Đây là lần đầu tiên An Diệc Diệp mời Khúc Chấn Sơ ăn cơm, anh đương nhiên phải đi, hơn nữa còn phải đi ngay lập tức.
Hai người đi thẳng tới nhà hàng Talia, vừa mới vào, An Diệc Diệp lập tức dẫn anh đi thẳng đến tầng cao nhất.
Khúc Chấn Sơ nhìn thấy cô đi một mạch như đã có kế hoạch từ trước, hơi nhướng mày cười nói: “Xem ra cô đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi.”
Thật ra An Diệc Diệp không hề chuẩn bị sẵn gì cả, trước khi đến đây, cô chỉ lợi dụng thế lực của nhà họ Nguyễn, nếu không, muốn ăn cơm ở nơi này phải đặt trước một thời gian dài mới có chỗ.
Cô không trả lời, mà lại nhanh chóng đi thẳng vào trong cùng Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ vừa ăn bò beefsteak vừa liên tục ngẩng đầu nhìn An Diệc Diệp, cứ có cảm giác vẻ mặt của An Diệc Diệp không được đúng cho lắm, lập tức hỏi: “Cô đã biết được chuyện gì sao? Có việc gì cứ nói thẳng.”
An Diệc Diệp vẫn không nói gì, Khúc Chấn Sơ dứt khoát hỏi thẳng: “Vậy cô nghe được chuyện của nhà họ Khúc sao?”
Không ngờ anh lại đoán được nhanh như thế, An Diệc Diệp do dự một lúc mới gật đầu nói: “Không sai.”
Khúc Chấn Sơ hỏi: “Cô biết được cái gì?”
An Diệc Diệp cắn môi nói: “Hôm nay lúc tôi đi học cùng ông Bành, ông ấy đã nói cho tôi biết hết.” Nói xong cô ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt của Khúc Chấn Sơ không được tốt cho lắm, tim cô hơi run lên, còn chưa kịp nói gì, Khúc Chấn Sơ đã nói: “Cho nên cô định rời khỏi tôi sao?”
An Diệc Diệp mở to mắt nhìn: “Vì sao phải rời khỏi anh?”
Khúc Chấn Sơ nói nhỏ: “Lúc trước tôi không nói cho cô biết chính là vì không muốn cô nhìn thấy, biết được những chuyện này. Tôi đã nói với cô rất nhiều lần, tôi không phải người tốt, thậm chí tôi cũng không thể gọi là người xấu.”
An Diệc Diệp nhìn anh, cô rõ ràng có thể thông qua ánh mắt thâm thúy tối tăm của Khúc Chấn Sơ mà nhìn thấy rõ vẻ đau đớn trong đó, cô vươn tay lướt qua bàn ăn, duỗi đến trước mặt Khúc Chấn Sơ, nắm chặt tay anh nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ như thế.”
Khúc Chấn Sơ ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt chợt sáng: “Vậy sao?”
An Diệc Diệp gật đầu nói: “Xin lỗi, bắt anh phải một thân một mình mang tội danh trên lưng lâu như thế, rất xin lỗi, tôi luôn hiểu lầm anh.”
Khúc Chấn Sơ nhìn cô, trong mắt không có vui cười, ngược lại trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều: “Cô đang thương hại tôi sao?”
An Diệc Diệp lắc đầu: “Tôi chưa bao giờ nghĩ như thế.”
Khúc Chấn Sơ căng thẳng ngẩng đầu nhìn cô, đón nhận được ánh mắt của An Diệc cô vừa định nói câu nói tiếp theo ra, sau đó lại nghe được tiếng bước chân dồn dập Không phải tôi đã đặt chỗ trước rồi sao?”
An Diệc Diệp nghe được giọng nói này, cảm thấy có hơi quen tai, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó lập tức nhìn thấy hai người hùng hổ từ bên ngoài đi vào, đến cả nhân viên phục vụ cũng không thể cản được bước chân của bọn họ.
An Diệc Diệp hơi nhướng mày, không ngờ Dư Nhã Thiểm và Vũ Thực lại đi đến trước mặt cô.
Dư ngờ sẽ nhìn thấy người đang ngồi bên trong lại là Khúc Chấn Sơ và An Diệc Diệp. Bọn họ hơi sửng sốt một chút, sau đó Dư Nhã Thiểm lập tức cười rộ lên đầy châm chọc: “Tôi còn tưởng là ai, có thể bao hết cả nơi này, thì ra là cô con gái nuôi mà bà Nguyễn vừa mới nhận, đúng là giàu sang xa xỉ mà.”
An Diệc Diệp nghe câu nói kia, không hề lên “Cô Dư, nơi này đã được bao hết, mời cô ra ngoài được không?” Dư Nhã Thiểm nhìn An Diệc Diệp đang im lặng cười khẩy, đẩy phục vụ sang bên cạnh, phục vụ không hề đề phòng bị đẩy mạnh va vào khung cửa, đau đến hai mắt đỏ hoe.
Trong mắt Dư Nhã Thiểm lại giống như không có sự tồn tại của nhân viên phục vụ, kiêu căng đắc ý mà nói: “Rõ ràng là chúng tôi Diệp nghe được lời này, tò mò quay đầu nhìn về phía hai người phục vụ kia, nhân viên phục vụ lập tức hoảng sợ.
