Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 93: Chương 93: Là cô lấy bản kế hoạch đi




Mọi người nhanh chóng cụp mắt rồi tiếp tục cuộc thảo luận.

"Quyền sử dụng trung tâm thành phố đã được phê duyệt và nhà thiết kế cũng đã chọn xong, khi bản vẽ được công bố, việc xây dựng có thể bắt đầu bất cứ lúc nào. "

“Một khi trung tâm thương mại lần này được hoàn thành cùng với các ngành nghề có liên quan sẽ mang lại khoản lợi nhuận lũy kế hơn ba chục nghìn tỷ.”

Lúc ấy ở buổi đấu thầu, Khúc Diên Nghị đã đưa ra kế hoạch tương tự, họ còn tưởng rằng họ sẽ bỏ lỡ dự án này.

Không ngờ Khúc Chấn Sơ đã lật ngược tình thế vào thời điểm quan trọng và cuối cùng đã thuận lợi giành được chiến thắng.

Cuộc thảo luận diễn ra sôi nổi nhưng Khúc Chấn Sơ nhưng vẫn không nói gì.

"Tổng giám đốc Khúc, nghĩ gì về dự án trung tâm thành phố? Ở đây có hai phương án."

Chiết Lam đưa sang hai bản phương án, ánh mắt của mọi người nhìn theo rồi nhìn sang Khúc Chấn Sơ.

Khúc Chấn Sơ cúi đầu nhìn thoáng qua rồi tiện tay gom chúng lại đặt sang một bên.

Mọi người sửng sốt.

"Tổng giám đốc Khúc, nếu anh cho rằng hai bản này không ổn, chúng ta có thể làm lại. "

Nhưng Khúc Chấn Sơ lại chậm rãi lắc đầu.

"Không, tôi đã có một ý tưởng mới."

Mọi người kinh ngạc nhìn nhau, không ngờ lúc này rồi mà Khúc Chấn Sơ còn bất ngờ thay đổi ý định.

"Nhưng… Thay đổi kế hoạch gấp gáp như vậy có thể sẽ khiến cho đối phương bất mãn."

Hơn nữa chính Khúc Chấn Sơ đã đồng ý thành lập trung tâm thương mại tại đây, trong số rất nhiều dự án thì lợi nhuận của nó thu về là lớn nhất.

Tại sao lại đột nhiên thay đổi?

Khúc Chấn Sơ cũng đã quyết định rồi.

"Chuyện này để tôi giải quyết."

Nói xong, không đợi mọi người phản đối, anh nói thẳng: "Công việc hiện tại cứ tạm dừng lại đã, hai ngày nữa tôi sẽ giao cho các anh một dự án mới rồi hãy bắt tay vào làm."

Mọi người không hiểu ra sao, nhưng Khúc Chấn Sơ đã lên tiếng thì không ai dám nói không, mọi người đành phải thu dọn đồ đạc, rời khỏi phòng hợp.

Ngay sau khi họ rời đi, Chiết Lam lại lần nữa trình lên cho anh tài liệu mới.

"Tổng giám đốc Khúc, chúng tôi đã điều tra những thông tin được ghi chép lại của Dư Nhã Thiểm, theo đó có thể thấy cô tay bắt đầu thường xuyên liên lạc với Khúc Diên Nghị từ ngày 16."

Chiết Lam chỉ vào tài liệu trước mặt Khúc Chấn Sơ.

Khúc Chấn Sơ cau mày.

Toàn bộ những bằng chứng này kết hợp với nhau và đều cùng chỉ về một mình Dư Nhã Thiểm.

Anh mở tài liệu ra và đọc lướt qua.

Có nói gì đi nữa thì anh cũng không thể nghĩ rằng "thiên thần" mà anh hằng mong đợi hóa ra lại như thế này.

"Vậy kế hoạch kia đâu?"

"Có thể đã bị bọn họ tiêu hủy, hiện tại tìm không thấy."

