An Diệc Diệp lúc này mới nói: "Tôi…."
Nhất thời không biết giải thích như thế nào nên cô đảo mắt một vòng, vừa khéo nhìn thấy quản gia và cô bếp.
"Tôi chỉ không muốn để quản gia cùng cô bếp chịu uất ức thôi."
Quản gia cảm động nhìn An Diệc Diệp, suýt chút nữa là nhào tới nắm tay cô rồi.
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ tối sầm lại, giơ tay cản ông lại rồi bảo quản gia cùng cô bếp đi xuống.
Chỉ còn lại hai người họ trong phòng khách, Khúc Chấn Sơ lập tức đưa ra kết luận.
"Em quan tâm đến tôi."
Trước khi An Diệc Diệp có thể phản bác, anh đã nhanh chóng chuyển chủ đề.
"Bữa tối muốn ăn gì? Ở lại ăn tối đã nhé.”
Ánh mắt của An Diệc Diệp có chút mơ hồ, cứ đảo qua đảo lại.
"Tôi kỳ thật chỉ muốn đến xem mà thôi."
Khúc Chấn Sơ thuận theo lời cô nói: "Bây giờ xem xong rồi thì có thể cùng nhau ăn bữa cơm."
Anh nhanh chóng nắm bắt được An Diệc Diệp đang lo lắng chuyện gì nên nhân cơ hội nói luôn: "Lát nữa, chúng ta cùng bàn bạc chuyện Will và tòa pháo đài cổ này.”
An Diệc Diệp nghe thấy thế, mới gật đầu.
Hai người ngồi ở phòng khách, không ai nói lời nào.
Nhưng Khúc Chấn Sơ vẫn không ngừng nhìn cô với ánh mắt cháy bỏng, An Diệc Diệp ho khẽ một tiếng rồi đứng lên.
"Tôi ra sân dạo một chút."
"Để tôi dẫn đường cho em." Khúc Chấn Sơ cũng đứng dậy theo.
An Diệc Diệp đột nhiên căng thẳng, cô không muốn Khúc Chấn Sơ đi theo, không muốn anh nhìn mình với ánh mức rực lửa như vậy nên mới muốn trốn.
Vì vậy cô vội vàng nói: "Không cần đâu, tôi tự đi được mà."
Không ngờ Khúc Chấn Sơ đã bắt được chỗ sơ hở trong lời nói của cô.
"Em lần đầu đến đây, chắc chắn là không biết được, đương nhiên tôi phải đích thân đưa em đi dạo rồi.”
Anh cố ý lật tẩy sự giả vờ của An Diệc Diệp là để cô không còn cách nào từ chối.
Hai người bước ra sân rồi đi thẳng đến vườn hoa phía trước.
Bây giờ đã là cuối thu, những bông hồng trắng trồng trong vườn đều đã héo rũ, nhưng lá vẫn xanh tươi, trông cũng không đến nỗi nào.
An Diệc Diệp đi về phía trước một lúc, liền nhìn thấy một chiếc xích đu có dây leo.
Cô đã nhiều lần ngồi đây đọc sách.
Cô không thể không bước tới, ngồi trên đó và nhẹ nhàng đung đưa.
Lúc này, Khúc Chấn Sơ bước tới và ra phía sau cô đẩy nhẹ để xích đu đung đưa.
“Có phải em rất tò mò tại sao lại có thứ như xích đu trong pháo đài cổ nơi tôi ở?"
An Diệc Diệp quay lại nhìn anh.
Kỳ thật trước kia cô đã từng nghĩ đến vấn đề này.
Cả Khúc Chấn Sơ lẫn những người sống trong lâu pháo đài cổ này không có vẻ gì là sẽ dùng một thứ trông trẻ con như vậy.
Khúc Chấn Sơ mỉm cười.
Trên thực tế, pháo đài cổ kính này và mọi thứ xung quanh nó, bao gồm cả tập đoàn M.I, tạo ra cả đế quốc đều chỉ vì một người.
An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn anh, trong lòng dấy lên một sự lo lắng mơ hồ.
"Ai?"
Nụ cười của Khúc Chấn Sơ dần trở nên sâu hơn, anh nhìn An Diệc Diệp.
"Một người mà tôi đã chờ suốt mười hai năm, tôi yêu cô ấy, coi cô ấy là tất cả của mình.”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng em dịu như dòng nước chảy róc rách.
An Diệc Diệp sửng sốt trong chốc lát, cô biết chuyện Khúc Chấn Sơ vẫn luôn chờ đợi một người.
"Người mà anh chờ đợi không phải Dư Nhã Thiểm, cô ta đã lừa anh." An Diệc Diệp không kiềm chế được mà lên tiếng.
Khúc Chấn Sơ khẽ gật đầu, giọng điệu vô cùng bình thản.
"Tôi biết, hơn nữa hiện tại tôi đã tìm được người mà mình thật sự đang chờ đợi."
"Vậy ư…."
An Diệc Diệp ngẩn người, trong lòng hơi chua sót.
