An Diệc Diệp đi thẳng đến bên ngoài phòng vô trùng, quả nhiên nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đã mở mắt ra.
Anh vẫn đang duy trì tư thế nằm nghiêng, sắc mặt vô cùng yếu ớt, nhưng chỉ cần đã mở mắt ra được là đủ để khiến An Diệc Diệp thấy vui mừng rồi.
Cô đến trước cửa kính, vẫy tay với Khúc Chấn Sơ phía bên trong.
Máy thở trên mặt Khúc Chấn Sơ đã bị lấy ra.
Anh cười nhạt, mấp máy môi.
An Diệc Diệp có thể hiểu được.
Cô tiến lên, nhắm mắt lại, hôn một cái lên cửa kính.
Ý cười trong đáy mắt Khúc Chấn Sơ càng đậm hơn.
Vì điều anh nói ban nãy là.
“Muốn hôn em.”
Muốn hôn em mãi, cảm nhận được sự tồn tại của em, biết rằng em vẫn còn sống.
Muốn hôn lên tóc em, lên gương mặt em, muốn ôm em vào lòng.
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ khóa chặt lên người An Diệc Diệp, đáy mắt còn hiện lên vẻ quyến luyến sâu đậm.
Nhưng ngay sau đó, anh lại nặng nề thiếp đi.
Sức khỏe Khúc Chấn Sơ vẫn chưa hồi phục, chỉ tỉnh táo được một lúc rồi lại nặng nề thiếp đi.
An Diệc Diệp nhìn anh, một lúc sau cô mới quay lại nhìn quản gia và Chiết Lam ở phía sau.
Sắc mặt cô lập tức trở nên nghiêm túc, cô nhíu mày.
“Tôi nhìn thấy Dư Nhã Thiểm ở hiện trường hỏa hoạn, hai người điều tra xem, rốt cuộc là như thế nào.”
Từ sau khi Dư Nhã Thiểm bị đưa đi, cứ mỗi một khoảng thời gian sẽ có tin tức cập nhật được gửi về từ Mỹ, và cả tình huống chữa trị của cô ta.
Trước kia An Diệc Diệp chưa từng nghi ngờ, nhưng rõ ràng hôm qua Dư Nhã Thiểm đã xuất hiện trước mặt cô.
Cũng có nghĩa là, có người ngụy tạo cho Dư Nhã Thiểm.
Chiết Lam và quản gia nghe thấy vậy thì nhìn nhau.
“Cô ta trở về rồi?”
An Diệc Diệp nhíu mày.
Cô nhớ hôm qua lúc cô nhìn thấy Dư Nhã Thiểm, vết sẹo trên mặt cô ta cũng không hề giống đã từng được chữa trị.
“Không phải cô ta đã trở về, mà vốn dĩ chưa từng rời đi.”. Truyện Kiếm Hiệp
Chiết Lam kinh ngạc: “Nhưng tôi đã tận mắt nhìn thấy cô ta lên máy bay, cứ cách một khoảng thời gian, hồ sơ được gửi từ Mỹ về ghi chép vô cùng rõ ràng.”
An Diệc Diệp khẽ lắc đầu.
“Hồ sơ có thể ngụy tạo, vấn đề là ai giúp cô ta làm điều đó?”
Cô chính là một ví dụ điển hình.
Lần đầu tiên Khúc Chấn Sơ điều tra về Tiêu Nhĩ Giai, trong hồ sơ một tấm ảnh cũng không có, đó là vì đã có người động tay động chân.
Lần thứ hai điều tra, quả thật đã có ảnh, nhưng đã đổi thành ảnh của cô, đó là vì Tiêu Hàm Tuyên đã ra tay.
Hồ sơ vốn là thứ không hề đáng tin.
Giọng điệu chắc chắn của cô khiến Chiết Lam và quản gia không khỏi nhìn cô thêm một cái.
Không biết có phải là ảo giác của bọn họ hay không, từ sau chuyện này này, An Diệc Diệp như đã thay đổi.
Suy nghĩ này đồng thời xuất hiện trong đầu hai bọn họ.
“Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ đi điều tra.” Chiết Lam nói.
An Diệc Diệp gật đầu, ánh mắt vẫn luôn hướng về Khúc Chấn Sơ trong phòng bệnh.
Cô càng lúc càng không nỡ rời đi.
Khúc Chấn Sơ nằm trong phòng vô trùng năm ngày, thời gian tỉnh lại càng lúc càng lâu.
Ngày thứ sáu, cuối cùng cũng có thể chuyển ra.
Vì vết bỏng trên lưng nên tay anh cũng không thể tùy ý hoạt động, phần lớn thời gian cũng chỉ có thể nằm đó nghỉ ngơi.
An Diệc Diệp bưng bát canh cá do đích thân cô nấu vào, cẩn thận đút từng thìa cho Khúc Chấn Sơ.
Canh cá có lợi cho việc hồi phục vết thương, cô đã nấu liên tục mấy ngày nay rồi, để Khúc Chấn Sơ không thấy chán, cô còn không ngừng thay đổi kiểu dáng.
Nước canh màu trắng sữa tỏa ra hương thơm khiến người ta động lòng.
Cô mang gì đến Khúc Chấn Sơ cũng không từ chối mà cho hết vào bụng, không hề kén chọn chút nào.
