Mấy ngày nay An Diệc Diệp đều như vậy, ăn ngủ không ngon, ngày càng gầy đi.
Dù nữ đầu bếp nấu nhiều đồ bổ đến cỡ nào, cô cũng không ăn, nếu người cứ ngày càng gầy đi thế này, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
“Cô An, cô hãy ăn chút gì đi, giờ sức khỏe cô hoàn toàn không trụ nổi.”
An Diệc Diệp thu hồi tầm mắt, lắc đầu.
“Giờ tôi không có khẩu vị.”
“Dù cô không có khẩu vị cũng phải ăn, nếu sức khỏe không trụ nổi thì thật sự chẳng còn gì nữa.”
Nhưng An Diệc Diệp lại không bị lay động, cô thờ ơ liếc nhìn bánh ngọt trên bàn.
“Giờ tôi có còn gì đâu? Tôi vốn chẳng có gì cả.”
Cô đáp lại một câu ngắn ngủi, giọng nói nhỏ nhẹ như thể chẳng còn sức lực để nói.
Cô như vậy càng làm quản gia càng đau lòng hơn.
Gió thu thổi tới, cuốn theo chiếc lá rụng dưới đất.
Thấm thoát mùa thu đã tới rồi.
Quản gia nhìn bộ đồ mỏng manh trên người An Diệc Diệp, rồi quan tâm: “Cô An, cô về phòng nghỉ ngơi đi, trời đã trở lạnh rồi.”
An Diệc Diệp gật đầu, vừa đứng dậy, đầu óc đã choáng váng, rồi trước mắt bỗng tối sầm, thậm chí còn không thể đứng vững.
||||| Truyện đề cử: Phương Tiên Sinh, Chờ Ngày Anh Nhận Ra Em |||||
Cô vội vịn vào chiếc bàn bên cạnh, cả người lảo đảo.
Quản gia sợ hết hồn, vội đi tới.
“Cô An, cô sao thế?”
An Diệc Diệp cố lắc đầu, định lên tiếng thì cả người nghiêng qua một bên, rồi hoàn toàn ngất đi.
Quản gia chấn động, vội chạy tới.
“Cô An? Cô An? Cô tỉnh lại đi!”
Nhưng hai mắt An Diệc Diệp vẫn nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch.
Nếu nhìn kỹ thì môi cô chẳng còn chút máu, cực kỳ tiều tụy.
Đúng lúc này nữ đầu bếp đi ra ngoài, vừa nhìn thấy hai người đã gấp gáp chạy tới.
“Cô An bị gì thế?”
Quản gia vội hô: “Bà mau đi thông báo cho cậu chủ biết đi, cô An ngất rồi.”
Nữ đầu bếp nghe vậy thì nhanh chóng gật đầu, rồi chạy đi gọi.
Ở bên này, trên tầng cao nhất tập đoàn M.I.
Dư Nhã Thiểm đeo mạng che mặt, miễn cưỡng che đi vết sẹo trên mặt.
Sau khoảng thời gian kết hợp chữa trị, vết sẹo lớn trên mặt đã mờ đi rất nhiều.
Dưới mạng che mặt, chỉ cần không tới gần nhìn kỹ thì gần như không nhìn thấy vết thương.
Cô không để ý đến ánh mắt của những người khác trong công ty, mà đi thẳng vào thang máy, lên văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất.
Khúc Chấn Sơ vẫn đang làm việc, nghe thấy tiếng gõ cửa thì ngẩng đầu lên nhìn.
Sau khi nhìn thấy là Dư Nhã Thiểm thì hờ hững cúi đầu tiếp, chẳng nói câu nào.
Dư Nhã Thiểm không vì sự thờ ơ của anh mà không vui, ngược lại còn cực kỳ nhiệt tình đi tới, mặt mày tươi cười nói.
“Anh vẫn chưa hết bận à? Chẳng phải anh nói hôm nay sẽ đi ăn cùng em ư?”
Khúc Chấn Sơ nghe xong thì nhíu mày.
Hôm qua ở trong lâu đài, anh đã đồng ý chuyện này trước mặt An Diệc Diệp.
Anh chỉ muốn xem thử, An Diệc Diệp thấy anh và Dư Nhã Thiểm ở bên nhau sẽ có biểu hiện gì.
Ai dè anh dẫn Dư Nhã Thiểm xuất hiện trước mặt An Diệc Diệp, thậm chí còn đồng ý đi ăn cùng cô ta, nhưng cô lại chẳng có phản ứng gì.
Vừa nghĩ đến tình trạng mấy ngày nay, Khúc Chấn Sơ bỗng siết chặt nắm đấm, sắc mặt hơi khó coi.
Người phụ nữ đó hoàn toàn không để tâm đến anh.
Quả nhiên trước đây cô chỉ diễn kịch mà thôi.
Anh hận, nhưng trong lòng càng khinh bỉ mình hơn.
Chuyện đã như vậy rồi, sao anh còn ôm chút hy vọng với người phụ nữ đó?
Sao anh không rút ra được bài học?
Dư Nhã Thiểm thấy sắc mặt anh ngày càng khó coi thì thoáng đoán ra điều gì đó.
