An Diệc Diệp ở nhà họ Nguyễn hai ngày, cuối cùng được bà Nguyễn cho phép, mới có thể đi ra ngoài.
Cô vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đứng ở cổng.
Nhớ tới giọng điệu của Khúc Chấn Sơ ngày đó khi mình gọi điện thoại cho anh, An Diệc Diệp nhìn anh một cái, rồi không thèm để ý nữa.
“Diệc Diệp.”
Khúc Chấn Sơ chạy theo sau, kéo cô lại.
“Có chuyện gì không?” An Diệc Diệp dừng bước.
Âm thanh có chút lãnh đạm, khiến Khúc Chấn Sơ nhíu mày.
“Anh xin lỗi.”
Âm thanh của anh mềm nhũn, lần nữa thỏa hiệp.
An Diệc Diệp quay đầu nhìn anh: “Khúc Chấn Sơ, anh không thể lần nào cũng làm xong rồi lại đến xin lỗi đâu.”
Khúc Chấn Sơ lại kéo cô không buông
Một lát sau, mới thấp giọng nói: “Anh không thích em và Mai Ấn Cầm gần gũi nhau quá.”
“Em không hề, em chỉ mượn điện thoại của anh ấy.”
An Diệc Diệp nhớ tới chuyện trước đó Mai Ấn Cầm nói cho cô biết, hỏi: “Anh cho người theo dõi em phải không?”
Con ngươi Khúc Chấn Sơ chợt co lại, ánh mắt nhanh chóng lóe lên giận dữ.
“Mai Ấn Cầm nói với em hả?”
An Diệc Diệp tránh khỏi tay anh: “Khúc Chấn Sơ, anh như này là không đúng.”
“Anh biết.”
Anh nhíu mày lại, khó nhọc nói: “Nhưng anh không khống chế được.”
Anh thậm chí không khống chế nổi bản thân.
Thậm chí không dám nói cho Diệc Diệp suy nghĩ trong lòng mình.
Nhìn người phụ nữ trước mắt, trong đầu anh liền không ngừng có âm thanh kêu gào.
Trói cô ấy lại!
Để cô ấy ở bên cạnh mình!
Chỉ có thể nhìn thấy mình!
Ai dám chạm vào cô ấy một chút, giết chết hắn.
Nếu An Diệc Diệp biết được những ý nghĩ khủng khiếp này, cô ấy sẽ bị dọa chạy.
An Diệc Diệp nhìn cảm xúc không bình thường trong ánh mắt anh, hơi nghi hoặc nhìn anh.
“Anh làm sao thế?”
Khúc Chấn Sơ lắc đầu, đè sự u tối trong ánh mắt xuống, hơi nhoẻn miệng cười: “Không sao.”
An Diệc Diệp đưa tay giữ chặt anh.
“Khúc Chấn Sơ, anh không thể tiếp tục cho người theo dõi em nữa.”
“Không được.”
Anh không hề nghĩ ngợi lập tức từ chối.
An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn xem em đang làm gì, sau đó báo cáo với anh?”
Khúc Chấn Sơ biết An Diệc Diệp không bằng một hồi, cuối cùng gật đầu một cái.
“Đúng.”
An Diệc Diệp không dám tin nhìn anh: “Dù em không thích, cũng không được?”
“Không được.”
“Anh không tin em?”
Vẻ mặt Khúc Chấn Sơ lại giãy dụa.
“Anh muốn tin tưởng em...”
Nhưng mà không có cách nào.
An Diệc Diệp lại không hiểu, cô tránh khỏi tay Khúc Chấn Sơ.
“Em cho rằng anh đã khác trước kia, nhưng mà bây giờ em mới phát hiện, anh căn bản không hề thay đổi, thậm chí, anh chặt mày, nhưng không hề thả ra.
“Anh xin lỗi.”
An Diệc Diệp lui về phía sau một bước, thất vọng nhìn Khúc Chấn Sơ trước mặt.
“Em biết rồi.”
Dứt lời, cô quay người đi về phía nhà họ Nguyễn.
Dù tới bây giờ, Khúc Chấn Sơ vẫn chưa tin cô.
Thì ra ở nơi cô không biết, Khúc Chấn Sơ vẫn luôn phái người theo dõi cô, nắm rõ từng đường đi nước bước của cô.
Bây giờ đâu có gì khác với khi tự do.
Khúc Chấn Sơ hoảng hốt nhìn cô, vội vàng đi theo.
“Em định đi đâu?”
“Em phải đi về.” An Diệc Diệp không thèm nhìn anh.
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại kéo tay cô không buông.
“Em không thể đi.”
An Diệc Diệp quay đầu, tức giận: “Bây giờ anh cho người giám thị em, kế tiếp, có phải định nhốt em lại hay không?”
“Diệc Diệp.” Âm thanh Khúc Chấn Sơ đè nén, giống như yết hầu bị ép xuống.
“Đừng ép anh.”
An Diệc Diệp lại nói: “Khúc Chấn Sơ, nếu như anh không thay đổi, em thật rất mệt mỏi.”
Thấy Khúc Chấn Sơ mím môi, vẫn không chịu nói chuyện, An Diệc Diệp dùng sức hất tay anh ra, quay người muốn đi.
