Từ Lan nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của Khúc Chấn Sơ thì nụ cười trên mặt cứng đờ, rồi đi tới kéo tay anh.
“Anh còn nói, chẳng phải người ta nhớ anh à? Đã hai ngày rồi anh không tới tìm người ta.”
Khúc Chấn Sơ càng nhíu chặt mày, định lật tay đẩy cô ta ra.
Nhưng vừa nhìn thấy An Diệc Diệp đang đứng trong cửa, bàn tay đang định đẩy ra bỗng chuyển hướng, thuận thế ôm eo Từ Lan.
Anh nhìn chằm chằm An Diệc Diệp, rồi hờ hững nói với Từ Lan.
“Nếu em đã đợi tôi lâu như vậy thì chúng ta vào trong thôi.”
“Vâng.”
Từ Lan nũng nịu dựa vào người Khúc Chấn Sơ, rồi cùng anh đi vào trong.
Lúc đi qua người An Diệc Diệp vẫn giống như trước, chẳng thèm liếc nhìn cô, mà đi thẳng vào phòng khách.
An Diệc Diệp đi theo họ, nhìn Khúc Chấn Sơ đang nắm lấy tay Từ Lan.
Cô do dự một lúc mới lên tiếng: “Khúc Chấn Sơ, tôi có chút chuyện muốn nói chuyện riêng với anh.”
Nhưng Khúc Chấn Sơ làm như không nghe thấy lời cô nói, mà quay đầu trò chuyện với Từ Lan ở bên cạnh.
“Sao hôm nay em lại tới đây?”
Từ Lan đỏ mặt ôm cánh tay Khúc Chấn Sơ.
“Em lo mấy ngày nay anh tăng ca, sức khỏe không được tốt, nên đích thân hầm một nồi canh, rồi mang tới cho anh bồi bổ.”
Cô ta nhìn xung quanh nhưng không thấy người giúp việc đâu, rồi nhìn về phía An Diệc Diệp.
“Chị, chị có thể đi xuống phòng bếp bưng canh của em ra được không?”
An Diệc Diệp vẫn không nhúc nhích, mà quay đầu nhìn Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ nhìn thẳng về phía trước, hoàn toàn xem cô như không khí.
Xem ra anh thật sự không muốn nói chuyện với cô.
An Diệc Diệp gượng cười, gật đầu.
“Được.”
Từ Lan mặt mày tươi cười nói: “Chị nhớ cẩn thận một tý, em đã vất vả mất mấy tiếng mới nấu được nồi canh đó đấy.”
An Diệc Diệp đi vào phòng bếp.
Nữ đầu bếp nhìn thấy cô thì hỏi: “Cậu chủ về rồi à?”
An Diệc Diệp gật đầu.
“Tôi vào giúp Từ Lan bưng canh của cô ấy ra.”
“Cô ta bảo cô bưng ư?”
Nữ đầu bếp nhất thời nhíu mày: “Cô ta là cái thá gì chứ? Cô ta thật sự cho rằng đây là nhà của cô ta à?”
An Diệc Diệp không nói gì.
“Cô chủ, cô không thể để người khác bắt nạt mãi được?”
Bà ta nói xong thì bưng canh đã hâm nóng ra.
“Cô ta nói đây là canh do cô ta nấu? Đừng có mà lừa người khác, rõ ràng đây là canh do cô ta mua về từ nhà hàng, trước đó tôi đã nếm thử giống y hệt, sao có thể là cô ta nấu được?”
“Có lẽ... Khúc Chấn Sơ tin cô ta nấu.”
Nữ đầu bếp nghe vậy thì nặng nề thở dài, đưa bát canh cho cô.
An Diệc Diệp bưng canh ra ngoài, rồi đặt trước mặt Khúc Chấn Sơ.
Từ Lan hài lòng tiến tới, cầm bát và muỗng lên, nhiệt tình đưa bát canh cho Khúc Chấn Sơ.
Nhưng vừa mở nắp ra, An Diệc Diệp bỗng phát hiện, không ngờ bên trong là canh cá.
Khúc Chấn Sơ vừa nhìn thấy đã nhíu mày, không nhận lấy bát canh của Từ Lan.
Từ Lan thấy anh không ăn thì cười miễn cưỡng: “Tổng giám đốc Khúc, sao anh lại không ăn? Canh rất ngon đó.”
Khúc Chấn Sơ không đáp lại, nhưng An Diệc Diệp đứng ở phía sau lại biết rất rõ.
Bởi vì Khúc Chấn Sơ không ăn cá, lúc trước nữ đầu bếp đã từng nói cho cô biết.
Nhưng...
An Diệc Diệp lại khẽ nhíu mày, cô nhớ rất rõ, mỗi lần mình nấu canh cá, Khúc Chấn Sơ đều ăn hết sạch.
Mặt hồ yên ả lại hơi gợn sóng, cô đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng của Khúc Chấn Sơ, ánh mắt thoáng qua tia lưu luyến.
