Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 146: Chương 146: Sự việc bại lộ




Quản gia ở phía sau Tiêu Nhĩ Giai, muốn cản cô ta lại nhưng hoàn toàn không đuổi kịp cô ta.

“Cô Tiêu, mong cô đừng xông vào!”

Nhưng Tiêu Nhĩ Giai lại làm như không nghe thấy.

Cô ta xông vào trong, lớn tiếng nói: “Đây là nhà của tôi! Lâu đài của tôi! Tôi mới là nữ chủ nhân của nơi này! Ai dám cản tôi!”

Cô ta không ngừng nói, xông vào trong.

An Diệc Diệp vừa nghe thấy câu nói này của cô ta, sắc mặt liền trở nên trắng bệch.

Những người khác không hiểu câu nói này có ý gì, nhưng cô lại hiểu vô cùng rõ…

Tại sao cứ nhất quyết phải là ngày hôm nay?

Cô hơi lùi về sau một bước, đứng đằng sau Khúc Chấn Sơ.

Khúc Chấn Sơ nghe câu nói này của cô ta, anh nhíu chặt mày lại.

Theo anh thấy, Tiêu Nhĩ Giai đang dây dưa làm rộn.

“Quản gia, tiễn khách!”

Anh lạnh lùng ra lệnh đuổi khách.

Mấy người vệ sĩ lập tức xuất hiện, trói cô ta lại, kéo thẳng ra ngoài.

“Ai cũng không thể đuổi tôi đi!”

Tiêu Nhĩ Giai giãy giụa mạnh mẽ.

Khúc Chấn Sơ quay lại nhìn An Diệc Diệp, sắc mặt lạnh lùng khi nhìn Tiêu Nhĩ Giai ban nãy đã tiêu tan như mây khói.

“Ăn cơm trước đã, không biết em sẽ tặng anh món quà gì đây.”

An Diệc Diệp mấp máy môi, đang định lên tiếng, bên ngoài lại truyền đến tiếng cười điên cuồng của Tiêu Nhĩ Giai.

Tất cả mọi người đều nhíu mày nhìn cô ta.

Tiêu Nhĩ Giai cười nghiêng ngả.

“Khúc Chấn Sơ, không phải anh cho rằng, cô ta chính là vợ anh đấy chứ?”

“Có phải anh nghĩ rằng, là cô ta đã kết hôn với anh không?”

Khúc Chấn Sơ nhíu mày, sâu trong ánh mắt hiện lên vẻ sắc lạnh.

“Ném ra ngoài!”

Mấy tên vệ sĩ đang cảm thấy mơ màng, nhưng vừa nghe mệnh lệnh của Khúc Chấn Sơ, lại nhanh chóng hành động.

Tiêu Nhĩ Giai vung tay tát bọn họ.

“Tôi xem ai dám động vào tôi? Tôi mới là nữ chủ nhân của tòa lâu đài này!”

Mọi người nghe thấy lời cô ta nói, đều nhíu mày lắc đầu, tưởng rằng cô ta bị điên.

Tiêu Nhĩ Giai giơ tay lên chỉ thẳng vào An Diệc Diệp.

“Cô ta vốn không phải người nhà họ Tiêu!”

“Cô ta không phải Tiêu Nhĩ Giai! Tôi đây mới phải!”

Cô ta hét lên, khiến tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.

Trong không khí vẫn còn vang vọng giọng nói của cô ta, những phần tử trong không khí như vẫn còn đang dao động.

Cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ.

Khúc Chấn Sơ nhíu mày càng chặt hơn.

Anh khẽ siết chặt tay lại, trong lòng chợt có một nỗi sợ hãi trào dâng.

Tiềm thức cảnh cáo anh, phải mau chóng ném người trước mắt này ra ngoài.

Nhưng anh im lặng một lúc, lại nói: “Nói cho rõ.”

Anh nghiến răng.

“Nếu cô dám nói sai một chữ! Bất cứ một chữ nào! Tôi cũng sẽ khiến cô phải trả một cái giá cô không thể tưởng tượng nổi!”

Tiêu Nhĩ Giai nghe thấy lời anh nói, đắc ý bật cười, hất mấy người vệ sĩ ra.

Cô ta nhìn An Diệc Diệp, nụ cười đắc ý càng tươi hơn, trong ánh mắt là sự hận thù sâu sắc!

“Khúc Chấn Sơ, chẳng lẽ anh không tò mò chút nào sao?”

“Người trước mắt mà anh nghĩ rằng là vợ mình không thân thiết với nhà họ Tiêu chút nào. Hơn nữa, chẳng lẽ anh không nhận ra, cô ta và kết quả ban đầu mà anh điều tra ra là hai người khác nhau sao?”

“Tôi nhớ, lần đầu tiên anh điều tra tôi, trên tài liệu chắc không có ảnh đâu nhỉ?”

Khúc Chấn Sơ nghe thấy lời nói này thì nhíu mày lại.

Trước kia anh cũng từng nghi ngờ điểm này, sau đó còn cho người điều tra lại.

“Lần đầu tiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng lần thứ hai…”

“Đó là do ba tôi làm! Tiêu Hàm Tuyên! Ông ấy đã sửa lại mọi thông tin mà anh điều tra! Đổi ảnh của tôi thành ảnh cô ta!”

Ánh mắt Khúc Chấn Sơ lặng lẽ như nước, nặng nề nhìn An Diệc Diệp.