Khúc Chấn Sơ ủ rũ, ném tập tài liệu lên bàn.

"Hai kế hoạch tại cuộc họp đấu thầu hoàn toàn giống nhau, và ai đó đã làm rò rỉ nó."

Của An Diệc Diệp là giả vậy chỉ còn lại Dư Nhã Thiểm...

Chiết Lam biết Khúc Chấn Sơ đang đấu tranh trong lòng, người mà anh ta một lòng nhung nhớ suốt mười hai năm lại bán đứng anh.

Anh ta thở dài nói: "Lúc trước anh có dặn nếu bọn họ còn gặp lại thì báo cho anh biết.”

Chiết Lam nhìn thoáng qua đồng hồ.

"Hai giờ chiều nay, họ hẹn gặp nhau ở quán cà phê."

Quán cà phê.

Dư Nhã Thiểm ngồi trong góc đeo kính râm, ly cà phê trước mặt vẫn chưa được uống ngụm nào.

Đợi thật lâu mới thấy Khúc Diên Nghị từ cửa bước vào, trực tiếp đến chỗ cô ngồi xuống.

"Sao bây giờ anh mới đến?" Dư Nhã Thiểm trách móc ngay khi nhìn thấy anh ta.

Khúc Diên Nghị mỉm cười, thoải mái vắt chéo chân.

"Chào cô."

Dư Nhã Thiểm tức đến nghiến răng nghiến lợi khi nhìn thấy bộ dáng vênh váo, đắc ý của anh ta.

"Khúc Diên Nghị! Anh còn có tâm trạng chào hỏi sao? Tại sao anh lại để dự án tuột khỏi tay? Chẳng phải tôi đã đưa cho anh bản kế hoạch rồi sao?"

Cô ta kích động đập bàn, cốc cà phê trên bàn lắc mạnh phát ra tiếng động lớn, thu hút sự chú ý của vài người xung quanh.

Nhưng Khúc Diên Nghị lại không sốt ruột chút nào.

"Khúc Chấn Sơ không dễ chơi như vậy đâu, chỉ dựa vào một bảng kế hoạch thì không thể cướp được thứ trên tay anh ta.”

Dư Nhã Thiểm nghiến mạnh răng.

"Quên chuyện này đi, đáng ghét nhất là Khúc Chấn Sơ chỉ nhốt cô ta có nửa ngày rồi thả ra, bây giờ lại còn cung phụng cô ta như một vị Bồ Tát sống!"

Cô ta nắm chặt tay, ánh mắt độc ác.

Hiện tại An Diệc Diệp đã được thả, cô có thể nói cho Khúc Chấn Sơ biết những gì cô ta đã nói trong phòng tối hôm đó bất cứ lúc nào.

Nếu Khúc Chấn Sơ biết cô ta là kẻ giả mạo....

Cô ta không dám nghĩ nữa, chỉ biết tức giận nghiến răng nghiến lợi.

"Cái đồ đê tiện đó!"

Khúc Diên Nghị liếc cô ta một cái rồi hỏi: "Điều tôi tò mò là Tiêu Nhĩ Giai có thù oán gì với cô, tại sao cô lại ghét cô ta như vậy?"

Vẻ mặt của Dư Nhã Thiểm thay đổi, cô ta lảng tránh ánh mắt sang hướng khác.

"Đây là chuyện của tôi, không cần anh lo.”

Khúc Diên Nghị hoài nghi nhìn cô ta, như thể đang cố gắng tìm ra điều gì đó từ cử chỉ của cô ta.

Dư Nhã Thiểm bực bội nhăn mặt.

"Chẳng phải anh thích cô ấy à, tôi khiến cô ấy bị đuổi ra khỏi nhà chẳng phải rất hợp với ý anh sao?”

Cô ta liếc Khúc Diên Nghị rồi giễu cợt: "Không ngờ cậu Hai nhà họ Khúc lại thực sự thích người phụ nữ của anh trai mình, chuyện này mà bị đồn ra ngoài…”

"Chuyện này cũng không liên quan gì tới cô."

