Khúc Chấn Sơ nhíu mày, không hề tin lời cô nói.
Dùng tay đẩy cô ra, lập tức đi lên lầu.
Dư Nhã Thiểm ở phía sau kêu khàn cả giọng.
“Là cô ấy! Chính cô ấy hại em thành ra thế này! Anh còn muốn cứu cô ấy làm gì? Khúc Chấn Sơ! Sao anh lại có thể như thế!”
Khúc Chấn Sơ bước lên lầu nhanh hơn, trong lòng chưa bao giờ khủng hoảng và sợ hãi như bây giờ.
Nếu như cô gặp chuyện gì...
Anh thậm chí không dám tiếp tục nghĩ nữa, cuộc đời này lần đầu tiên anh sợ hãi như thế.
“Đừng xảy ra chuyện, đừng xảy ra chuyện... Không thể xảy ra chuyện gì!”
Anh đang cầu nguyện, cũng đang an ủi chính mình.
Khúc Chấn Sơ nhanh chóng lấy cây gậy sắt đang chặn cửa xuống, dùng chân đá văng cửa!
Lưu Ngạn đang dùng ghế đập vào cửa nhà vệ sinh!
Rầm! Rầm!
Tiếng động đinh tai nhức óc liên tục vang lên, được phóng đại vô hạn ở trong phòng vệ sinh, không khí giống như cũng chấn động theo.
Cửa nhựa có chất lượng không tốt, không bao lâu đã lung lay.
Ngay cả khóa cửa cũng lắc lư, có thể bị phá hư bất cứ lúc nào!
Cô mở to hai mắt, cơ thể lạnh lẽo như đang ở trong hầm băng.
Nếu Lưu Ngạn xông vào, cô nên chĩa con dao này vào Lưu Ngạn, hay là vào chính mình?
Khúc Chấn Sơ vừa mới xông vào, nhìn thấy hình ảnh trước mặt, khóe mắt như muốn nứt ra!
Anh xông nhanh lên, bắt lấy bả vai Lưu Ngạn!
Lưu Ngạn không hề phát hiện ra anh đang đến gần, chờ đến khi vai đau nhói mới tru lên như heo bị chọc tiết.
Lực cổ tay của Khúc Chấn Sơ rất mạnh, gần như muốn bóp nát bờ vai anh ta!
Anh thậm chí muốn bóp nát hết toàn bộ xương cốt từ đầu đến chân của người đàn ông này!
Mắt Khúc Chấn Sơ đỏ đậm.
Nhưng nghĩ đến bây giờ An Diệc Diệp còn đang ở trong phòng vệ sinh, chỉ có thể dùng tia lý trí cuối cùng đá bay Lưu Ngạn ra ngoài.
“Biến!”
Lưu Ngạn lăn xuống góc tường, đầu đập mạnh lên tường, vang lên tiếng “bịch”.
Khúc Chấn Sơ dùng hết sức lực nên xương sườn của gã ta đã bị gãy vài cái, miệng ho ra máu, mãi vẫn không bò dậy được.
Khúc Chấn Sơ cũng không thèm nhìn gã ta, quay đầu, tim quặn đau.
Anh biết An Diệc Diệp ở bên trong.
Khúc Chấn Sơ từ từ nâng tay lên, dán sát lên cửa.
“Là tôi, em không sao rồi, an toàn rồi.”
Nhưng bên trong vẫn không có chút âm thanh nào.
Khúc Chấn Sơ gõ cửa.
“Mở cửa! Em đừng làm tôi sợ!”
Bên trong không có âm thanh, cũng không có ai mở cửa.
Trong lòng Khúc Chấn Sơ lập tức dâng lên cơn khủng hoảng trước giờ chưa từng có, nhanh chóng lan tỏa.
Anh xoay người, đánh mạnh vào cửa.
Cánh cửa vốn đã vô cùng yếu ớt lập tức gãy làm đôi.
Cửa vừa mở ra, Khúc Chấn Sơ nhìn thấy người ở bên trong, trái tim lập tức chết lặng.
Sau đó là cơn đau thấu tim.
Bảo bối của anh.
Người anh đặt trong tim mà cưng chiều.
Khúc Chấn Sơ gần như không thể thở nổi.
Anh nhẹ nhàng đi qua, quỳ xuống trước mặt cô.
Dùng hết tất cả sức lực mới có thể mở miệng.
“Xin lỗi, tôi đến trễ rồi.”
Giọng anh rất nhẹ, giống như là sợ sẽ làm cô hoảng sợ vậy.
An Diệc Diệp ngồi trong góc, cuộn tròn người lại.
Quần áo bị xé rách một vài chỗ, mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm ra cửa.
Con dao cô cầm trong tay vẫn không nhúc nhích.
Tim Khúc Chấn Sơ giống như đang vỡ ra thành từng mảnh, anh cẩn thận vươn tay ra.
“Xin lỗi...”
An Diệc Diệp vừa nghe thấy tiếng động, theo bản năng mà khua khua con dao trong tay!
Cô còn tưởng là Lưu Ngạn vào đến nơi rồi!
“Biến đi!”
Khúc Chấn Sơ sợ cô không cẩn thận làm bản thân bị thương, vội nắm tay, cầm lấy lưỡi dao.
Lưỡi dao sắt bén lún sâu vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ra.
