“Anh muốn dạy tôi khiêu vũ?”
An Diệc Diệp không dám tin nhìn anh.
Trên mặt Khúc Chấn Sơ không có chút cảm xúc.
“Tôi chỉ không muốn thấy cô làm mất mặt nhà họ Khúc.”
Bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng dừng ở trước mắt, dường như đang đợi người nắm lấy.
An Diệc Diệp không cử động.
Khúc Chấn Sơ đợi vài giây, không kiên nhẫn đưa tay ra kéo cô.
“Thời gian của tôi rất đáng quý.”
Anh cưỡng ép kéo An Diệc Diệp lại, một tay thuận thế đặt lên eo cô.
Cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận rõ ràng đường cong của eo nhỏ dưới tay.
Khúc Chấn Sơ hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn qua đỉnh đầu cô.
“Tôi nghĩ, tôi có thể tự học.”
An Diệc Diệp đẩy anh ra.
“Học?”
Khúc Chấn Sơ đột nhiên cười lạnh một tiếng.
“Nếu không phải Cô Tiêu không biết bất kỳ điệu nhảy khiêu cũ giao tiếp nào thì bây giờ chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian ở đây.”
Anh cúi đầu, dùng từ thế từ cao xuống nhìn cô.
An Diệc Diệp nhíu mày: “Anh thấy đây là lãng phí thời gian thì có thể không cần dạy tôi.”
“Vậy cô nghĩ, cô có thể học được trong vòng bốn tiếng?”
“Tôi…”
Trong mắt Khúc Chấn Sơ đầy sự khiêu khích, chắc chắn rằng cô sẽ không học được.
An Diệc Diệp chậm rãi cúi đầu, cô quả thực không học được.
Chỉ là vừa rồi, cô thấy trong đầu toàn là hồ nhão.
Cô có thể ôm đồ cổ nghiên cứu cả ngày, thậm chí dành thời gian mười ngày nửa tháng để phục chế văn vật.
Nhưng với khiêu vũ thì cô không có cách nào.
Khúc Chấn Sơ vừa nhìn đã thấy suy nghĩ trong lòng cô, anh hơi cong môi lên.
“Nếu đã không biết thì ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Tiếng đàn dương cầm du dương dần vang lên.
Tay An Diệc Diệp đặt trong lòng bàn tay Khúc Chấn Sơ, bàn tay còn lại đặt lên vai anh.
Mỗi động tác của Khúc Chấn Sơ đều hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ, hoa lệ trang nhã, nhưng trong giọng nói lại không có chút độ ấm nào.
Mỗi tiếng chỉ đạo của anh cất lên, An Diệc Diệp lại di chuyển theo mệnh lệnh một lần.
“Chân phải hạ xuống, nâng đầu gối lên, chân trái bước dài ra. Lùi lại, chân trái đồng thời hạ xuống…”
Giọng nói đột nhiên dừng lại, An Diệc Diệp đang nghiêm túc học, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh.
“Sao thế?”
Khúc Chấn Sơ hơi rũ mắt xuống, bàn tay đặt trên eo cô cử động một chút.
“Bốp!” một tiếng, đánh lên mông An Diệc Diệp.
“Đứng thẳng.”
An Diệc Diệp trong phút chốc trừng lớn mắt, suýt chút thì nhảy lên.
“Anh!”
Khúc Chấn Sơ hờ hững ra lệnh.
“Tiếp tục. Nhấc tay, xoay tròn.”
An Diệc Diệp vội vàng chuyển động theo anh, vừa xoay người liền giẫm lên mu bàn chân anh.
“Xin lỗi anh!”
Cô vội vàng nhảy ra, căng thẳng ngẩng đầu nhìn Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ cúi đầu nhìn cô, trên trán xuất hiện một nếp nhăn.
“Anh..” Dừng lại một chút rồi di chuyển ánh mắt.
“Lần thứ nhất.”
Sáu giờ chiều, tia sáng từ Đông ngả về Tây, chậm rãi trở nên lờ mờ.
Quản gia lật đồng hồ bỏ túi nhìn một cái, dựa theo bảng kế hoạch đi tới phòng ngủ An Diệc Diệp.
Một giọng nói hoảng hốt đột ngột truyền ra từ trong phòng.
“A! Xin lỗi! Chân anh không sao chứ?”
“Lần thứ mười hai.”
“Vâng…”
Mới chưa được bao lâu, bên trong lại tiếp tục truyền ra tiếng kinh ngạc như vậy.
“Xin lỗi anh! Anh… có đau không?”
Giọng Khúc Chấn Sơ vô cùng bình tĩnh, dường như đã thành thói quen từ lâu.
“Lần thứ mười ba.”
Quản gia đứng ngoài cửa do dự một lát mới đưa tay gõ cửa.
Đẩy cửa ra, tiếng nhạc du dương liền truyền vào tai.
Quản gia cúi đầu, ánh mắt không dám nhìn lên người Khúc Chấn Sơ và An Diệc Diệp.
“Cậu chủ, thời gian không sớm nữa, nên xuất phát rồi.”
Khúc Chấn Sơ xoay người, trên mặt dường như phủ một tầng băng cứng.
Quản gia không dám ngẩng đầu nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Khúc Chấn Sơ.
Bất kỳ ai bị giẫm phải liên tục hơn mười cái đều sẽ như vậy chứ đừng nói là cậu chủ.
Khúc Chấn Sơ lạnh mặt đi ra ngoài.
“Tôi đi thay quần áo trước.”
An Diệc Diệp cúi đầu nhìn một cái, thấy giày da của Khúc Chấn Sơ đã vô cùng bẩn, đều là dấu giày cô giẫm lên ban nãy.
Nhất thời cô có chút chột dạ, đang định ra ngoài theo.
Quản gia giơ tay ngăn cô lại.
“Cô Tiêu, mời cô cũng chuẩn bị bắt đầu đi.”