Tất cả mọi người đứng trong phòng khách đều nhíu mày lại.

Tiêu Nhĩ Giai cười khẩy, nói tiếp: “Anh không ngờ tới đâu nhỉ, ngày kết hôn hôm đó, tôi đã chạy trốn, mà người trước mắt này!”

Cô ta chợt chỉ vào An Diệc Diệp.

“Cái người mà anh cho rằng là vợ mình này, chỉ là một kẻ trộm lẻn vào nhà họ Tiêu mà thôi! Trộm đi đồ của nhà họ Tiêu, còn trộm mất vị trí của tôi!”

Tim Khúc Chấn Sơ đập mạnh một cái, cơ thể cứng nhắc.

Anh chợt nhớ ra, những lời mà An Diệc Diệp nói trong buổi tối kết hôn hôm đó…

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn An Diệc Diệp, đợi cô phản bác.

Nhưng bọn họ đợi một giây, hai giây, An Diệc Diệp lại không nói một câu nào.

Hai tay cô đặt phía sau, sắc mặt trắng bệch, cơ thể khẽ run rẩy.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, sắc mặt của mọi người đều hiện lên vẻ không dám tin.

Chẳng lẽ những lời Tiêu Nhĩ Giai nói là thật?

Tiêu Nhĩ Giai hài lòng nhìn sắc mặt của tất cả mọi người.

Cô ta sống không yên ổn, An Diệc Diệp cũng đừng mong sống yên ổn!

Cô ta nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào An Diệc Diệp chỉ trích.

“Người mà anh cho rằng là cô vợ tốt, người mà anh yêu nhất, từ đầu đến cuối đều đang lừa anh! Nếu không phải vì cô ta đã thỏa thuận với ba tôi, anh cảm thấy cô ta sẽ ở lại bên cạnh anh sao?”

“Có lẽ anh nên hỏi rõ xem, giao dịch giữa cô ta và ba tôi là gì, rốt cuộc ba tôi đã cho cô ta bao nhiêu tiền để cô ta diễn tròn vai diễn này.”

Cô ta nhìn An Diệc Diệp, đôi môi tô son đỏ chót nhếch lên, nở một nụ cười thích thú.

Một nụ cười khát máu.

“Có điều cô ta diễn hay như vậy, đến cả anh cũng bị lừa, chắc là giá tiền không thấp đâu nhỉ?”

Khúc Chấn Sơ nghe thấy lời này, cơ thể trở nên căng cứng.

Hai bàn tay đặt phía sau của anh siết chặt lại, mu bàn tay nổi gân xanh!

“Anh chỉ nghe lời giải thích của em.”

Anh đột nhiên thấp giọng nói một câu, giống như dùng hết sức lực mới có thể phát ra tiếng.

Tuy anh đang nhìn chằm chằm Tiêu Nhĩ Giai, nhưng tất cả mọi người đều biết, anh đang hỏi An Diệc Diệp.

An Diệc Diệp khẽ cử động, sắc mặt càng trắng bệch hơn.

Khúc Chấn Sơ lại nói: “Anh chỉ tin em.”

An Diệc Diệp mấp máy môi, đang định lên tiếng, Tiêu Nhĩ Giai lại nhanh hơn một bước, cười khẩy nói.

“Cô ta chột dạ, đương nhiên không dám nói rồi. Cũng không nhìn xem mình như thế nào, tưởng rằng ai cũng…”

“Câm miệng!”

Hai mắt Khúc Chấn Sơ nổi lên tia máu đỏ, lạnh lùng ngắt lời Tiêu Nhĩ Giai.

Tiêu Nhĩ Giai sợ hãi run rẩy, không dám nói gì nữa.

Anh chậm rãi quay người lại, nhìn An Diệc Diệp.

“Anh chỉ muốn nghe em nói.”

Giọng nói của anh rất nhẹ, An Diệc Diệp nghe thấy rõ được sự hoảng sợ trong lòng anh.

An Diệc Diệp thậm chí còn không dám nhìn vào mắt anh.

Cô hơi cúi đầu xuống, hai tay run rẩy mạnh mẽ.

Tại sao cứ phải là hôm nay?

Tại sao?

Phòng khách im lặng không tiếng động.

Sự yên lặng của An Diệc Diệp như đã chứng minh được những lời Tiêu Nhĩ Giai nói ban nãy.

Quản gia và dì làm bếp đều kinh ngạc nhìn cô.

Cho dù thế nào bọn họ cũng không thể ngờ tới, người trước mắt này lại lừa tất cả bọn họ!

Còn lừa cả cậu chủ…

Quản gia quay sang nhìn Khúc Chấn Sơ.

Vừa mới nhìn một cái, tim đập mạnh một nhịp!

Đôi mắt Khúc Chấn Sơ đỏ rực, nhìn chằm chằm An Diệc Diệp trước mắt.

Trong ánh mắt sâu thẳm đó có sự chấn động, có bất an, có quyến luyến, có yêu.

Còn có nỗi căm hận sâu sắc không thể hóa giải!

Ánh mắt kinh động lòng người.

Động tác của anh nhìn có vẻ vô cùng bình tĩnh, anh giơ tay nâng mặt An Diệc Diệp lên.

Để cô nhìn anh.

“Em nói đi chứ!”

Tiếng nói của anh vang lên như sấm rền!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.