Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 87: Chương 87: Tại sao lại muốn lừa tôi?




Hai phần hợp đồng giống y hệt nhau, đồng thời xuất hiện trong buổi đấu thầu.

Không còn nghi ngờ gì nữa, bản kế hoạch của một trong hai bên này đã bị ăn cắp rồi.

Nhưng chủ thầu hoàn toàn không quan tâm đến việc bản kế hoạch của ai bị ăn cắp, thứ bọn họ cần chỉ là phương án hoàn hảo nhất và một mức giá được đưa ra cao nhất.

Mà rất rõ ràng, Khúc Diên Nghị đã thay đổi một phần nhỏ bé trong bản kế hoạch.

Nhưng giá đấu thầu của anh ta lại cao hơn so với tập đoàn M.I sáu trăm triệu.

So với dự án khổng lồ hàng nghìn tỉ, hàng trăm nghìn tỉ thì sáu trăm triệu rõ ràng chẳng đáng là bao.

Nhưng anh ta đưa ra một cái giá cao hơn so với Khúc Chấn Sơ, đây là sự thật không thể chối cãi.

Khúc Chấn Sơ đã nhận ra được sắc mặt của nhóm người chủ thầu có chút khác thường, bèn yêu cầu tạm dừng đấu thầu.

Vừa bước ra ngoài đã có một người trong nhóm chủ thầu tìm đến Khúc Chấn Sơ.

“Anh Khúc, bản kế hoạch này anh đã từng cho người khác nhìn thấy sao?”

Chỉ một câu nói ngắn gọn, Khúc Chấn Sơ liền hiểu được.

Bản kế hoạch bị lộ ra ngoài rồi.

Hơn nữa rất có thể bản kế hoạch trong tay Khúc Diên Nghị giống với của anh, chỉ là đưa ra một cái giá cao hơn thôi.

Sắc mặt Khúc Chấn Sơ trầm xuống.

“Cho tôi nửa tiếng.”

Người biết nội dung bản kế hoạch này chỉ có anh, Chiết Lam và mấy người quản lí đều là những người đáng tin.

Sau khi bản kế hoạch hoàn thành thì nó vẫn luôn ở trong phòng làm việc.

Anh lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.

“Quản gia, tôi muốn biết, trong khoảng thời gian này có ai đã từng vào phòng làm việc của tôi?”

Không biết quản gia đã nói những gì, Khúc Chấn Sơ siết chặt điện thoại, cơ thể căng cứng lại.

“Ông chắc chắn cô ấy đã từng vào phòng? Vào đúng ngày hôm Khúc Diên Nghị tới?”

Quản gia không hiểu tại sao Khúc Chấn Sơ lại hỏi như vậy.

“Ngày hôm đó tôi nhìn thấy cô chủ đi ra từ phòng làm việc, hình như còn cầm gì đó trong tay nữa.”

Cơ thể Khúc Chấn Sơ có chút run rẩy.

“Tôi biết rồi.”

Anh cúp máy, đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt u ám như sắp xảy ra một trận bão táp lớn.

An Diệc Diệp ngồi trong phòng, có một chiếc hộp nhỏ đặt trước mặt.

Đây là thứ Khúc Diên Nghị đưa cho cô để uy hiếp cô.

Cô vươn tay ra, mở nút trên chiếc hộp ra, mấy tấm ảnh liền xuất hiện ngay trước mắt.

Tấm đầu tiên là hình ảnh cô đứng chụp ở cổng cô nhi viện Thần Hi hồi nhỏ.

Tấm thứ hai là hình ảnh cô bị Dư Nhã Thiểm hất bùn lên người, đè cô xuống dưới đất.

Tấm thứ ba…

Những tấm ảnh này đều được chụp từ lúc cô ở cô nhi viện.

Đây đều là chứng cứ chứng minh cô không phải Tiêu Nhĩ Giai!

Rốt cuộc Khúc Diên Nghị đã biết được những gì?

Là Dư Nhã Thiểm nói với anh ta sao?

An Diệc Diệp lấy hết toàn bộ ảnh ra, lấy kéo cắt vụn chúng.

Tiêu Nhĩ Giai vẫn chưa trở về, cô không thể để lộ thân phận được.

Cô nhanh chóng cắt vụn đống ảnh, hạ quyết tâm rồi lấy máy ra nhắn tin cho Mai Ấn Cầm.

“Sắp xếp thời gian rồi chúng ta đưa Tiêu Nhĩ Giai về đi.”

Một lúc sau, chuông điện thoại reo lên.

An Diệc Diệp cầm lên nhìn, vốn tưởng rằng Mai Ấn Cầm sẽ đồng ý ngay, không ngờ lại đã xảy ra biến cố.

“Phía bên Tiêu Nhĩ Giai xảy ra chút vấn đề rồi.”

Vấn đề gì?

Cô đang định hỏi kĩ lại thì cửa phòng chợt bị người ta đạp ra.

Khúc Chấn Sơ đứng trước cửa, ngược sáng.

Cho dù không nhìn rõ sắc mặt của anh thì cô cũng cảm nhận được cơn giận của anh.

“Khúc Chấn Sơ?”

An Diệc Diệp lùi về phía sau, đôi mắt liếc nhìn những tấm ảnh nát vụn trên bàn, cô vội hất chúng xuống thùng rác.

“Có chuyện gì sao?”

Khúc Chấn Sơ nhìn cô, chậm rãi bước tới.

“Hôm nay tôi đi đến buổi đấu thầu.”

An Diệc Diệp ngơ ra, chợt nghĩ đến chỗ tài liệu hôm đó cô đưa cho Khúc Diên Nghị.

