Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 57: Chương 57: Sự xuất hiện đáng kinh ngạc




Người tham gia tiệc mừng thọ có nhà họ Khúc, cũng có bạn tốt.

Mọi người đến đây đều có dụng ý khác, bình thường chỉ cần chuẩn bị chút điểm tâm và nước uống là được rồi.

Quan trọng nhất là trang trí sảnh buổi tiệc, xác định ban nhạc, đồ tráng miệng, rượu trên tiệc mừng thọ, còn phải gửi thiệp mời đi trước.

Năm ngày trước khi tổ chức mới gửi thiệp mời đi đã vô cùng vội vã rồi, bước đầu tiên An Diệc Diệp cần làm chính là quyết định kiểu dáng của thiệp mời, đóng dấu, đưa ra ngoài.

Trong tài liệu quản gia đưa tới có mấy kiểu, còn có cửa hàng quà tặng từng hợp tác mấy lần lúc trước.

Ngay hôm đó An Diệc Diệp đã vội vàng đi một chuyến, chọn thiệp mời in chữ vàng màu trắng gạo, nhìn qua đơn giản hào phóng, lại không mất đi thân phận.

Giao địa chỉ lấy được từ chỗ quản gia cho chủ tiệm, bảo bọn họ đóng dấu xong, đưa ra ngoài trong hôm nay.

Bận rộn chuyện thiệp mời xong, sắc trời đã dần dần tối đen.

An Diệc Diệp không có nghỉ ngơi mà bắt đầu chuẩn bị thứ cần thiết tiếp theo.

Tài liệu rất nhiều, cô chỉ có thể vừa xem chi tiết vừa tìm.

Nếu đây đã là tiệc mừng thọ của Khúc Kiều, vậy tất cả đều phải dựa theo sở thích của ông ta.

An Diệc Diệp hỏi quản gia, Khúc Kiều không có sở thích đặc biệt gì, nhưng lại thích vũ khúc Argentina.

Lật tìm tất cả ghi chép vũ hội, cuối cùng xác định là “Cách nhau một bước” do Ông Vua không ngai sáng tác – điệu Tango của Argentina.

Ban nhạc diễn tấu thì liên lạc với nhóm nhạc nổi tiếng trong nước, hy vọng bọn họ có thể có mặt.

Chuyện tiếp theo, hết chuyện này đến chuyện khác, luôn luôn không ngừng bận rộn.

Cho dù là trở về từ trường học, cô cũng phải bận rộn chuyện tiệc mừng thọ, hoàn toàn không thể nghỉ ngơi.

Ban đêm, Khúc Chấn Sơ trở về từ công ty.

Quản gia nhận lấy áo khoác âu phục của anh, vừa đi theo sau lưng anh vào nhà.

Khúc Chấn Sơ vừa vào cửa, bước chân thoáng dừng lại.

“Cô ta còn đang chuẩn bị?”

Quản gia nhỏ giọng nói.

“Cô Tiêu đang ngủ ở phòng khách.”

Nghe vậy, ánh mắt Khúc Chấn Sơ lướt qua trên sofa.

Người trên sofa đang cuộn tròn trong góc ngủ say.

Trên vai cô khoác một tấm thảm, trong tay cầm bút và laptop, rõ ràng đã vô cùng buồn ngủ nên mới vô thức ngủ quên mất.

Dưới đôi mắt mang theo quầng thâm rất rõ ràng, nhìn qua đã thấy ngủ không thoải mái.

Khúc Chấn Sơ nhíu mày.

“Cô ta như thế mấy ngày rồi?”

“Cô Tiêu vẫn luôn nghiêm túc chuẩn bị tiệc mừng thọ, mỗi ngày đều sẽ bận đến đêm khuya, có thể là nghỉ ngơi không được tốt nên mới ngủ quên mất.”

Mấy ngày nay ông nhìn An Diệc Diệp mất ăn mất ngủ, khó khăn lắm cô mới ngủ mất, không đành lòng đánh thức cô, muốn cho cô ngủ nhiều hơn một chút.

Chân mày rậm của Khúc Chấn Sơ cau chặt, giọng nói cũng vô thức nhỏ hơn.

“Xảy ra vấn đề gì sao?”

“Cô Tiêu đã xác định danh sách bài hát rồi, nhưng nhóm nhạc Duy Âm từ chối tham gia.”

Ánh mắt của Khúc Chấn Sơ hơi tối đi, nhìn lên khuôn mặt của An Diệc Diệp.

“Ngu ngốc.”

Quản gia hơi cúi đầu, ông vốn còn hy vọng cậu chủ có thể giúp Cô Tiêu một chút.

“Có cần đánh thức Cô Tiêu không ạ?”

“Không cần.”

Anh đi lên phía trước, cẩn thận cầm lấy cây bút từ trong tay An Diệc Diệp, khom lưng, vô cùng cẩn thận đỡ lấy lưng cô, bế người lên.

An Diệc Diệp đang ngủ say, hơi nhúc nhích, chỉ chốc lát đã nhận ra nơi ấm áp hơn, rút vào trong lồng ngực của Khúc Chấn Sơ.

Khúc Chấn Sơ cúi đầu nhìn cô một cái, đường nét trên mặt dịu dàng hơn một chút.

Vẫn là lúc ngủ ngoan hơn nhiều.

Anh bước nhẹ lên lầu, đưa An Diệc Diệp vào trong phòng.

Đóng cửa lại, ra ngoài.

Quản gia còn đang chờ đợi ở bên ngoài.

