An Diệc Diệp cúi đầu xoa bả vai của mình, nơi vừa bị va vào vẫn còn đau.
Một lát sau, phòng học chợt yên tĩnh, một giọng nói trong trẻo vang lên.
“Chào mọi người, tôi tên là Nhạc Minh Hân, tin rằng mọi người đã biết tôi rồi, cũng không cần giới thiệu nhiều.”
An Diệc Diệp ngẩng đầu lên, Nhạc Minh Hân đứng trên bục giảng, hơi ngước mặt lên, cao ngạo như một con thiên nga trắng.
Ánh mắt kiêu ngạo của cô ta quét một lượt lên người trong đây.
Thầy Lý khẽ gật đầu, ở bên cạnh cười nói: “Nhạc Minh Hân, em có thể nói nhiều hơn một chút, nói xem sở thích của em là gì.”
“Em không thích cái gì, nhưng mà...”
Cô ta thoáng nhìn An Diệc Diệp ngồi ở cuối hàng, đột nhiên nói: “Thầy Lý, thật ra em có chuyện muốn nói.”
“Chuyện gì?”
Nhạc Minh Hân cười mà như không cười.
“Vừa rồi khi em đi vào bị một người cố ý huých, em hi vọng cô ta xin lỗi em, không ngờ cô ta không xin lỗi thì thôi đi, còn đánh Thẩm Tấn, học cùng một lớp với người như thế này, em thật sự quá thất vọng.”
An Diệc Diệp nghe thấy cô ta đổi trắng thay đen như vậy, trong lòng run lên.
Nhạc Minh Hân nói tiếp: “Em cảm thấy học sinh như vậy không thích hợp học tại Lạc Thượng. Em đề nghị đuổi cô ta ra khỏi trường học, miễn cho ảnh hưởng đến hình tượng của Lạc Thượng.”
Lời này vừa nói ra, ai cũng không dám đáp lời.
Người đang ngồi đều biết, chuyện không giống như lời Nhạc Minh Hân nói.
Nhưng đều ngại thế lực của cô ta, không ai dám nói giúp An Diệc Diệp.
Vì một người nghèo đắc tội với Nhạc Minh Hân, căn bản không đáng.
Thầy Lý không biết chuyện vừa xảy ra.
Đây là lần đầu tiên anh ta làm chủ nhiệm lớp, mang theo một bầu nhiệt huyết, nghe thấy có chuyện như vậy, trong lòng căm phẫn.
“Người em nói là ai?”
Nhạc Minh Hân giơ tay ra chỉ An Diệc Diệp.
“Chính là cô ta!”
Tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn cô.
Thầy Lý quan sát An Diệc Diệp một lượt, thấy dáng vẻ của cô hiền lành, không giống là người sẽ làm ra chuyện như vậy.
“Bạn học, tôi cảm thấy chắc rằng giữa các em có hiểu lầm gì rồi...”
Giọng nói bén nhọn của Nhạc Minh Hân lập tức cắt ngang lời anh ta.
“Hiểu lầm gì chứ? Chẳng lẽ cô ta đánh người là giả sao?”
“Đúng vậy.” Bỗng nhiên Thẩm Tấn đứng lên, chỉ vào vết đỏ nhàn nhạt trên mặt mình.
“Dấu vết trên mặt em chính là do cô ta đánh!”
Thầy Lý thấy trên mặt cô ta có vết đỏ thật, hỏi mấy bạn học khác.
“Vết thương trên mặt Thẩm Tấn là cô ấy đánh sao?”
Mấy bạn học khẽ gật đầu.
Thầy Lý giận tím mặt, quát An Diệc Diệp!
“Em! Đứng lên! Mau nói xin lỗi Nhạc Minh Hân và Thẩm Tấn!”
An Diệc Diệp nhìn những bạn học cúi đầu không dám nói kia.
“Người là do em đánh, nhưng em cũng sẽ không xin lỗi.”
Rầm!
Thầy Lý vỗ mạnh lên bàn, vang lên tiếng rầm rầm.
“Đánh người còn hùng hồn vậy!”
An Diệc Diệp không nói lời nào.
Lúc này Nhạc Minh Hân mỉm cười, vừa lòng thỏa ý: “Được rồi, tôi cũng không phải muốn một câu xin lỗi, tôi muốn cô biến mất khỏi Lạc Thượng!”
Cùng lúc đó, một chiếc Bugatti Veyron màu bạc chậm rãi dừng lại trước cửa đại học Lạc Thượng.
Thảm đỏ kéo dài từ cửa xe vào trong sân trường.
Tất cả lãnh đạo của trường học, từ hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, cho đến cái giáo sư cao cấp, toàn bộ đều đứng ở hai bên thảm đỏ, vẻ mặt tươi cười tiếp đón.
Cửa xe mở ra, một đôi chân thon dài xuất hiện.
Nét mặt hiệu trưởng Viên vui vẻ, vội vàng tiến lên tiếp đón.
“Hoan nghênh Ngài Khúc bớt thời gian đến trường chúng tôi, tôi thay mặt toàn bộ thầy trò nhiệt liệt chào mừng!”
Khóe miệng Khúc Chấn Sơ hơi nhếch lên một độ cong không rõ ràng, đôi mắt u ám bị giấu kín dưới kính râm.
“Tôi chỉ tùy tiện dạo quanh thôi, không cần phiền đến nhiều người như vậy.”