“Khoan đã!”
Nghe thấy giọng nói này, mọi người đồng loạt quay đầu, nhìn về phía cửa.
An Diệc Diệp vừa nhìn đã trợn tròn mắt.
Lúc này, người đang chống gậy từ tốn đi vào cửa kia, chẳng phải là Khúc Nguyên Vũ lẽ ra phải ở trong bệnh viện tâm thần hay sao?
Mọi người đều nhận ra ông ta, ai cũng ngạc nhiên trợn tròn mắt giống như An Diệc Diệp.
Khúc Chấn Sơ khẽ híp mắt, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm, thâm trầm nhìn người đang từ tốn đi tới, không nhìn ra được cảm xúc của anh.
Khúc Nguyên Vũ thấy mọi người đều nhìn mình, thì bình tĩnh mỉm cười, từ tốn đi vào.
“Xin quan tòa đợi một lát, tôi vẫn còn một chuyện.”
Trong cả phiên tòa, ai cũng giữ im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Bọn họ đang mơ màng, quan sát kỹ lưỡng Khúc Nguyên Vũ ở trước mặt.
Nghe nói người này đã phát điên rồi, sao giờ lại không nhìn ra chút điên dại nào vậy?
Ngược lại còn rất khôn khéo.
Ông đi thẳng đến chính giữa phiên tòa, thu hết ánh mắt của mọi người vào đáy mắt.
Cuối cùng, ông nhìn Khúc Chấn Sơ bằng ánh mắt sâu xa.
Thẩm phán nhíu mày, nhìn ông ta từ trên xuống dưới.
“Ông có chuyện gì à?”
Khúc Nguyên Vũ gật đầu, bỗng lớn tiếng nói.
“Tôi muốn khởi tố Khúc Chấn Sơ.”
Vừa dứt lời, hội trường nhất thời xôn xao.
Ai cũng không ngờ, vào thời khắc mấu chốt này, Khúc Nguyên Vũ lại đột ngột xuất hiện.
Hơn nữa, còn nói ra những lời mà người khác không thể nào tưởng tượng được.
Đừng nói là bọn họ, mà ngay cả thẩm phán cũng nhíu mày.
“Khúc Chấn Sơ đã được rửa sạch hiềm nghi, cái chết của Tiêu Nhĩ Giai không liên quan gì đến cậu ta.”
Khúc Nguyên Vũ không hề phủ nhận gật đầu, chậm rãi nói: “Tôi biết, nhưng chuyện mà tôi muốn khởi tố không phải là chuyện này.”
“Vậy ông muốn khởi tố Khúc Chấn Sơ chuyện gì?”
Khúc Nguyên Vũ cười từ tốn.
“Tôi muốn khởi tố Khúc Chấn Sơ tội giam giữ tôi trái phép trong 5 năm qua.”
An Diệc Diệp vừa nghe vậy thì ánh mắt nhất thời thu nhỏ lại.
Khúc Nguyên Vũ nói tiếp: “Trong tình huống tôi không hề phát điên, Khúc Chấn Sơ đã nhốt tôi ở trong bệnh viện tâm thần, kéo dài đến 5 năm.”
Vừa dứt lời, mọi người lại kinh ngạc lần nữa.
Bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn Khúc Chấn Sơ.
Trước đây tin Khúc Nguyên Vũ phát điên đã được lan truyền xôn xao.
Không ngờ mọi thứ đều là giả?
Nhất thời, toàn bộ người trong phiên tòa đều nhao nhao cả lên. truyện ngôn tình
Thẩm phán gõ búa hai lần liên tiếp, mới khiến mọi người yên tĩnh lại lần nữa.
Ông nhìn Khúc Nguyên Vũ ở trước mặt hỏi: “Ông có chứng cứ gì không?”
“Tôi chính là chứng cứ.”
Khúc Nguyên Vũ đứng thẳng người.
