ không hề dừng chân.

“Cúng tế cho viện bảo tàng của vợ tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.