“Hôm qua lúc có mặt An Diệc Diệp, chẳng phải chính miệng anh đã đồng ý với em à? Chẳng lẽ anh không muốn đi?” Cô cố ý hỏi.
Quả nhiên vừa nghe thấy câu này, Khúc Chấn Sơ đã nhíu mày.
Một lúc sau, anh mới gật đầu, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt.
“Cô đợi tôi xong việc đã rồi mới dẫn cô đi.”
Dư Nhã Thiểm nghe xong thì hài lòng nở nụ cười.
Cô đã sớm biết Khúc Chấn Sơ có tình cảm với An Diệc Diệp, anh tìm cô về chẳng qua là để chọc tức cô ta mà thôi.
Nhưng cơ hội tốt như thế, sao cô có thể bỏ qua được?
Dù lúc này Khúc Chấn Sơ vẫn còn thích An Diệc Diệp, nhưng vậy thì sao?
Ai bảo An Diệc Diệp đã phạm phải sai lầm mà Khúc Chấn Sơ chẳng bao giờ tha thứ.
Chỉ có người cuối cùng gả vào nhà họ Khúc mới là người chiến thắng thực thụ.
Tối qua, cô đã cố ý lợi dụng điều này.
Trước mặt An Diệc Diệp, cô đã đưa ra rất nhiều yêu cầu với Khúc Chấn Sơ.
Quả nhiên bình thường Khúc Chấn Sơ chẳng thèm đoái hoài đến cô, nhưng một khi phát hiện ra An Diệc Diệp đang ở gần, anh sẽ nhanh chóng thay đổi thái độ.
Cách này lần nào cũng đúng.
Lần này cũng như thế.
Dư Nhã Thiểm hài lòng cười nói: “Vậy em đứng bên ngoài đợi anh, anh đừng vội, cứ từ từ mà làm.”
Khúc Chấn Sơ nhíu mày gật đầu, rồi phất tay ra bên ngoài, bảo cô rời đi.
Thái độ hơi mất kiên nhẫn.
Dư Nhã Thiểm hiểu rõ nên xoay người, đi ra ngoài.
Cô vừa đi được hai bước thì nhìn thấy thư ký đang vội vã ra khỏi thang máy.
Trông dáng vẻ như muốn đi vào văn phòng của Khúc Chấn Sơ.
Dư Nhã Thiểm vội gọi cô ta lại.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao cô lại hốt hoảng như thế?”
Người đó thấy Dư Nhã Thiểm thì do dự một lát rồi nói: “Cô Dư, nhà tổng giám đốc Khúc gọi tới nói bà Khúc ngất rồi, bảo tổng giám đốc Khúc mau quay về.”
An Diệc Diệp ngất xỉu?
Dư Nhã Thiểm nhíu mày.
Nếu để Khúc Chấn Sơ biết được tin tức này, chắc chắn anh sẽ thay đổi ý định, quay về gặp An Diệc Diệp ngay.
Cô hơi cụp mắt.
Không được để An Diệc Diệp lại phá hỏng chuyện tốt của cô nữa.
“Hôm nay trông tâm trạng của tổng giám đốc Khúc không được tốt cho lắm, lúc nãy còn mắng mấy vị giám đốc. Nếu giờ cô đi qua đó, chắc chắn sẽ bị anh ấy mắng.”
Thư ký nghe xong thì nhất thời lo lắng.
Cả công ty đều biết tính khí Khúc Chấn Sơ.
Nhất là từ khi xảy ra chuyện của An Diệc Diệp, tính khí anh càng trở nên buồn vui thất thường, nổi nóng vô cớ.
Cô thường nghe nói, anh mắng té tát những nhân viên đã phạm sai lầm.
Khoảng thời gian này, cả tập đoàn đều bao trùm trong áp suất thấp, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Giờ vừa nghe Dư Nhã Thiểm nói như thế, cô bỗng cảm thấy sợ hãi.
“Vậy thì sao?”
Dư Nhã Thiểm chủ động nói: “Hay để tôi chuyển lời giúp cô cho, tôi vừa đi ra từ trong đó.”
Thư ký do dự một lúc, giờ cô ta đã sợ hãi trước tính khí của Khúc Chấn Sơ rồi.
“Vậy có ổn không?”
“Không thành vấn đề.”
Dư Nhã Thiểm sảng khoái đồng ý.
Đối phương nắm tay cô cảm kích: “Cảm ơn cô, cô Dư.”
Dứt lời, cô ta vội vã rời khỏi tầng cao nhất của công ty, như sợ mình mà đi chậm một bước, sẽ bị Khúc Chấn Sơ bắt lại, mắng té tát.
Dư Nhã Thiểm thấy cô ta rời đi thì nở nụ cười hài lòng.
Cô ta nhìn về phía văn phòng của Khúc Chấn Sơ, nhưng không đi qua đó, mà ngồi trong phòng nghỉ ngơi ở bên ngoài.
Ngất xỉu?
Vậy cứ để cô ta ngất xỉu đi.
Ai cũng đừng hòng phá hỏng chuyện tốt của cô.
Cô nghĩ hung ác, rồi tiện tay cầm cuốn tạp chí ở bên cạnh lên xem.