Quả thật, người vốn tưởng rằng là kẻ điên, nhưng giờ lại tỉnh táo xuất hiện ở đây, đã là chứng cứ lớn nhất.
Nhưng ai mà biết, liệu có phải sau này ông ta mới được chữa khỏi hay không?
Trong lúc mọi người nghi ngờ, Khúc Nguyên Vũ lại nói: “Nhưng tôi có thể giải thích đầy đủ lý do tại sao cậu ta lại làm thế.”
Ông khẽ cười nói tiếp: “Dì gì người điên thật sự mới chính là cậu ta.”
Hội trường yên tĩnh, mọi người đều choáng váng đầu óc trước những lời công bố liên tiếp của Khúc Nguyên Vũ.
Ông thong thả đưa tài liệu mà mình luôn nắm giữ trong tay cho thẩm phán.
“Đây là ca bệnh mà nhiều năm qua Khúc Chấn Sơ vẫn luôn tiếp nhận điều trị.”
“Trên đó ghi rất rõ, bệnh của Khúc Chấn Sơ đã tới giai đoạn nguy hiểm nhất, thậm chí là mất khống chế về hành vi của bản thân.”
“Liên quan đến điều này, bác sĩ Trương chữa trị trong thời gian dài cho cậu ta, và An Diệc Diệp vợ cậu ta đều có thể ra mặt làm chứng.”
Mọi người nghe thấy câu này, đều đồng loạt nhìn về phía An Diệc Diệp.
Hai tay An Diệc Diệp siết thành nắm đấm, vô thức lùi về sau một bước, rồi lắc đầu.
Nhưng Khúc Nguyên Vũ lại hấp tấp nói: “Chuyện này vô cùng nghiêm trọng, tôi đã dẫn hết nhân chứng tới đây, thẩm phán có thể hỏi rõ ngay lúc này.”
Thẩm phán lật tài liệu trong tay, rồi lại nhìn Khúc Nguyên Vũ ở trước mặt.
Một lát sau, ông mới gật đầu.
“Ông bảo bọn họ vào đi.”
Rất nhanh, bác sĩ Trương sớm đã chờ đợi ở bên ngoài được dẫn vào trong.
Anh dè dặt liếc nhìn An Diệc Diệp và Khúc Chấn Sơ, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt của họ, đã vội quay đầu đi.
Thẩm phán lên tiếng hỏi: “Khoảng thời gian này, cậu luôn chữa bệnh cho Khúc Chấn Sơ à?”
Bác sĩ Trương gật đầu.
“Bắt đầu từ 5 năm trước, tôi luôn giúp anh Khúc chữa bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế, sau đó, rõ ràng anh ấy đã xuất hiện chuyển biến tốt.”
Anh vừa dứt lời, Khúc Nguyên Vũ đang đứng bên cạnh lạnh lùng nói.
“Đó là lúc trước, còn giờ thì sao? Bệnh tình của cậu ta có tái phát không?”
Bác sĩ Trương căng thẳng lau mồ hôi hột trên trán, rồi quay đầu nhìn về phía Khúc Chấn Sơ.
Cuối cùng, anh vẫn gật đầu đáp: “Quả thật, trước đây mấy tháng đã từng xuất hiện, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn lúc trước...”
Khúc Nguyên Vũ nói tiếp: “Vậy tình trạng hiện tại của cậu ta có gây nguy hại cho người khác không?”
“Cậu ta đã nhất thời mất đi năng lực khống chế hành vi của mình đúng không?”
Ông ta liên tục đặt câu hỏi, bác sĩ Trương đành phải gật đầu.
Nhưng An Diệc Diệp không hiểu, rõ ràng ông ta có thể dùng thẳng tội danh giam giữ trái phép, để tống Khúc Chấn Sơ vào tù, tại sao lại đưa ra mấy chứng cứ này?
Chẳng lẽ ông ta đang giúp Khúc Chấn Sơ thoát tội?
