"Đáng ghét!"
Dư Nhã Thiểm nhìn bóng lưng An Diệc Diệp tức giận đá vào chân bàn.
Chiếc bàn rung lắc dữ dội làm bữa sáng trên đĩa rơi ra ngoài.
Dư Nhã Thiểm quát lớn: "Người đâu? Đổi món khác cho tôi, làm sao tôi có thể ăn được thứ này?”
Cô đầu bếp run rẩy chạy đến vội vàng đổi món mới.
Suốt mấy ngày Dư Nhã Thiểm ở lại đây, quản gia cùng cô đầu bếp đã bị cô ta hành hạ khổ sở.
Nhưng không ai dám nói cho Khúc Chấn Sơ, mọi người đều biết rằng Khúc Chấn Sơ rất thương Dư Nhã Thiểm, làm sao dám nói xấu cô ta với anh?
An Diệc Diệp thu dọn rất nhiều đồ rồi bước xuống lầu thì thấy Khúc Chấn Sơ cùng Dư Nhã Thiểm ngồi ở phòng khách.
Dư Nhã Thiểm lật tập sách trong tay, nhìn thấy An Diệc Diệp đi xuống thì mỉm cười dựa vào người Khúc Chấn Sơ.
"Anh Chấn Sơ, khi nào thì chúng ta xuất phát? Anh nhất định phải để lại cho em một cái thẻ VIP đấy."
"Anh đã bảo họ chuẩn bị sẵn rồi."
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ rơi trên người An Diệc Diệp, chân mày nhíu chặt lại.
Tại sao?
Chẳng lẽ cô thấy Dư Nhã Thiểm dọn đến mà không hề tức giận sao?
Khúc Chấn Sơ vốn tưởng rằng cô sẽ bất mãn và ghen tị, nhưng sau khi đợi một ngày, hai ngày rồi ba ngày, thì thứ mà anh đợi được là một sự bình tĩnh chưa từng có.
Nhưng trái ngược với sự bình tĩnh của An Diệc Diệp là sự bất an trong lòng anh.
Tại sao cô lại không có một chút phản ứng nào hết vậy.
Cho dù ham muốn tài sản của nhà họ Khúc đi nữa thì chẳng lẽ không phải là cô nên cãi nhau với anh sao?
Nhưng cô lại không có biểu hiện gì, một câu cũng không nói.
Khúc Chấn Sơ đột nhiên ý thức được, bọn họ đã không nói chuyện với nhau câu nào trong suốt ba ngày rồi.
Trong lòng anh lại bất an.
Thấy An Diệc Diệp muốn đi ra ngoài, cơ thể của Khúc Chấn Sơ đã vội phản ứng trước khi não kịp suy nghĩ, anh đứng vụt dậy.
"Đợi đã!"
"Hôm nay có lễ khai mạc ở trung tâm mua sắm, cô cũng đi cùng đi."
An Diệc Diệp quay lại định nói với bọn họ.
Khúc Chấn Sơ tựa hồ đoán được cô muốn nói gì nên cướp lời: "Phòng chờ và tầng trên cùng của trung tâm thương mại này là cô đã thiết kế lúc trước, cô có thể đến thăm quan."
Anh vừa dứt lời, Dư Nhã Thiểm liền cười rồi nói một câu.
"Đúng vậy, em không ngại nếu chị đi cùng đâu."
Cô ta đắc ý nhìn An Diệc Diệp, lựa góc mà Khúc Chân Sơ không thấy được, cô ta đã lộ ra vẻ mặt hung thần ác sát của mình.
An Diệc Diệp không thèm nhìn hai người họ.
"Không cần, hôm nay tôi phải đến nhà bác Từ để thẩm định đồ cổ.”
Khúc Chấn Sơ nhíu mày.
"Mấy thứ đó thì có gì đẹp chứ?"
Dư Nhã Thiểm lúc này đã đi tới.
"Thôi bỏ đi, anh Chấn Sơ, có lẽ chị ấy không thích đi chung với chúng ta."
Câu nói của Dư Nhã Thiểm lọt vào tai Khúc Chấn Sơ lại biến thành ý khác.
Thà ở chung với mấy ông già và đống sắt vụn đó còn hơn là đi cùng anh.
Khúc Chấn Sơ lập tức sa sầm mặt.
"Cô thích đi đâu thì đi nhưng tôi nhắc cho cô nhớ, đừng quên thân phận của mình!”
Anh quay người bước thẳng ra cửa, bỏ cô lại.
"Tôi không muốn ngày nào đó nghe những lời đồn đại không hay về cô từ miệng của người khác!”
Dư Nhã Thiểm bước chậm hơn một bước, đè thấp giọng khi đi ngang qua An Diệc Diệp.
"Tốt hơn hết cô nên tránh xa Khúc Chấn Sơ xa một chút, nếu không tôi sẽ nói với anh ta về việc cô giả mạo Tiêu Nhĩ Giai!"
Hai người đi rồi, An Diệc Diệp đứng lại một lát rồi mới chậm rãi rời khỏi nhà.
Xe của nhà bác Từ đã đợi sẵn ngoài cửa, cô liền vội vàng leo lên xe.
Có vẻ vì nghe cô đến nên lão Trương cùng một vài người khác cũng mang theo đồ cổ của mình đến muốn An Diệc Diệp thẩm định giá cho họ.
An Diệc Diệp mấy ngày này đã nhìn thấy số đồ cổ và văn vật nhiều hơn số lượng đồ cổ của hơn mười năm cộng lại, phân tích cũng rõ ràng rành mạch hơn.
So với lễ khai mạc náo nhiệt thì bầu không khí nơi đây mới làm cho An Diệc Diệp cảm thấy được thoải mái.