Anh ngẩng đầu lên nhìn mái tóc An Diệc Diệp.
“Vết thương của em thì sao?”
“Đã khỏi rồi.” An Diệc Diệp nói.
Vết sẹo chưa đến năm centimet, hơn nữa miệng vết thương cũng không sâu, chẳng đáng là gì cả.
Nhưng Khúc Chấn Sơ còn quan tâm đến nó hơn cả cô.
Bản thân bị bỏng đến độ ba thì không tính là gì, một vết sẹo nhỏ trên người An Diệc Diệp lại to hơn cả trời.
“Để anh xem nào.” Khúc Chấn Sơ nói.
Đã sớm đoán được anh sẽ nói như vậy, An Diệc Diệp vén tóc ra, để anh nhìn chỗ bị quấn băng y tế.
“Sắp khỏi rồi.”
“Uống canh cá rồi chứ?”
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Không cần, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”
Khúc Chấn Sơ lại cố chấp nói: “Để anh đút cho em.”
An Diệc Diệp nghi hoặc nhìn nơi bị thương đã bị cố định lại của anh.
“Anh làm được sao?”
Khúc Chấn Sơ lại ra lệnh.
“Em đút anh trước đi.”
An Diệc Diệp thổi nguội canh cá, đút cho Khúc Chấn Sơ..
Đang định lùi về sau, Khúc Chấn Sơ đột nhiên tiến tới, hơi cúi người xuống, nhanh nhẹn bắt lấy đoi môi cô.
Môi răng bị tách ra, canh cá ngon lành được đưa qua đầu lưỡi.
Mượn cớ đút cô ăn, đầu lưỡi lại nhân cơ hội liếm láp hết mọi vị trí trong miệng.
An Diệc Diệp bị hôn đến đỏ ửng mặt, mãi Khúc Chấn Sơ mới chịu lùi về.
“Em đút anh trước, rồi anh lại đút cho em.”
Anh liếm môi, ánh mắt hiện lên ý cười.
“Cảm giác như canh cá hôm nay ngọt hơn thì phải.”
Mặt An Diệc Diệp càng đỏ hơn, vội cầm chiếc bát đã trống không lên.
“Đừng đùa nữa, anh mau nghỉ đi, cẩn thận vết thương ở lưng.”
Vừa nói xong, sắc mặt Khúc Chấn Sơ chợt thay đổi, động tác cũng trở nên cứng nhắc.
An Diệc Diệp giật mình.
“Anh sao vậy?”
Khúc Chấn Sơ cười, thờ ơ nói: “Hình như vết thương sau lưng anh bị nứt ra rồi.”
Ban nãy chỉ lo hôn cô, quên rằng anh cúi người xuống cũng liên lụy đến vết thương đã bắt đầu đóng vảy sau lưng.
An Diệc Diệp sợ hãi, vội đứng dậy, đi ra phía sau Khúc Chấn Sơ xem, quả nhiên miếng băng quấn đã bị thấm máu tươi.
Bác sĩ đi tới, nhìn thức ăn trên bàn, ù ù cạc cạc thay lại thuốc cho anh.
Trước khi đi còn lẩm bẩm một câu.
“Sao ăn có bữa cơm thôi mà để nứt cả vết thương được vậy chứ?”
Thấy Khúc Chấn Sơ nhìn qua với vẻ mặt đùa cợt, An Diệc Diệp đỏ ửng mặt, không dám nói gì.
Vết bỏng trên người Khúc Chấn Sơ, lúc ăn cơm thật ra vẫn khá thuận tiện, khó khăn nhất chính là khi đi tắm.
Lúc mới đầu, chỉ có thể tùy tiện lau qua tay và chân, việc này đều do An Diệc Diệp làm.
Đến khi anh có thể xuống giường, An Diệc Diệp vừa tới thì đã thấy anh chuẩn bị đi tắm.
Cô sợ hãi vội chạy tới.
“Bác sĩ nói vết thương trên lưng anh bây giờ vẫn chưa thể tiếp xúc với nước.”
Áo bệnh nhân trên người Khúc Chấn Sơ đã bị cởi ra, anh chỉ mặc một chiếc quần rộng rãi, quay lưng lại phía An Diệc Diệp, để lộ ra vết bỏng trên lưng.
An Diệc Diệp nhìn vậy liền thấy chua xót.
Phía bên kia Khúc Chấn Sơ đã bắt đầu mở nước rồi, thấy anh sắp chạm vào nước, An Diệc Diệp vội kéo anh lại.
“Đợi đã, để em giúp anh.”
Khúc Chấn Sơ quay lại nhìn cô, ánh mắt sâu xa.
“Anh không muốn chỉ tùy tiện lau vài cái thôi đâu.”
An Diệc Diệp ngơ ra, lập tức hiểu rõ ý của anh, nhưng vẫn gật đầu.
Khúc Chấn Sơ nhìn chiếc đầu chỉ vừa ngang với ngực mình, đôi môi nhếch lên tạo thành một độ cong, rồi anh tắt nước đi.
“Đồ đạc đã chuẩn bị xong rồi, bắt đầu đi.”
An Diệc Diệp nhìn sang bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy chậu nước và khăn lau đã có sẵn, giống như là đã có người cố ý chuẩn bị sẵn từ trước để ở đó rồi vậy.