An Diệc Diệp quay sang nhìn anh, nỗi sợ hãi còn sót lại trong lòng lúc nãy đã bị anh đánh bay đi.
Khúc Chấn Sơ đặt cô trở về giường, đắp chăn cho cô.
“Em đã không sao nữa rồi.”
Khúc Chấn Sơ cố chấp nói: “Dáng vẻ của em trông không giống không sao đâu, ngoan một chút, ngủ đi, không thì anh ngủ với em nhé?”
Anh vừa dứt lời, An Diệc Diệp vội nhắm mắt lại.
Động tác của Khúc Chấn Sơ chợt ngừng lại, thật ra anh cũng rất hi vọng lúc này An Diệc Diệp sẽ phản kháng.
Tại sao ngủ cùng cũng có thể trở thành một hình phạt hữu dụng để uy hiếp vậy?
Anh nhìn An Diệc Diệp một lúc, đành phải đắp chăn cẩn thận cho cô rồi đi ra ngoài.
Vừa đóng cửa lại, vẻ mặt anh liền trở lên lạnh lẽo.
Tòa lâu đài cổ sừng sững trên đỉnh núi, nó vốn đã có từ những năm sáu mươi thế kỉ trước, do một công tước nước ngoài xây dựng lên.
Sau đó thua trận, công tước vội chạy trốn, đến cả tòa lâu đài này cũng bị người dân giận dữ đập phá, chỉ còn lại một đống hoang tàn.
Năm năm trước, Khúc Chấn Sơ muốn xây một vương quốc thuộc về riêng bọn họ cho “Nhã Thiểm”, anh đã chọn nơi này cùng với vùng đất xung quanh.
Tòa lâu đài cổ sụp đổ đã được xây dựng lại, kiến trúc trên mặt đất mang một dáng vẻ hoàn toàn mới.
Nhưng dưới lòng đất, các phòng thẩm vấn, phòng giam, phòng dưới tầng hầm theo kiến trúc cổ xưa châu Âu vẫn được giữ lại nguyên vẹn.
Khúc Chấn Sơ không nhanh không chậm đi xuống phòng dưới tầng hầm.
Các bậc thang được lát bằng gạch màu xanh kéo dài xuống tận cùng, ngọn đèn tường mờ chiếu sáng một khu vực nhỏ xung quanh.
Vì không có ánh nắng chiếu tới, không khí nơi đây rất ẩm ướt.
Khúc Chấn Sơ bước xuống dưới, ánh đèn chiếu lên gương mặt vô cảm, thờ ơ, nghiêm nghị của anh.
Động tác của anh vô cùng tao nhã, chiếc áo sơ mi xanh cùng chiếc áo vest sọc cùng màu khiến anh trông như một quý tộc ở thế kỉ trước.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, đôi mắt đen nhánh kia sâu không thấy đáy, tàn ác, lạnh lẽo, giống kẻ đào vong tàn độc nhất.
Khí chất này vô cùng hòa hợp với con người anh.
Anh chậm rãi bước về phía người duy nhất bị nhốt trong phòng giam.
Quản gia và hai vệ sĩ đứng bên cạnh, Lưu Ngạn bị trói trên một chiếc cột.
Vết thương trên trán đã ngừng chảy máu, vết máu khô lại, vẫn đọng trên mặt anh ta.
“Cậu chủ.” Quản gia bước lên phía trước.
Tuy ông biết tên Lưu Ngạn này đã bắt cóc cô chủ, còn suýt chút nữa làm ra tội ác tày trời với cô, nhưng dù sao cũng là một mạng người.
Trước đó Chiết Lam không đưa thẳng anh ta đến đồn cảnh sát mà trói anh ta lại đưa đến thẳng đây, ông liền đoán được chút ít, lo lắng Khúc Chấn Sơ sẽ kích động mà ra tay.
Tuy nói thì nói như vậy, nhưng nếu cậu chủ thật sự ra tay, ông cũng sẽ không chút do dự giúp cậu chủ tiêu hủy chứng cứ.
Khúc Chấn Sơ xua xua tay.
“Mấy người ra ngoài trước đi.”
Quản gia ngơ ra, nhìn Lưu Ngạn đang hôn mê.
“Vâng, cậu chủ.”
Bọn họ ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Ông còn chưa kịp đi xa thì đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ phía trong.
Hai tên vệ sĩ kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
Từ sau chuyện xảy ra năm năm trước, bọn họ chưa từng thấy Khúc Chấn Sơ ra tay đánh người lần nào nữa.
Nghe thấy tiếng cầu xin, kêu gào thảm thiết không ngừng truyền ra, vệ sĩ nhíu mày.
Quản gia không thay đổi sắc mặt, bình tĩnh nói: “Đợi cậu chủ ra ngoài rồi hãy vào dọn dẹp.”
Hai tên vệ sĩ gật đầu.
“Quản gia, cậu chủ…”
“Cậu chủ tự có chừng mực.”
Đợi bốn tiếng đồng hồ, tiếng kêu thảm thiết bên trong cũng kéo dài đúng bốn tiếng đồng hồ.
Mãi cho đến khi sắc trời dần tối đi, cánh cửa phía sau mới được mở ra.
Một cơn gió lạnh lẽo ngay lập tức lan ra từ căn phòng, mùi máu nồng nặc cũng sộc ngay lên mũi.