Thấy cô không quay đầu lại mà rời đi, Khúc Chấn Sơ cảm thấy như trái tim bị người ta khoét đi một khối, cảm thấy hoảng hốt hơn bao giờ hết.
Anh vội tiến lên một bước, nhanh chóng mở miệng:
“Anh đồng ý với em.”
Khúc Chấn Sơ kéo tay cô.
“Anh đồng ý với em, sẽ không tiếp tục cho người theo dõi em nữa. Em đừng đi, có được không?”
Âm thanh hèn mọn gần như khẩn cầu.
Đây là thỏa hiệp lớn nhất anh có thể làm ra.
An Diệc Diệp quay đầu, cảm thấy dáng vẻ Khúc Chấn Sơ có chút là lạ.
Nhưng bây giờ thật vất vả anh mới nhượng bộ, cô không để ý đến hoài nghi trong lòng.
Nắm lấy cơ hội nói: “Hôm nay chúng ta cùng đi tìm Mai Ấn Cầm, anh hãy xin lỗi anh ấy, được không?”
Khúc Chấn Sơ cau mày, vẫn chưa đồng ý.
Nhưng mà thấy An Diệc Diệp vẫn muốn đi, đành phải cắn răng gật đầu.
“Được.”
Anh nhẹ nhàng dựa vào cô, giống như bắt lấy hi vọng cuối cùng: “Chỉ cần em không đi, anh sẽ đồng ý với em mọi chuyện.”
“Ừm.”
An Diệc Diệp thỏa mãn nở nụ cười: “Khúc Chấn Sơ, anh phải tin tưởng em, trước kia không phải anh đã nói sao? Anh sẽ tin tưởng em.”
Khúc Chấn Sơ hơi cúi đầu xuống, khom lưng, tựa đầu mình lên bả vai của cô.
“Ừm, anh tin em.”
Anh hơi híp mắt, giống như đang nói với An Diệc Diệp, lại giống như đang nhắc nhở chính mình.
Nhắc nhở mình tỉnh táo một chút, không cần nắm quá chặt, bằng không người phụ nữ này sẽ bị dọa chạy.
Nhưng mà vừa nghĩ tới An Diệc Diệp có thể sẽ rời đi, anh lại càng thêm hốt hoảng.
Suy nghĩ trong lòng không ngừng lặp lại, biến thành một tuần hoàn ác tính.
An Diệc Diệp không hề phát giác ra cảm xúc của anh, vui vẻ dẫn anh đi tìm Mai Ấn Cầm.
Mai Ấn Cầm ngạc nhiên nhìn bọn họ, ánh mắt không ngừng đảo trên người Khúc Chấn Sơ.
“Hai người có chuyện gì thế?”
“Em muốn mang Khúc Chấn Sơ đến nói xin lỗi anh về chuyện lần trước.” An Diệc Diệp cười nói.
“Xin lỗi?”
Mai Ấn Cầm khiếp sợ nhìn bọn họ.
Anh nghĩ mãi không hiểu, Khúc Chấn Sơ lại có thể xin lỗi người khác?
Có điều ánh mắt Khúc Chấn Sơ đầy dữ tợn, nhìn thế nào, cũng không giống như là đến xin lỗi, ngược lại là đến giết người.
An Diệc Diệp đẩy đẩy Khúc Chấn Sơ bên cạnh, thấy anh không hề động, đành phải tiến lên trước.
Ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói: “Anh đã đồng ý với em.”
Lúc này, Khúc Chấn Sơ mới khẽ gật đầu, vươn tay về phía Mai Ấn Cầm.
“Lần trước, là tôi hiểu lầm.”
Mai Ấn Cầm khiếp sợ nhìn anh, lúc lâu sau mới vươn tay ra.
“Không sao...”
Anh ta ngập ngừng nói.
Cùng lúc đó, tay Khúc Chấn Sơ lập tức dùng sức lớn đến mức như muốn bóp nát tay Mai Ấn Cầm vậy.
Vẻ mặt Khúc Chấn Sơ hoàn toàn không có biểu lộ gì, chỉ có Mai Ấn Cầm mới biết được, rốt cuộc đối phương đã dùng sức lớn cỡ nào.
Anh ta thậm chí cảm giác nghe được âm thanh ken két truyền đến từ bàn tay mình.
Khúc Chấn Sơ không hề có ý định xin lỗi, mà thậm chí, muốn giết anh ta.
Một lát sau, Khúc Chấn Sơ mới như không có việc gì buông tay anh ta ra.
Quay đầu, giống như hoàn thành nhiệm vụ, hỏi An Diệc Diệp: “Chúng ta có thể đi về chưa?”
“Ừm.”
An Diệc Diệp khẽ gật đầu, vẫy vẫy tay với Mai Ấn Cầm: “Anh Mai, lần sau em lại đến thăm anh.”
Dứt lời, cô quay người rời đi.
Mai Ấn Cầm đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng bọn họ, hai mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn An Diệc Diệp đầy lo lắng.
Anh ta lại nhớ tới, tư liệu mà bà Nguyễn đã đưa cho mình.