Anh ta vừa lên tiếng thì có một giọng nói trầm trầm cất lên.

"Nhưng có liên quan tới tôi."

Trong giọng nói có xen lẫn sự tức giận, Dư Nhã Thiểm sợ tới mức run lên, vội vàng ngẩng đầu.

Khúc Chấn Sơ sầm mặt, anh đi về phía trước hai bước, trực tiếp đến trước mặt hai người họ.

Khuôn mặt của Dư Nhã Thiểm thoáng chốc tái đi, lời nói cũng lắp bắp theo.

"Khúc... Khúc Chấn Sơ, sao anh lại đến đây?"

Ánh mắt u sầu của Khúc Chấn Sơ đảo qua khuôn mặt của cô ta rồi nhìn sang Khúc Diên Nghị.

Khúc Diên Nghị không hề hoảng sợ hay bất mãn, anh ta chỉ cười một cách thả nhiên.

"Anh, vừa hay chúng em cũng đang nhắc đến anh.”

Một tia u ám lóe lên trong đôi mắt tối đen của Khúc Chấn Sơ, anh đột nhiên túm áo Khúc Diên Nghị, lôi anh ta dậy.

“Đừng nghĩ rằng tôi không biết cậu đã làm gì.”

Khúc Diên Nghị cười hững hờ, tỏ vẻ không quan tâm.

Khúc Chấn Sơ hạ giọng, gằn từng chữ: "Tôi cảnh cáo cậu nếu không phải vì thứ đang nằm trong tay mẹ cậu thì tôi sẽ không để cậu sống lâu thêm một giây nào đâu.”

"Nhưng em vẫn luôn xem anh là anh trai."

"Vậy thì tránh vợ tôi xa ra một chút!"

Khúc Diên Nghị cười rộ lên một cách vui vẻ.

"Anh, anh sợ cái gì? Có phải anh sợ Nhĩ Giai sẽ đi theo em không?"

"Câm miệng!"

Khúc Chấn Sơ cau mày, xô anh ta ra và gằn giọng.

“Cút!”

Khúc Diên Nghị không chút hoang mang chỉnh trang lại cổ áo.

Anh ta quay lại nở một nụ cười phong độ với Dư Nhã Thiểm.

"Cô Dư, chuyện mà cô nói, chúng ta sẽ bàn bạc sau nhé.”

Dư Nhã Thiểm hung hăng trừng mắt liếc anh ta một cái.

Nhưng anh ta không quan tâm, chỉ nhìn Khúc Chấn Sơ nói: "Nhân tiện, ba mẹ rất nhớ anh, bảo anh bớt thời gian về nhà một chuyến."

Nói xong, Khúc Diên Nghị mới xoay người rời đi.

Vừa ra khỏi quán cà phê, nụ cười hòa ái trên mặt anh ta biến mất ngay lập tức.

Khóe miệng rũ xuống, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo và ác độc.

Trong quán cà phê.

Dư Nhã Thiểm bị bắt tại trận, không biết cuộc nói chuyện giữa cô ta và Khúc Diên Nghị đã bị anh nghe được bao nhiêu.

Cô ta tỏ vẻ khiếp sợ và yếu đuối, cẩn thận quan sát Khúc Chấn Sơ đang đứng trước mặt mình.

Còn chưa mở miệng, nước mắt đã trào ra.

Bộ dạng làm như rất đáng thương.

"Anh Chấn Sơ..."

Nhưng sắc mặt của Khúc Chấn Sơ không có gì thay đổi, vẫn là sự lạnh lùng, cứng rắn như tảng đá.

"Là cô đã đưa bản kế hoạch cho Khúc Diên Nghị?"

Dư Nhã Thiểm vừa nghe, lập tức gào khóc.

"Anh Chấn Sơ, em bị anh ta ép buộc!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.