Lúc trước khi bọn họ nhận được điện thoại của An Diệc Diệp, nghe An Diệc Diệp hỏi tối nay đã có ai đặt chỗ ở nơi này hay chưa, bọn họ cũng lập tức nhận ra ý định của An Diệc Diệp, vội vàng nói không.
Cho nên An Diệc Diệp mới có thể thuận lợi đặt chỗ ở nơi này.
Người phục vụ thông báo cho từng người một, yêu cầu khách hàng lùi thời gian dùng bữa của họ lại một ngày.
Cho dù là thế, nhà hàng còn cho bọn họ giảm giá, trước đây rất hiếm xảy ra chuyện này, cho nên rất nhiều người đều đồng ý.
Nhưng phần lớn người đều đồng ý, chỉ có Dư Nhã Thiểm và Vũ Thực tối nay cũng sẽ đến nơi này dùng bữa là không đồng ý.
Bọn họ lái xe đến nơi này rồi mới được thông báo rằng đã có người giành chỗ.
Trong khoảng thời gian này, Dư Nhã Thiểm và Vũ Thực đã bị nhà họ Nguyễn và Khúc Chấn Sơ hợp tác với nhau chèn ép, đi đâu cũng bị khinh bỉ, bây giờ vừa nghe thấy chuyện này, nổi giận vội vàng xông vào.
Nhưng không ngờ oan gia ngõ hẹp, người giành chỗ của bọn họ lại là An Diệc Diệp và Khúc Chấn Sơ!
Người phục vụ nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của An Diệc Diệp, vội vàng quay đầu nói: “Xin lỗi, đây là sai sót của nhà hàng, tôi lập tức dẫn bọn họ ra ngoài.”
Dư Nhã Thiểm tức giận dậm chân la to: “Tại sao lại là chúng tôi đi ra ngoài?” Cô chỉ vào An Diệc Diệp ở trước mặt: “Có đi thì cũng là bọn họ đi ra ngoài!”
An Diệc Diệp nhíu mày nói: “Xin lỗi, tôi đã đặt chỗ này, nếu hai người muốn dùng bữa thì có thể đến phòng khác.”
Sau đó cô búng tay, làm nhân viên phục vụ đến mở phòng bên cạnh giúp hai người bọn họ.
Người phục vụ vội vàng gật đầu, nhưng mà Dư Nhã Thiểm vẫn không muốn bỏ qua.
Đến cả Vũ Thực cũng ở bên cạnh kéo tay cô nói: “Đi thôi.”
Dư Nhã Thiểm lại càng khó chịu.
Lúc này Khúc Chấn Sơ mới đứng lên nói: “Hai người còn không muốn đi sao?”
Vũ Thực nhìn anh, lập tức hoảng sợ, vội vàng kéo Dư Nhã Thiểm đứng bên cạnh nói: “Chúng ta đi thôi.”
Dư Nhã Thiểm còn có hơi khó chịu, nhưng lại không kháng cự lại sức lực của anh ta, bị anh ta kéo đi ra ngoài.
Có phục vụ vội vàng gật đầu với hai người bọn họ như muốn nói, xin lỗi xin lỗi, mời hai người tiếp tục dùng bữa.
Hai người lại ngồi xuống, Khúc Chấn Sơ nhìn An Diệc Diệp hỏi: “Lúc nãy cô muốn nói gì với tôi?”
An Diệc Diệp nhìn anh, vẫn nuốt lời nói đã vọt đến bên miệng lại, sửa lời: “Tôi muốn nói, tôi sẽ luôn ủng hộ anh, đứng bên cạnh anh!”
Khúc Chấn Sơ khẽ gật đầu, ánh mắt lộ ra chút ý cười, nói: “Cảm ơn!”
Mà một bên khác, Dư Nhã Thiểm bị Vũ Thực lôi kéo, nổi giận đùng đùng ra khỏi nhà hàng Talia.
Vừa ra khỏi nhà hàng, cô lập tức bực bội đẩy Vũ Thực ra, mắng: “Anh bị cái gì thế hả? Chỉ có hai người mà cũng làm anh sợ đến mức đó hả, bây giờ thì hay rồi, không còn chỗ ăn cơm nữa?”
Vũ Thực nhớ đến tình hình bị Khúc Chấn Sơ và nhà họ Nguyễn chèn ép trong mấy ngày qua, sắc mặt cũng rất tệ, nhíu mày nói: “Cô còn muốn nói cái gì nữa? Không lẽ không có lỗi của cô sao? Nếu không phải tại cô thì công ty cũng đã không bị chèn ép, sao có thể sa sút đến nông nỗi như bây giờ chứ?”
Nói xong anh lập tức xoay người đi về phía bãi đậu xe, quăng Dư Nhã Thiểm ở phía sau.
Dư Nhã Thiểm tức đến dậm chân, vẫn phải đuổi theo, hai người lên xe.
Dư Nhã Thiểm khó chịu nói: “Anh muốn dẫn tôi đi đâu dùng cơm?”
Vũ Thực càng thêm khó chịu: “Về nhà!”