An Diệc Diệp nhìn cô bé đang đi vào trước mặt.
"Trợ lý trước đó đâu?"
"Bị điều đi rồi, cô An, mấy ngày tiếp theo, tôi sẽ phụ trách cô."
An Diệc Diệp khẽ gật đầu, quay người lên sân khấu.
Hai ngày sau, kỳ thứ nhất của chương trình đã được phát.
Vì tỉ lệ người xem, đạo diễn cố ý dùng bình hoa sứ Thanh Hoa kích thích mâu thuẫn.
Sau khi phát, chuyện này đã tạo thành ảnh hưởng không nhỏ.
Có người cho rằng An Diệc Diệp không đếm xỉa lúc ấy đang quay chương trình, không quan tâm thể diện tiền bối, cố ý chơi nổi.
Cũng có người cho rằng, trên phương diện đồ cổ không thể mập mờ, sai chính là sai, tài nghệ hai vị đại sư không bằng người, không trách được người khác.
Sau khi biết chuyện này, ông Bành lập tức gọi điện thoại cho An Diệc Diệp.
Bật cười lớn: "Nhóc con, cháu giỏi lắm! Bình thường, hai người đó rất thích đối đầu với ông, mấy ngày nay cháu hãy tiếp tục ở đó, làm cho uy phong của bọn họ tan thành mây khói đi."
"Tránh cho bọn họ cứ luôn cậy già lên mặt, đã không có bản lĩnh, lại còn luôn thích làm khó dễ người khác."
An Diệc Diệp cũng không ngờ chuyện này sẽ ầm ĩ lớn như thế.
"Cháu cũng không phải cố ý đối đầu với bọn họ."
"Ông biết, chính là lỗi của bọn họ, nhóc con, cháu cứ tiếp tục tham gia chương trình là được."
Hôm sau.
An Diệc Diệp lại đi studio, quả nhiên thấy thái độ hai vị đại sư đối với cô càng thêm lạnh nhạt.
An Diệc Diệp cũng hết cách với họ, đành chờ chương trình lần này nhanh kết thúc.
Sau khi nghe nói, Khúc Chấn Sơ cau mày.
"Đã như vậy thì đổi bọn họ đi."
An Diệc Diệp thuận miệng nói: "Đổi rồi chắc chắn bọn họ sẽ càng tức giận, dù sao mới chỉ có mấy ngày, thời gian nữa sẽ tốt thôi."
"Nếu không đổi, sớm muộn họ sẽ tiếp tục làm khó dễ em."
An Diệc Diệp xua tay, không để ý. Truyện Full
Nhưng mà mấy ngày sau, khi An Diệc Diệp đi ghi hình lần nữa thì phát hiện hai vị chuyên gia trước đó đã bị thay rồi.
An Diệc Diệp nhìn hai người mới tới trên sân khấu, nhíu mày lại.
"Vì sao lại đột nhiên thay người?"
Trợ lý ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Nghe nói là có người ý kiến, nên thay người cũ thành người mới."
"Có ý kiến thì sẽ bị loại sao?"
Trợ lý khẽ gật đầu, không nói gì, dáng vẻ giữ kín như bưng.
An Diệc Diệp nghĩ một chút, rõ ràng khi ghi hình cũng cảm thấy khác biệt.
Trước kia, hầu hết thời điểm hai đại sư cũ đều giành phát biểu trước cô, An Diệc Diệp ít khi có thể nói chuyện.
Giờ đã đổi người, khi MC đưa ra câu hỏi, hai người đều sẽ dời đề tài tới An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp cảm thấy khó hiểu, huống hồ, dù mình nói cái gì, mọi người đều vẻ mặt phụ họa.
Lúc kết thúc, cô vừa định rời đi, đã nghe được lời đối thoại của hai đại sư mới tới.
"Thật sự là tốn công mà không có kết quả, chúng ta có mặt ở đây không phải được người ta tung hô, cứ phải tới đây làm nền cho cô ấy à?"
"Thôi bỏ đi, ai bảo người ta hiện tại có nhà họ Nguyễn và Khúc Chấn Sơ chống lưng chứ?"
"Đắc tội Khúc Chấn Sơ rồi, sau này anh chịu được sao?"
Nghe bọn họ nói vậy, sắc mặt An Diệc Diệp có chút khó coi.
Chẳng trách cô luôn cảm thấy không thích hợp.
Thì ra là Khúc Chấn Sơ đổi người...
Cô vừa đi ra ngoài, vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho Khúc Chấn Sơ.
"Anh thật đã đổi hai vị đại sư trước đó?"
Đầu dây kia, Khúc Chấn Sơ hơi dừng một chút, chậm rãi mở miệng nói: "Bọn họ có chuyện quan trọng hơn."
"Chuyện gì?"
Khúc Chấn Sơ yên lặng một chút, chậm rãi nói: "Bọn họ đối với em không tốt, cố ý khó dễ em, người như vậy không xứng được xưng đại sư."
"Nên anh đã tìm những người khác thay thế bọn họ? Còn cố ý thổi phồng em?"
