Tiêu Nhĩ Giai ảo não nhíu mày.
"Con làm sao biết được? Khúc Chấn Sơ thật không phải người, uống nhiều thuốc như vậy mà còn có thể nhịn được."
Tiêu Hàm Tuyên trầm giọng nói: "Bây giờ nói nhiều như vậy cũng chẳng có tác dụng, lúc này tốt nhất hãy suy nghĩ kỹ một chút, phải làm sao giải thích với Khúc Chấn Sơ mới được."
"Giải thích? Có gì hay mà giải thích?"
Tiêu Nhĩ Giai nghiêng đầu đi, bất mãn nói: "Không thì đến lúc đó con sẽ nói hết mọi chuyện ra, con là vợ của anh ấy, anh ấy còn có thể làm thế nào?"
Nghe vậy, Tần Ngự Miên tức giận trừng mắt với cô ta một cái.
"Con dám! Cẩn thận cậu ta lột da của con ra, còn liên luỵ đến toàn bộ nhà họ Tiêu."
Thấy bọn họ lại sắp làm ầm ĩ lên, Tiêu Hàm Tuyên bất mãn nhíu mày.
"Bây giờ, biện pháp tốt nhất chính là đổ mọi chuyện lên người An Diệc Diệp, không hề liên quan gì đến chúng ta."
Tiêu Nhĩ Giai tức giận nói: "Con đương nhiên biết."
Tiêu Hàm Tuyên và Tần Ngự Miên vừa rời khỏi, Phùng Tấn đã tìm tới.
Vừa nhìn thấy anh ta, Tiêu Nhĩ Giai đã bất mãn.
"Anh còn tới làm gì? Hôm qua không phải tôi bảo anh ở bên ngoài trông coi sao? Anh đã ở đâu chứ?"
Phùng Tấn đã biết chuyện phát sinh ngày hôm qua, đau lòng nhìn Tiêu Nhĩ Giai.
"Hôm qua có người tra được căn phòng đó, anh đi giải quyết kẻ đó, nhưng khi anh quay lại thì bọn họ cũng đã đến rồi."
"Tôi không muốn nghe anh nói nữa!"
Tiêu Nhĩ Giai nhặt chiếc gối trên giường ném tới: "Giờ vì chuyện này mà những người khác nhìn tôi như thế nào?"
Phùng Tấn đưa tay ôm chặt cô ta, áp đầu Tiêu Nhĩ Giai vào ngực mình.
"Anh sẽ không, trong lòng anh, em vẫn luôn tốt nhất."
"Thật ư?"
Tiêu Nhĩ Giai hỏi ngược lại một câu, nói: "Nhưng mà em lo sau này, ngộ nhỡ Khúc Chấn Sơ trách em thì làm thế nào? Anh ta có thể nhìn ra manh mối gì hay không?"
"Sẽ không." Phùng Tấn an ủi cô ta: "Anh ta là do anh đánh ngất, đến lúc đó dù có tra thì cũng sẽ chỉ tra ra đến anh mà thôi."
Nghe xong, tảng đá trong lòng Tiêu Nhĩ Giai rốt cuộc cũng được nhấc ra.
"Ừm. Vậy anh có gấp hay không, muốn tạm thời rời đi hay không?"
Nghe cô ta quan tâm như vậy mình, trong lòng Phùng Tấn mềm nhũn.
"Anh sẽ luôn ở bên em, sẽ không đi đâu hết."
Tiêu Nhĩ Giai tựa vào ngực Phùng Tấn.
Phùng Tấn này vẫn còn có chút tác dụng.
Xem ra không thể để cho anh ta đi được.
Đến lúc đó nếu như Khúc Chấn Sơ thật tra ra thì sẽ đổ tất cả cho anh ta là được.
Hôm sau, sau khi rời khỏi bệnh viện, Tiêu Nhĩ Giai không quay về nhà họ Tiêu ngay, mà một chiếc xe đưa cô ta đến lâu đài cổ của Khúc Chấn Sơ.
Cô ta căng thẳng nhìn Khúc Chấn Sơ trước mắt.
"Chuyện đêm đó tôi không nhớ rõ lắm, tôi nhìn thấy anh bị ngã bất tỉnh, về sau tôi cũng bị người ta đánh ngất, đưa đến gian phòng kia."
Ánh mắt hoài nghi của Khúc Chấn Sơ dừng trên người cô ta.
Tiêu Nhĩ Giai lại nói: "Khúc Chấn Sơ, chẳng lẽ anh cảm thấy một cô gái như tôi lại mang chuyện này ra đùa giỡn hay sao?"
Nói xong, cô ta không dám nhìn Khúc Chấn Sơ, lo lắng bị anh nhìn thấu suy nghĩ của mình.
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ sâu thẳm.
"Vợ tôi và Mai Ấn Cầm đều nói bọn họ nhận được thư do có có người giả mạo đối phương viết, dụ bọn họ xuất hiện, mà lại trùng hợp đến như vậy, đúng lúc cô nhìn thấy."
"Tôi sao biết được? Nếu tôi làm chuyện này thì tôi được lợi gì chứ?"
Tiêu Nhĩ Giai đứng lên, bất mãn nói: "Tôi mới là người bị hại lớn nhất, bây giờ bên ngoài người ta nói tôi như thế nào, anh biết không? Tôi càng hi vọng tìm được hung thủ hơn anh."
Cô ta còn đang nói thì An Diệc Diệp từ trên tầng đi xuống.
Vừa nhìn thấy Tiêu Nhĩ Giai, ánh mắt cô lập tức trở nên nặng nề, dừng trên người cô ta.