Nếu đợi bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế của anh thật sự được kiểm chứng, thì toàn bộ tội trạng sẽ mất đi hiệu lực.
Đến lúc đó, Khúc Chấn Sơ sẽ không gánh bất kỳ trách nhiệm hình sự nào.
Nhưng Khúc Nguyên Vũ lại nói tiếp: “5 năm trước, lúc bị cậu ta nhốt vào bệnh viện tâm thần thì tôi chẳng hề có bệnh, nhưng vẫn bị cậu ta cưỡng ép giam giữ.”
“Tôi biết, cậu ta bị ảnh hưởng từ bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nên tôi có thể không truy cứu.”
“Nhưng, để mọi người và xã hội phát triển khỏe mạnh, tôi mong quan tòa có thể tiến hành trừng phạt cậu ta.”
Ông ta nói đến đây, thì An Diệc Diệp mới chợt vỡ lẽ.
Khúc Nguyên Vũ định tống Khúc Chấn Sơ vào bệnh viện tâm thần.
Nhất thời, phiên tòa lại bàn tán sôi nổi.
Không ai ngờ rằng, phiên tòa hôm nay lại xảy ra chuyện đảo ngược động trời như vậy.
Từ Khúc Chấn Sơ bị tố cáo là mưu sát, được rửa sạch tội danh.
Nhưng giờ anh lại bị khởi tố tội giam giữ trái phép, vạch trần bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế không thể kiểm soát bản thân của anh.
Hàng loạt chuyện đảo ngược này khiến mọi người không kịp chứng kiến.
Một thế hệ con cưng của trời, người sáng lập ra tập đoàn M.I, là truyền kỳ trong giới kinh doanh.
Thậm chí, trong mấy năm tới, anh có thể trở thành thế lực mạnh mẽ sánh vai cùng nhà họ An và nhà họ Nguyễn.
Nhưng chỉ trong một đêm, anh lại biến thành bệnh nhân được đưa vào bệnh viện tâm thần.
Nghe thấy tiếng bàn tán ở xung quanh, An Diệc Diệp không nhịn được tiến lên phía trước.
“Khúc Chấn Sơ có thể khống chế hành vi của mình, anh ấy sẽ không tổn thương người khác.”
Hình như Khúc Nguyên Vũ đã sớm đoán trước An Diệc Diệp sẽ đứng ra nói.
“Vậy mời cô nói cho tôi biết, Khúc Chấn Sơ từng thực hiện hành vi bạo lực với cô chưa?”
“Chưa.”
“Tôi nhớ, lúc cô ở bên Khúc Chấn Sơ, từng bị cậu ta giam cầm mấy lần, không được rời khỏi lâu đài cổ, đúng không?”
An Diệc Diệp sửng sốt, thấy thẩm phán và mọi người đều đang nhìn chằm chằm mình.
“Đúng vậy, nhưng lúc đó tôi không có...”
“Cậu ta từng giam giữ cô là sự thật.”
An Diệc Diệp còn chưa kịp nói xong, thì Khúc Nguyên Vũ đã ngắt lời cô.
Ông quay đầu nhìn thẩm phán.
“Hành vi của Khúc Chấn Sơ là mất khống chế, có lẽ mọi người đều biết, trước đây, cậu ta từng vì chuyện An Diệc Diệp ra nước ngoài, mà một mình chắn trước mặt máy bay, ép máy bay phải ngừng lại.”
“Tôi không cho rằng người có thể làm ra chuyện như vậy, vẫn còn năng lực khống chế bình thường.”
“Nếu để người như vậy ở bên ngoài, chỉ đe dọa đến an toàn tính mạng của mọi người.”
“Nên tôi mong quan tòa có thể nghĩ đến sự an toàn của mọi người, nhân vật nguy hiểm ở trước mặt này đã không thể hành vi của mình, do đó phải nhốt cậu ta vào bệnh viện tâm thần để tiếp nhận điều trị.”