Khúc Chấn Sơ tiếp tục nói: "Trước đây tôi chưa từng phát hiện ra, tôi đã bị Dư Nhã Thiểm làm cho mù quáng, cho đến mấy ngày trước tôi mới phát hiện ra cô ấy.”
An Diệc Diệp rũ mắt, nhìn bụi cỏ bên chân, gượng cười.
"Vậy sao? Có cơ hội hãy để tôi gặp cô ấy để xem cô ấy trông như thế nào nhé.”
Người có thể để anh đợi suốt 20 năm, có thể khiến anh tạo ra cả một đế quốc…
Nhất định rất lợi hại?
Người đó tên gì? Dáng vẻ như thế nào? Bao nhiêu tuổi?
Những câu hỏi này cứ quay cuồng trong đầu An Diệc Diệp khiến cô muốn nổi điên vì tò mò.
Trong lòng cô giống như có một con mèo con, cứ cào cấu khiến cô đau đớn và ngứa ngáy.
Cô đột nhiên cáu kỉnh rồi đứng bật dậy.
"Chúng ta quay lại thôi, cũng khá trễ rồi."
Nhưng Khúc Chấn Sơ đột nhiên đưa tay ra và giữ cô lại.
"Em không muốn biết người đó là ai sao?"
Đầu ngón tay An Diệc Diệp khẽ run.
"Nếu có thời gian, chúng ta có thể hẹn cô ấy ra ngoài ăn cơm…
Khúc Chấn Sơ nhìn chằm chằm cô một lúc lâu.
"Được, nhất định rồi."
An Diệc Diệp nhìn dáng vẻ chắc chắn của anh, trong lòng nhất thời chua xót, buông tay anh bước vào trong.
Cô bếp đã chuẩn bị xong bữa tối khi nhìn thấy An Diệc Diệp tiến vào, cô ta đặt đồ trên tay xuống, hăng hái bước tới.
"Cô An, tôi đã nấu mấy món mà cô thích ăn nhất đó."
"Cám ơn."
An Diệc Diệp đi tới nhìn xem, quả nhiên có rất nhiều món ăn mà cô thích.
Cô định bắt đầu ăn thì đột nhiên có một cánh tay chìa bát canh ra trước mặt cô.
"Uống canh trước để dưỡng dạ dày."
An Diệc Diệp nhìn theo cánh tay, ngước lên thì thấy Khúc Chấn Sơ đang ngồi trước mặt cô…
Người quản gia và cô bếp bên cạnh cười nhạo nhìn họ.
Khúc Chấn Sơ nhận ra ánh mắt của họ nên bất mãn ho khan một tiếng.
Hai người lúc này mới tìm cớ đi xuống, dành nhà ăn cho anh và cô.
Trong nhà ăn chỉ còn lại hai người.
An Diệc Diệp cúi đầu uống cạn nửa bát canh rồi mới bắt đầu ăn.
Không lâu sau khi ăn, cô thấy Khúc Chấn Sơ cứ gặp thức ăn vào bát cho mình.
Ăn không kịp nên đồ ăn chất cao như núi vậy.
"Không cần anh giúp đâu, tôi có thể tự mình gắp.”
Khúc Chấn Sơ nói luôn: "Em ăn kiêng à.”
"Tôi không có ăn kiêng."
"Tôi muốn em ăn thịt nhiều một chút, em là thỏ à?"
Anh nhíu mày nhìn An Diệc Diệp.
Ăn ít như một con thỏ, thảo nào cô ấy gầy như vậy.
Nghĩ vậy, Khúc Chấn Sơ càng bất mãn hơn.
Kể từ lần trước bị nhốt trong pháo đài cổ, An Diệc Diệp sụt cân nhanh chóng, cơ thể cô không mập lại được, mỏng manh như tờ giấy vậy.
Khúc Chấn Sơ sợ chỉ cần một cơn gió thổi nhẹ thôi cũng có thể thổi cô bay đi.
Anh không sao kìm chế được ý định buộc một tảng đá vào chân cô, như vậy mới an tâm.
Anh cố chấp gắp đồ ăn, An Diệc Diệp ăn chậm, nên đồ ăn nhanh chóng chất thành đống.
Cuối cùng, An Diệc Diệp thật sự không ăn nổi nữa.
Khúc Chấn Sơ mới miễn cưỡng ngừng hành động gắp đồ ăn của mình lại và nhìn thoáng qua thức ăn thừa của An Diệc Diệp.
"Ngoan, ăn hết mấy thứ này đi."
An Diệc Diệp nhíu mày, vô cùng khó xử.
"Nhưng mà tôi no rồi."
An Diệc Diệp thật sự no rồi.
Mấy ngày nay chưa ăn bữa cơm nào no như hôm nay nên bụng trướng hết cả lên.
Nhưng Khúc Chấn Sơ vẫn không vui, anh nhíu mày uy hiếp An Diệc Diệp.
"Nếu không ăn hết, hôm nay đừng hòng rời khỏi đây.”