Trông thấy An Diệc Diệp, Khúc Chấn Sơ liền đứng lên đi tới, hai tay vòng lấy eo cô, dìu cô.
"Sao em lại xuống đây?"
"Em đến xem em họ xa của em." An Diệc Diệp nhìn Tiêu Nhĩ Giai trước mặt.
"Cô hôn mê sau Khúc Chấn Sơ, vậy chắc cô đã nhìn thấy bộ dáng của người đó phải không?"
Tiêu Nhĩ Giai nhếch nhếch khóe môi, nhưng trong mắt không có ý cười.
"Lúc ấy quá hốt hoảng, nên tôi chưa chú ý nhìn thì đã bị đánh ngất xỉu rồi."
"Thật sao?"
An Diệc Diệp hờ hững hỏi một câu: "Tôi thì lại rất hoài nghi một người."
"Ai?"
"Khi cô nhi viện bốc cháy, ngoài gặp phải Dư Nhã Thiềm, tôi còn gặp phải một người nữa, tôi nhớ được hình dạng của anh ta."
Tiêu Nhĩ Giai hơi híp mắt lại, nhưng nhanh chóng cười nói: "Hai chuyện, sao có thể nói nhập làm một chứ? Không biết tại sao cô lại quan tâm cô nhi viện như vậy? Sao tôi không nhớ cô đã từng qua lại với cô nhi viện nhỉ?"
An Diệc Diệp thản nhiên nói: "Tôi chỉ hoài nghi mà thôi, chờ cảnh sát tới, tôi sẽ giao chân dung cho bọn họ, để bọn họ đánh giá."
Tiêu Nhĩ Giai lập tức cắn chặt răng, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật sao? Vậy thì hi vọng có thể nhanh tìm được một chút."
Cô ta nhìn An Diệc Diệp một chút, rồi đứng lên nói: "Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước."
Nói xong, liền vội vã đi ra ngoài.
An Diệc Diệp nhìn theo bóng lưng cô ta, hơi nhíu mày.
Cô chắc chắn Tiêu Nhĩ Giai có liên quan đến việc bắt cóc lần này.
"Em đang hoài nghi cô ta hả?" Khúc Chấn Sơ hỏi.
An Diệc Diệp khẽ gật đầu.
Khúc Chấn Sơ để tay ngang hông cô, ánh mắt nhìn An Diệc Diệp mang theo vẻ nghiền ngẫm.
Hôm sau, nội bộ tập đoàn M. I truyền đến một tin tức như vậy.
Trong thời gian mấy giờ sau khi Khúc Chấn Sơ quay trở lại công việc, đã nhanh chóng truyền xuống mệnh lệnh liên tiếp.
Trong đó, mệnh lệnh khiến người ta suy nghĩ sâu xa nhất chính là đối với chèn ép xí nghiệp Tiêu Thị.
Dù Khúc Chấn Sơ không nói rõ, nhưng từ các mệnh lệnh này có thể hiểu tõ ý tứ của anh.
Trước đó sau khi Khúc Chấn Sơ và con gái nhà họ Tiêu kết hôn, nhân viên công ty đã cho rằng Khúc Chấn Sơ sẽ nhanh chóng tiến hành trả thù.
Không nghĩ tới về sau tình thế xoay chuyển, chẳng những không trả thù, mà vì bà Khúc, giữa tập đoàn M. I và tập đoàn Tiêu Thị đã phát sinh một số biến hóa tế nhị.
Lúc đầu tưởng quan hệ giữa hai người sẽ càng ngày càng tốt, không nghĩ tới, bởi vì sự kiện hai ngày trước mà hoàn toàn đổ vỡ.
Mọi người tỏ vẻ không hề kinh ngạc, thậm chí vỗ tay khen hay.
Bởi vậy, một loạt các hoạt động chèn ép nhằm vào công ty Tiêu Thị được rầm rộ triển khai.
Chưa đến một tuần, Tiêu Thị đã bắt đầu ốc còn không mang nổi mình ốc.
Mà cùng lúc đó, dưới áp lực từ tất cả các mặt việc điều tra việc bắt cóc lần trước đã tiến triển cấp tốc.
Ngay cả Tiêu Nhĩ Giai cũng bị gọi đi thẩm vấn mấy lần.
Trong thời gian rất ngắn, toàn bộ Tiêu Thị xuống dốc không phanh, mọi người thi nhau bàng quang, sống chết mặc bay.
Mà dưới sự chỉ đạo của Khúc Chấn Sơ, không ai tiết lộ chuyện này cho An Diệc Diệp biết.
An Diệc Diệp ngồi trong hoa viên, toàn bộ bố cục vườn hoa đã được sửa lại một lần, dường như đã được dày công bố trí.
Cô nghi hoặc nhìn xung quanh, thấy quản gia và nữ đầu bếp có vẻ tâm trạng khá tốt.
"Sao hai người vui vẻ như vậy?"
Quản gia quay đầu lại, nở nụ cười rạng rỡ.
"Sắp đến sinh nhật cậu chủ rồi."
Nữ đầu bếp nói tiếp: "Dù cậu chủ không đề cập tới, cũng đã nói không cần làm gì đặc biệt, nhưng mà hàng năm vào thời điểm này, đều sẽ dọn dẹp cẩn thận một chút, dù không tổ chức sinh nhật, cũng không thể qua loa."
An Diệc Diệp nhìn xung quanh một chút, chẳng trách cả tòa lâu đài cổ đều tràn đầy vui sướng.
Nhưng mà sinh nhật Khúc Chấn Sơ, cô phải tặng gì mới tốt nhỉ?