Từ Lan vẫn muốn tự tay đút cho Khúc Chấn Sơ, nên chủ động cầm bát và muỗng lên đưa tới miệng anh.
Thật ra Khúc Chấn Sơ vẫn luôn chú ý đến An Diệc Diệp, nên vừa ngửi thấy mùi canh cá, anh bỗng nhíu mày, rồi giơ tay đẩy cô ta ra.
Tay Từ Lan run rẩy, rồi làm rơi bát xuống sàn, vỡ thành hai mảnh, canh cá cũng đổ ra ngoài.
Cô ta nhìn bát và muỗng đã bị bẩn, thì thuận miệng căn dặn An Diệc Diệp.
“Chị, chị dọn dùm em với, hôm nay em mới sơn móng tay nên không tiện.”
Khúc Chấn Sơ nghe thấy câu này thì càng nhíu chặt mày.
Nhưng một lúc sau, cuối cùng anh vẫn không lên tiếng.
An Diệc Diệp đi tới, ngồi xổm dưới sàn nhặt mảnh vỡ.
Cô vừa vươn tay ra thì Từ Lan bỗng hét lên.
“Ôi cha, em quên mất.”
Cô ta quay đầu nói với Khúc Chấn Sơ: “Tổng giám đốc Khúc, hôm nay lúc tới đây em đã bảo tài xế quay về rồi, giờ đã muộn thế này, chắc chắn bọn họ đã ngủ rồi.”
Từ Lan vươn tay ôm cánh tay Khúc Chấn Sơ.
“Tối nay em ở lại đây, được không?”
An Diệc Diệp nghe vậy thì ngón tay hơi run rẩy, nhất thời bất cẩn bị mảnh vỡ cứa vào, rồi máu tươi chảy ra ngoài.
Cả người Khúc Chấn Sơ bỗng căng thẳng, vừa thấy ngón tay cô chảy máu, tim anh bỗng thắt lại.
Thậm chí còn định lao tới, kiểm tra kỹ lưỡng giúp cô.
Khúc Chấn Sơ nhìn chằm chằm An Diệc Diệp, bàn tay buông xuôi bên người đã siết thành nắm đấm, dùng hết sức lực trong người để nói với mình rằng, không được đi qua đó.
An Diệc Diệp nhìn vết máu trên ngón tay, nhưng không nhận được phản ứng của Khúc Chấn Sơ.
Tim cô nặng nề, tiếp tục cúi đầu nhặt những mảnh vỡ còn lại.
Từ Lan vẫn quấn lấy Khúc Chấn Sơ, lắc lắc cánh tay anh.
“Được không, được không, tối nay anh cho em ở lại đây nhé? Người ta còn cố ý chuẩn bị đồ đạc xong xuôi rồi.”
Khúc Chấn Sơ phiền chán nhíu mày, nếu không phải An Diệc Diệp đang ở ngay trước mặt, anh đã sớm đẩy người phụ nữ này ra rồi.
Thậm chí chỉ cần cô ta chạm vào anh, anh đã cảm thấy buồn nôn rồi.
Giọng nói này ồn đến mức làm Khúc Chấn Sơ đau đầu, hơn nữa vừa nhìn thấy vết máu đỏ tươi trên tay An Diệc Diệp, anh lại càng buồn bực hơn.
Người phụ nữ này cố ý đúng không?
Cô muốn đổi lấy sự đồng tình của anh ư?
Chết tiệt!
Sao anh có thể mắc bẫy lần nữa?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt Khúc Chấn Sơ luôn nhìn về phía ngón tay của An Diệc Diệp.
Ngón tay chảy máu rồi, chẳng lẽ người phụ nữ này cứ mặc kệ?
Chẳng lẽ cô định để nó chảy tới khi cạn máu?
Sắc mặt anh ngày càng khó coi, tràn đầy lạnh lẽo.
“Quản gia.”
Cuối cùng Khúc Chấn Sơ không nhịn được gọi: “Ông kêu người tới đây dọn dẹp đi.”
Nói xong, anh liếc nhìn An Diệc Diệp, cố ý nói: “Tay chân vụng về, làm căn phòng bẩn như vậy.”
Dứt lời, anh vội xoay người kéo Từ Lan ra ngoài.
“Cút!”
Anh ném Từ Lan ra ngoài, lạnh lùng quát.
Từ Lan nghe vậy thì sửng sốt, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cô ta cố nặn ra nụ cười nói.
“Nhưng tài xế của em đã quay về rồi, tối nay anh có thể cho em ở lại đây không?”
Cô ta đáng thương nói, rồi giơ tay lên định kéo Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ nhíu chặt mày.
“Tôi nói, cút! Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Từ Lan ngạc nhiên nhìn anh, không ngờ Khúc Chấn Sơ lại trở mặt nhanh như vậy.
Cô khó hiểu nói: “Tổng giám đốc Khúc, anh đang nói đùa với tôi đúng không? Chẳng phải ban nãy chúng ta vẫn còn rất tốt à?”
Nhưng ánh mắt của Khúc Chấn Sơ lại cực kỳ lạnh lẽo, khiến người khác run sợ.