Nhưng anh lại giống như không có bất cứ cảm giác nào.
Anh mở hai tay, cẩn thận ôm An Diệc Diệp vào lòng.
“Là tôi.”
“Tôi đến rồi.”
An Diệc Diệp chớp mắt, tầm mắt tập trung vào gương mặt của người đối diện.
“Khúc Chấn Sơ.”
Cô gọi, đột nhiên phát hiện tay anh toàn là máu, hoảng sợ vội quăng dao đi.
“Tôi làm anh bị thương rồi!”
Khúc Chấn Sơ không thèm để ý, cúi đầu hôn trán cô, hôn khô nước mắt của cô.
“Tôi dẫn cô ra ngoài, được không?”
An Diệc Diệp gật đầu, lại đột nhiên sực nhớ ra.
“Lưu Ngạn đâu?”
Mặt Khúc Chấn Sơ trở nên độc ác, trong mắt lóe lên vẻ hung tàn.
“Chưa chết được.”
Nhưng cũng sắp rồi.
Anh cởi quần áo bọc lấy cơ thể An Diệc Diệp, bế cô lên, nghiêng người, chắn đi Lưu Ngạn đang dở sống dở chết ở trong góc, không cho cô thấy.
Ra ngoài, Chiết Lam và mấy tên vệ sĩ đã đứng bên ngoài.
Mắt Khúc Chấn Sơ lóe lên ánh sáng sắc lạnh.
“Dẫn tên đó về.”
Chiết Lam hỏi nhỏ: “Có cần báo cảnh sát không?”
“Báo cảnh sát thì hời cho anh ta quá rồi.”
Bỏ lại một câu, Khúc Chấn Sơ mới ôm An Diệc Diệp đi ra ngoài.
Dư Nhã Thiểm luôn chờ ở bên ngoài vừa thấy An Diệc Diệp được ôm ra ngoài, giận đến nghiến răng.
“Chính là cô ấy!”
Cô đột nhiên xông lên.
“Chính là cô ấy hại em! Hại mặt em biến thành như thế này!”
Mấy tên vệ sĩ nhanh chóng cản cô lại, không cho cô đến gần.
Khúc Chấn Sơ làm như không hề nhìn thấy cô.
Đến cả ánh mắt cũng chưa từng nhìn về phía cô.
Anh cẩn thận ôm An Diệc Diệp, ngay cả lúc lên xe rồi cũng không buông cô ra.
An Diệc Diệp nghe được tiếng Dư Nhã Thiểm, nhìn ra ngoài.
Trên người Dư Nhã Thiểm còn quấn khăn lông, vết thương trên mặt vẫn chưa xử lý, máu vẫn đang chảy.
Vết thương thật dài rách ra, dữ tợn, giống như một con sâu đang bò trên mặt cô ta.
Cách lớp thủy tinh cũng có thể cảm nhận được ánh mắt độc ác của cô ta.
Khúc Chấn Sơ nâng tay che đôi mắt cô lại.
“Kệ cô ta.”
An Diệc Diệp theo động tác của anh mà nhắm mắt lại.
Cô đã hết tình hết nghĩa với Dư Nhã Thiểm rồi.
Từ giây phút cô ta đá cô ngược trở lại thì cũng đã không còn quan hệ gì nữa.
Dư Nhã Thiểm nhìn xe từ từ chạy đi, lại vẫn không chịu bỏ qua.
“Vì sao lại để cô ấy đi? Em mới là người bị thương! Khúc Chấn Sơ! Anh về đây cho em!”
Cô còn muốn đuổi theo, lại bị Chiết Lam cản lại.
Mặt Chiết Lam không có bất cứ biểu tình gì, vô cùng lạnh nhạt.
“Cô Dư, việc xử lý vết thương trên mặt cô quan trọng hơn.”
Dư Nhã Thiểm quay đầu trừng mắt nhìn anh, chửi ầm lên.
“Có ích lợi gì chứ?”
Cô chỉ về phía An Diệc Diệp rời đi, tức giận mắng: “Con nhỏ đê tiện kia hại mặt tôi bị thương thành thế này, đi bệnh viện là có thể chữa hết sao? Cô ta phải bồi thường tôi thế nào đây?”
Chiết Lam nhíu mày, cảm thấy Dư Nhã Thiểm thật sự là thích làm rối chuyện lên.
“Nếu cô không đi thì cũng đừng cản đường, chúng tôi phải về.”
Nói xong, anh bước vòng qua cô, đi thẳng lên xe, giống như là thật sự định quăng cô ở lại nơi này.
Dư Nhã Thiểm thấy thế, sốt ruột.
“Mấy anh đừng có mơ!”
Nói xong, cô lập tức xông lên, lôi Chiết Lam ra khỏi xe, tự ngồi xuống.
Tài xế thông qua kính chiếu hậu nhìn cô, không có động thái gì.
Dư Nhã Thiểm quát lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn? Có tin tôi móc mắt ông ra không! Đi bệnh viện, tìm bác sĩ giỏi nhất cho tôi! Tôi muốn người giỏi nhất!”
Tài xế không thèm để ý đến lời cô nói, mà là nhìn Chiết Lam, hỏi ý kiến của anh.
Chiết Lam hơi gật đầu, lúc này tài xế mới khởi động xe, lái xe ra ngoài.