Quản gia và hai tên vệ sĩ nhíu mày, nhìn thấy Khúc Chấn Sơ vẫn sạch sẽ tinh tươm bước ra từ phía trong.
Mùi máu trên người anh rất nồng, giống như vừa mới bước ra khỏi vũng máu vậy, nhưng bất kể là tay hay quần áo cũng không dính lấy một giọt máu.
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ u ám hơn trước đó, vẫn còn chút hung ác chưa kịp phai đi.
“Đưa đến đồn cảnh sát đi, nói cho rõ chuyện mà anh ta đã làm ra.”
Vệ sĩ đang ngơ ra nghe thấy vậy thì vội gật đầu, đi vào trong căn phòng tràn ngập mùi máu tanh.
Vừa mới bước đến chỗ Lưu Ngạn, cho dù là những người đã thực chiến hàng trăm trận như bọn họ cũng không khỏi rùng mình.
Phía ngoài cửa, quản gia lấy tấm ảnh đã dán lại cẩn thận ra.
“Cậu chủ, tấm ảnh mà cậu bảo tôi ghép lại trước đó, tôi đã ghép được một nửa rồi.”
Khúc Chấn Sơ cầm qua nhìn.
“Chỉ có một nửa?”
Trên tấm ảnh miễn cưỡng mới ghép được ra có hai đứa trẻ đang đứng cùng nhau.
Đứa trẻ tóc thắt bím hai bên trong đó anh không thể nào nhận nhầm được, chính là “Nhã Thiểm”!
Khúc Chấn Sơ quay đầu qua.
“Tấm này được ghép lại từ tấm ảnh lấy trong phòng Tiêu Nhĩ Giai sao?”
Quản gia gật đầu.
“Những tấm khác vẫn còn đang trong quá trình ghép, chỉ có tấm này mới ghép được ra hình người trước.”
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ tối đi, nhìn chằm chằm tấm ảnh trong tay một lúc.
Trong tấm ảnh có hai bé gái, bé gái còn lại đang kéo bím tóc của “Nhã Thiểm” với vẻ mặt đắc ý.
“Nhã Thiểm” đau đớn bật khóc.
Sao Tiêu Nhĩ Giai lại có ảnh của “Nhã Thiểm”?
“Tài liệu điều tra Tiêu Nhĩ Giai trước đó đâu?”
Quản gia lại lấy một tập hồ sơ ra, khác với trước đó, lần này có một tấm ảnh được đính kèm trong hồ sơ.
Chủ nhân của tấm ảnh hiện giờ đang nghỉ ngơi ở tầng ba của lâu đài.
Khúc Chấn Sơ lật hồ sơ xem, rồi đưa lại cho quản gia.
Quản gia cẩn thận nói: “Có cần điều tra tiếp không?”
“Ngày mai tôi đến bệnh viện một chuyến.”
Nói xong, anh cất bước đi ra ngoài.
Rửa sạch mùi máu trên người, anh mới dám xuất hiện trước mặt An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp đang nấu ăn với dì làm bếp trong phòng bếp.
Khúc Chấn Sơ đứng trước cửa phòng nhìn bóng lưng cô.
Cho dù người trước mắt là cô con gái độc nhất vô nhị của nhà họ Tiêu thì có sao chứ?
Là vợ của Khúc Chấn Sơ anh, vậy là đủ rồi.
Ngày hôm sau, Khúc Chấn Sơ còn chưa đi bệnh viện, Dư Nhã Thiểm đã đến trước một bước.
Mặt cô ta vẫn còn đang quấn băng y tế, vừa nhìn thấy Khúc Chấn Sơ thì cô ta liền bật khóc.
“Anh Chấn Sơ, sao anh mãi cũng không đến bệnh viện thăm em?”
Khúc Chấn Sơ thấy cô ta thì nhíu mày lại.
“Cô cảm thấy tôi nên đi thăm cô sao?”
Dư Nhã Thiểm nhìn lên tầng, nghiến răng nói: “Mấy ngày này anh đều ở với người phụ nữ đó sao?”
“Cô ấy là vợ của tôi.”
“Nhưng em là người mà anh đã đợi mười hai năm!”
Dư Nhã Thiểm đột nhiên cất cao giọng, nhào qua kéo Khúc Chấn Sơ.
“Anh Chấn Sơ, là anh nói với em đã đợi em mười hai năm, nói anh sẽ đuổi người phụ nữ kia ra khỏi nhà sớm thôi, nói sẽ luôn chăm sóc cho em!”
“Khi trước rõ ràng chính anh đã nói vậy? Bây giờ thì sao? Người phụ nữ kia hại mặt em thành ra như vậy, anh lại vẫn mãi ở bên cô ta?”
Cô ta chỉ tay lên trên tầng, tức giận nói: “Nếu không phải do cô ta! Sao em có thể thành ra như vậy được?”
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ trở nên càng khó coi hơn.
“Đây chính là lí do mà cô nhốt cô ấy ở chung một phòng với Lưu Ngạn sao?”
Anh hét lên, khiến Dư Nhã Thiểm yên tĩnh lại ngay lập tức.
Sắc mặt cô ta trắng bệch.
“Đó, đó là do em không cẩn thận, sao em biết được? Lúc đó em sợ muốn chết, nhỡ Lưu Ngạn đuổi theo thì phải làm sao? Em thật sự không cố ý.”