Khúc Chấn Sơ xoay người nói: “Đưa cách liên hệ với nhóm nhạc cho tôi.”

Quản gia ngơ ngác, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt ngắn ngủi.

“Vâng, thưa cậu.”

Ngày hôm sau, An Diệc Diệp còn đang khổ não, có cần đích thân đi tìm người quản lý của nhóm nhạc không.

Quản gia lại hoàn toàn không lo lắng, ngược lại vô cùng có lòng tin nói: “Cô Tiêu, cô đừng lo lắng, tôi nghĩ, chẳng mấy chốc nhóm nhạc Duy Âm sẽ đồng ý thôi.”

“Vì sao?”

An Diệc Diệp nghi ngờ nhìn ông.

Quản gia cười mà không nói.

Không ngờ đến buổi trưa, An Diệc Diệp thật sự nhận được điện thoại của nhóm nhạc Duy Âm.

Người hôm qua liên tục từ chối, nói mình tuyệt đối sẽ không biểu diễn ở buổi tiệc tư nhân, hôm nay lại chủ động yêu cầu tham gia.

An Diệc Diệp vừa mừng vừa sợ, trò chuyện công việc cụ thể với bọn họ, xác định lần hợp tác này.

Công việc tiếp theo lập tức thuận lợi hơn rất nhiều.

Mãi đến hôm tổ chức tiệc tối, An Diệc Diệp cũng không thấy Dư Nhã Thiểm xuất hiện.

Tiệc mừng thọ tổ chức trong nhà họ Khúc, mấy ngày nay An Diệc Diệp thường xuyên ra vào nơi này, đã vô cùng quen thuộc với nơi này rồi.

Sắc trời đã tối.

An Diệc Diệp ở trong phòng bếp, kiểm tra thực đơn lần cuối.

“Phải đảm bảo ly rượu trong tay mỗi người đều không thể rỗng, rượu vang đỏ và sâm phanh đều đã chuẩn bị xong, chiết rượu vào bình chiết rượu trước đi.

“Lượng hải sản ít thôi, chia thành nhiều lần đưa ra ngoài, tránh bị lạnh.”

An Diệc Diệp vừa xem sổ ghi chép trong tay vừa chỉ huy.

Không biết quản gia đã đi đến sau lưng An Diệc Diệp từ lúc nào.

“Cô Tiêu, sắp đến giờ rồi, cô cũng nên đi chuẩn bị thôi.”

“Ừm.”

An Diệc Diệp gật gật đầu, kiểm tra những việc cần chú ý trong tay, thấy không có sơ sót mới yên tâm.

Cô xoay người: “Tôi đi qua bây giờ đây.”

“Cậu chủ đã đến rồi.”

An Diệc Diệp mím mím môi: “Tôi còn phải thay quần áo lần nữa.”

Bên ngoài nhà họ Khúc, khách khứa đến nối tiếp nhau.

Lúc này nhà giàu quan lớn ở thành phố này đều giống như tập hợp lại ở đây.

Lúc này xe sang bình thường vừa xuất hiện đã có thể khiến tất cả mọi người líu lưỡi gần như chật ních trên mặt đường xung quanh.

Tuy mấy năm gần đây Nhà họ Khúc có hơi xuống dốc, nhưng nói thế nào cũng tính là một trong ba dòng họ lớn trong nước, mạng lưới quan hệ trải rộng khắp giới chính trị và thương nghiệp.

Phía sau mạng lưới lợi ích khổng lồ, là mối quan hệ không thể tách rời.

Huống chi, cho dù không nể mặt Khúc Kiều, chỉ dựa vào một mình Khúc Chấn Sơ, cũng đủ để bọn họ đi một chuyến này rồi.

Sảnh buổi tiệc được trang trí đến thập toàn thập mỹ, sảnh buổi tiệc nửa vòng tròn chạy thẳng từ cổng chính vào trong.

Ban nhạc Duy Âm nổi tiếng nhất trong nước ở góc bên trái diễn tấu âm nhạc thư giãn trước khi mở màn, trên bàn dài một bên khác để đồ ăn đã chuẩn bị tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ăn.

Người rót rượu đưa lên rượu vang đỏ và sâm panh không cùng loại, cho khách khứa lựa chọn.

Thẩm Thanh Chiêu xoi mói nhìn một vòng sảnh buổi tiệc, lại không tìm ra khuyết điểm gì, sắc mặt không khỏi có hơi xấu.

Vốn bà ta muốn mượn cơ hội này dạy dỗ An Diệc Diệp một chút, không ngờ một mình cô lại có thể thật sự tổ chức một buổi tiệc ra hình ra dáng.

“Coi như có chút tác dụng.” Bà ta không nhanh không chậm oán giận một tiếng.

Khúc Diên Nghị đứng ở một bên, trong tay cầm sâm panh, nở nụ cười ấm áp với mấy tiểu thư thế gia ở xa xa.

“Mẹ, mẹ quá xem thường cô ta rồi, dù sao cô ta cũng là con gái của nhà họ Tiêu.”

“Hừ, cái dáng vẻ quê mùa kia, nhìn thế nào cũng không giống.”

Vừa dứt lời, người vốn đang trò chuyện vui vẻ trong buổi tiệc lại từ từ trở nên yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa vào buổi tiệc, hơi trợn to hai mắt.

“Xảy ra chuyện gì thế?”

Thẩm Thanh Chiêu bất mãn quay đầu qua.

Khúc Diên Nghị ngơ ngác nhìn người đang đi vào cổng, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.

“Con chưa bao giờ gặp… cô gái quê mùa xinh đẹp như vậy…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.