Đầu dây bên kia im lặng, mấy giây sau, mới cẩn thận hỏi: "Diệc Diệp, em tức giận sao?"
Giọng điệu có vẻ thận trọng, khiến An Diệc Diệp ngây người.
Cô ủ rũ cúi đầu.
"Em không..."
"Lần này là anh sai, lần sau anh tuyệt đối sẽ không làm như thế." Anh cam đoan, âm thanh rất nhẹ, mang hương vị thăm dò.
"Giờ anh đến tìm em được không?"
An Diệc Diệp vừa mới biết chuyện của hai vị đại sư kia thì không có tâm trạng.
"Không được, em tự về nhà."
Đầu điện thoại bên kia yên tĩnh, một lát sau, khi An Diệc Diệp cho là anh sẽ không đáp ứng, Khúc Chấn Sơ mới mở miệng.
"Được, vậy ngày mai anh tới tìm em."
"Ừm."
Cúp điện thoại, An Diệc Diệp đi ra ngoài, ngồi lên xe chờ ở ven đường.
Không có chú ý tới, cách chiếc xe này không xa, một chiếc Lamborghini màu đen dừng sát ven đường.
Trên tay Khúc Chấn Sơ vẫn đang bấm điện thoại di động, sau khi thấy An Diệc Diệp lên xe, lái xe đi theo phía sau xe nhà họ Nguyễn.
Tận đến khi thấy cô về tới nhà họ Nguyễn thì mới rời đi.
Sau khi vào nhà họ Nguyễn, lái xe còn lẩm bẩm:
"Hôm nay trên đường, hình như có xe đi theo chúng ta."
An Diệc Diệp nhìn thoáng qua, vừa định nói có phải ông ta bị ảo giác hay không.
Nhưng mà nghĩ đến chuyện mấy ngày nay, lại sửa lời nói: "Thật sao?"
"Không rõ lắm, có lẽ là tôi nhìn lầm, ngày mai tôi sẽ chú ý một chút."
Hôm sau, An Diệc Diệp đi thẳng tới công ty M. I.
Vừa mới đi đến tầng cao nhất, đã nhìn thấy quản lý Trần trước đó có quan hệ khá tốt với cô.
"Cô An, cô đến tìm tổng giám đốc Khúc sao?"
An Diệc Diệp khẽ gật đầu, trước khi cô rời khỏi công ty, người trước mắt này còn tới giữ lại, cho nên An Diệc Diệp nhớ anh ta.
"Anh ấy đâu?"
"Tổng giám đốc Khúc còn đang họp ở bên trong, cô hãy ở đây nghỉ ngơi một lát, anh ấy chắc sắp ra rồi."
An Diệc Diệp vừa ngồi xuống ở bên cạnh, đối phương đã lại gần, cẩn thận quan sát cô.
"Có chuyện gì thế?"
Giám đốc Trần cười cười, nói: "Không có gì, chỉ là cô An quay lại là tốt rồi, mấy ngày nay cô không ở đây, tâm trạng tổng giám đốc Khúc không tốt, nên chúng tôi chịu tội không ít."
"Xin lỗi." An Diệc Diệp ngượng ngùng nói.
Quản lý Trần xích lại gần chút, nhỏ giọng nói: "Cô An, gần đây, tổng giám đốc Khúc anh ấy..."
Mới nói được một nửa, âm thanh Khúc Chấn Sơ từ bên cạnh bất ngờ vang lên, ngắt lời anh ta:
"Không phải bảo anh đi chuẩn bị hợp đồng cẩn thận sao? Tại sao còn chưa đi? Là không muốn làm nữa phải không?"
Giọng điệu lạnh lùng chợt vang lên, khiến giám đốc Trần run lên một cái.
Vừa ngẩng đầu đã thấy Khúc Chấn Sơ đứng bên cạnh An Diệc Diệp, còn đưa tay giống như tùy ý đặt ở trên vai cô.
Hình như là đang tuyên thệ chủ quyền.
"Tổng giám đốc Khúc, xin lỗi, xin lỗi, tôi sẽ quay về ngay."
Sau khi anh ta biến mất nhanh như chớp, An Diệc Diệp mới bất đắc dĩ nói: "Anh dọa anh ta làm gì?"
"Không hề dọa."
Dứt lời, Khúc Chấn Sơ nhớ ra trước đó khi An Diệc Diệp ở công ty thực tập, người đàn ông này hình như vẫn luôn lượn lờ quanh cô, lập tức nhíu mày lại.
Anh hơi nheo mắt lại, che đi vẻ u ám.
"Lần sau anh đi nhà họ Nguyễn đón em nhé."
An Diệc Diệp không hề phát giác.
"Không cần, không phải anh còn phải đi làm sao? Em đến là được."
Khúc Chấn Sơ cười khẽ một tiếng, đóng cửa văn phòng lại, bàn tay lớn vuốt ve lưng cô.
Quay người đặt cô dựa vào cửa.
"Em là của anh."
Vừa dứt lời, lập tức hôn cô.