Cả buổi chiều, An Diệc Diệp đều cùng đám người lão Trương trò chuyện về việc giám định và bảo dưỡng văn vật nên không để ý là trời đã chiều tối.
Bác Từ hài lòng ôm cái đôn mình mới mua, vẫy vẫy tay.
"Không phải ngại, để bác sai lái xe đưa cháu về."
Xe chạy ra khỏi nhà bác Từ, đi qua khu trung tâm, cách đó không xa có rất nhiều người tụ tập ở quảng trường.
Khi chiếc xe chạy ngang qua, một tiếng pháo đột ngột vang lên, pháo hoa nổ tung trên bầu trời.
An Diệc Diệp nhìn ra ngoài và thấy hoa tươi trưng bày ở hai bên trung tâm thương mại.
"Đây là trung tâm thương mại mới khai trương sao?"
Lái xe cười nói: "Vâng, của tập đoàn M. I, nghe nói còn mời cả minh tinh đến tham dự nữa.”
Nói như vậy, nơi Khúc Chấn Sơ cùng Dư Nhã Thiểm đến là ở đây sao?
An Diệc Diệp suy nghĩ một chút.
"Anh tài xế để tôi xuống đây đi, tôi muốn xem một chút."
Lái xe kinh ngạc nói: "Nhưng chỗ này xa nhà họ Khúc đấy.”
"Không sao đâu.”
Lái xe nghi hoặc dừng xe, chưa kịp nói chuyện thì đã thấy An Diệc Diệp mở cửa rời đi.
Trên quảng trường, người người chen chúc.
Một màn bắn pháo hoa ăn mừng lớn được dựng lên trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại và từng tràng pháo hoa lớn nổ vang trời.
An Diệc Diệp đi lẫn vào đám người, ngay sau đó cô chợt nghe tiếng hét chói tai của một đám người.
Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy có người đang biểu diễn trên một sân khấu được dựng cách đó không xa.
Đây là minh tinh mà lái xe nói?
An Diệc Diệp đứng từ xa nhìn sang, sau đó xoay người đi về phía thang máy.
Dòng người đông đúc, An Diệc Diệp nhìn thiết kế của từng tầng, quả nhiên phong cách thiết kế của khu vực nghỉ ngơi ở hai bên cạnh là khác, có mấy đứa nhỏ đang nô đùa ở đó.
Trên tầng cao nhất.
Khúc Chấn Sơ hoàn thành việc kiểm tra cuối cùng và bước ra khỏi văn phòng.
Dư Nhã Thiểm đang đợi ở bên ngoài, đưa cho người ta mấy cái túi có lớn có nhỏ, bảo họ đưa thẳng đến chỗ ở của cô.
Nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đi ra, cô ta chạy tới lôi kéo anh.
"Anh Chấn Sơ, anh xong chưa?”
Khúc Chấn Sơ đưa tập tài liệu cuối cùng cho Chiết Lam, yêu cầu anh ta gửi nó đến văn phòng của giám đốc.
"Đưa đến đó xong, cậu có thể nghỉ."
Chiết Lam gật đầu rồi liếc nhìn Dư Nhã Thiểm ở bên cạnh.
Tuy rằng Dư Nhã Thiểm là người mà tổng giám đốc Khúc đã tìm suốt mười hai năm nhưng anh ta nghĩ mãi không ra.
Người như vậy có cái gì tốt mà tìm chứ.
Còn không bằng cô con gái của nhà họ Tiêu.
Anh ta nhủ thầm trong bụng nhưng không nói gì mà chỉ quay đi.
Khúc Chấn Sơ lúc này mới quay sang nhìn Dư Nhã Thiểm và giải thích: “Trung tâm thương mại mới có rất nhiều việc cần giải quyết.”
Dư Nhã Thiểm giận dỗi đứng lên.
"Vậy bây giờ anh làm xong chưa? Em đói lắm rồi, vẫn chưa ăn gì cả.”
Khúc Chấn Sơ nhìn đồng hồ, đúng là đã hơi trễ.
"Đi thôi, bây giờ phải đi ăn cơm."
Cả hai cùng lên thang máy, từ bức tường thang máy trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng đám đông sôi động trong trung tâm thương mại.
Dư Nhã Thiểm nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy An Diệc Diệp xuất hiện ở trong góc, ánh mắt cô ta liền trở nên hung ác.
Sao cô ấy lại đến đây?
Khúc Chấn Sơ nhìn thấy một bóng dáng có phần quen thuộc, vừa định nhìn kỹ lại thì Dư Nhã Thiểm đột nhiên bước tới, chặn tầm mắt của anh ta.
"Anh Chấn Sơ, anh thấy chiếc vòng cổ em mua hôm qua có đẹp không?”
Khúc Chấn Sơ thu hồi ánh mắt nhìn thoáng qua, thuận miệng nói: "Cũng được."
Đẩy Dư Nhã Thiểm ra thì bóng dáng quen thuộc đã biến mất.
Bên kia, An Diệc Diệp cuối cùng cũng lên đến tầng cao nhất, nhưng nhân viên bảo vệ ở cửa không cho cô vào.
Chiết Lam vừa giao hợp đồng xong, anh nhận ra cô.
"Cô Tưởng, sao cô lại ở đây?"
An Diệc Diệp nhìn một lát thì nhận ra anh ta là trợ lý đặc biệt bên cạnh Khúc Chấn Sơ.
"Anh Khúc không ở đây sao?"
Chiết Lam sửng sốt trong giây lát, có chút tiếc nuối nói: "Anh ấy vừa về cùng cô Dư rồi.”