“Kết quả thì sao? Anh giành được quyền sử dụng chứ?”

“Đương nhiên.”

An Diệc Diệp thở phào một hơi.

“Có phải là thất vọng lắm không?” Khúc Chấn Sơ lại hỏi.

“Tại sao?”

Giọng nói của Khúc Chấn Sơ rất bình tĩnh, không nghe ra vui buồn trong đó.

Nhưng ngay khi anh bước đến trước mặt An Diệc Diệp, anh chợt giơ tay ra bóp cổ cô.

Anh tiến gần đến, An Diệc Diệp thấy sắc mặt hung dữ, đáng sợ của anh như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô!

“Có phải cô không ngờ tới tôi sẽ giành được hạng mục này hay không?”

Khúc Chấn Sơ nghiến răng nghiến lợi, cơn giận đã thiêu đốt toàn bộ lí trí của anh.

Anh còn cười lạnh lùng.

“Hối hận không?”

An Diệc Diệp nhíu mày, dáng vẻ này của Khúc Chấn Sơ rất đáng sợ.

Nó khiến cô cảm thấy, có thể một giây sau thôi cô sẽ mất mạng trong tay anh.

Cô liều mạng giãy giụa, nhưng Khúc Chấn Sơ lại siết tay càng chặt hơn.

“Anh đang nói vớ vẩn cái gì đó? Sao tôi phải hối hận?”

An Diệc Diệp híp mắt, ánh mắt lạnh lùng.

“Nói như vậy là, cô cam tâm tình nguyện trộm bản kế hoạch cho Khúc Diên Nghị?”

An Diệc Diệp ngơ ra, căng thẳng nhìn Khúc Chấn Sơ.

“Sao anh biết?”

Câu nói này lọt vào tai Khúc Chấn Sơ không khác gì cô đang thừa nhận.

Tay anh siết càng chặt hơn, nhấc An Diệc Diệp lên.

“Cô hận tôi đến vậy sao? Rốt cuộc cô có trái tim hay không vậy?”

Vốn tưởng rằng sau hôm đó, khi đối diện với người phụ nữ này, trái tim của anh sẽ không còn bất cứ dao động nào nữa.

Nhưng khi anh biết là cô lấy bản kế hoạch từ phòng làm việc của anh đưa cho Khúc Diên Nghị, anh chỉ muốn cười.

Cười bản thân mình!

An Diệc Diệp nhìn nụ cười vặn vẹo của anh, chợt thấy hoảng loạn.

“Khúc Chấn Sơ, anh nghe tôi nói, tôi không lấy bản kế hoạch của anh đưa cho Khúc Diên Nghị.”

Khúc Chấn Sơ cúi đầu, ánh mắt không chút cảm xúc.

“Quản gia tận mắt nhìn thấy cô vào phòng làm việc rồi cầm gì đó ra, chẳng trách hôm đó tôi lại thấy tài liệu trong tay Khúc Diên Nghị rất quen mắt…”

Anh cười một tiếng.

“Cô đúng thật là giỏi lắm!”

Cơ thể An Diệc Diệp run rẩy, vội nói: “Tài liệu tôi đưa anh ta là bản giả!”

“Giả?”

“Vậy tại sao hôm nay tôi lại nhìn thấy một bản kế hoạch giống y hệt! Không khác một chữ nào! Cô giải thích chuyện này như thế nào?”

An Diệc Diệp kinh ngạc lắc đầu.

“Không thể nào…”

“Bản tôi lấy là bản bỏ đi không dùng đến nữa, sao có thể giống được?”

Chẳng lẽ là cô lấy nhầm rồi sao?

Cái bản mà cô tưởng là bỏ đi mới là thật sao?

An Diệc Diệp trắng bệch mặt, cô lắc đầu.

“Tôi thật sự không…”

Khúc Chấn Sơ lạnh lùng nhìn cô.

“Tôi đã cho cô cơ hội.”

“Nhưng cô lại lừa tôi hết lần này đến lần khác.”

Anh lùi lại một bước, như là chỉ cần cách xa một chút thì trái tim của anh sẽ không đau đớn đến vậy nữa.

“Vào đây!”

Anh hét lên một tiếng, mấy người vệ sĩ bên ngoài lập tức đi vào.

Khúc Chấn Sơ dời tầm mắt, cố ý không nhìn An Diệc Diệp nữa.

“Nhốt cô ta lại!”

An Diệc Diệp ngơ ra.

“Phòng tối?”

“Không được! Anh không thể nhốt tôi!”

Ngày đầu tiên cô đến đây đã bị nhốt trong căn phòng nhỏ tối tăm đó.

Cô tuyệt đối không muốn vào đó thêm lần nào nữa!

“Khúc Chấn Sơ! Tôi thật sự không lấy, tôi không muốn! Anh không thể nhốt tôi lại!”

Khúc Chấn Sơ quay người lại, quay lưng về phía cô nhắm mắt lại.

“Tôi không thích người không nghe lời.”

Mấy tên vệ sĩ lập tức tiến lên, trói An Diệc Diệp lại rồi đưa ra ngoài.

“Khúc Chấn Sơ!”

An Diệc Diệp hét lên một tiếng.

Khúc Chấn Sơ không quay đầu lại, cho đến khi cô bị đưa đi khỏi.

Anh giơ tay lên đập mạnh xuống bàn.

“Tại sao lại lừa tôi…”

Anh thấp giọng gầm lên, như một con dã thũ bị nhốt đang giãy giụa.

Anh cúi đầu xuống, lại nhìn thấy một vài mẩu ảnh bị cắt vụn trong thùng rác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.