Mai Ấn Cầm đứng dưới ánh đèn lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
"Xin mọi người chuẩn bị một chút, bữa tiệc sẽ sớm bắt đầu."
Nói xong anh ta chớp mắt với An Diệc Diệp, sau đó chào hỏi những người khác.
Mỗi năm, bữa tiệc từ thiện Sa Hoa đều sẽ mời minh tinh được yêu thích nhất trong năm làm người dẫn chương trình, dù đã quen với những ngôi sao lớn nhưng khi Mai Ấn Cầm xuất hiện vẫn khiến mọi người hưng phấn.
Tuy không có nhiều người tham dự bữa tiệc từ thiện này nhưng số tiền quyên góp được mỗi năm đều vượt xa hàng chục tỷ.
Số tiền này có được là thông qua bán đấu giá đồ vật do khách mời quyên góp, sau khi bữa tiệc kết thúc số tiền đó sẽ được gửi đến các tổ chức từ thiện và được sử dụng để xây dựng trường tiểu học.
Khúc Chấn Sơ đưa luôn tấm bảng số trong tay cho An Diệc Diệp.
Chẳng bao lâu, một bức tranh sơn dầu được đưa lên, đó là bức tranh do một minh tinh quyên góp.
Mai Ấn Cầm cầm míc đứng trên sân khấu như cá gặp nước, khiến bầu không khí của hiện trường từ từ sôi động hẳn lên.
An Diệc Diệp ngạc nhiên nhìn những người xung quanh mỗi lần giơ bảng lên đều tăng thêm ba trăm triệu, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, bức tranh đã được trả giá lên đến ba tỷ đồng.
Cô nhìn mãi bức tranh trên sân khấu cũng không hiểu được tại sao bức tranh này lại đáng giá như vậy.
Khúc Chấn Sơ chú ý tới ánh mắt của cô.
"Muốn sao?"
An Diệc Diệp lắc đầu nguầy nguậy.
"Tác giả của bức tranh này vừa là diễn viên vừa là họa sĩ à?"
"Không phải."
Khúc Chấn Sơ mỉm cười chỉ vào một minh tinh mặc váy đỏ ngồi phía sau.
"Đây chỉ là một buổi biểu diễn mà thôi, trong đây không có bao nhiêu người đến vì mục đích làm từ thiện, mà đa phần chỉ vì tiếng tăm thôi."
"Đối với một số người thì bỏ chút tiền ra mua tiếng tăm cũng đáng giá."
Anh nhếch miệng, lộ ra một nụ cười mỉa mai.
"Vậy còn anh?" An Diệc Diệp nhìn anh.
Khúc Chấn Sơ nhàn nhạt mở miệng, giọng nói cực kỳ ngang ngược.
"Sĩ diện của mình không phải do người khác cho."
Chẳng mấy chốc, bức tranh sơn dầu trên sân khấu đã được người khác dùng giá cao ngất ngưởng sáu tỷ mua đi, sau đó món đồ đấu giá thứ hai được đưa ra.
An Diệc Diệp quan sát một lúc, phát hiện những người ở đây đúng là không hề để ý xem món đồ đấu giá là gì.
Địa vị của người cung cấp món hàng đấu giá càng cao thì giá trị đấu giá càng lớn.
Không bao lâu cuộc đấu giá đã kết thúc, ngay cả Dư Nhã Thiểm cũng bảo Lưu Ngạn mua hai món.
An Diệc Diệp vẫn không nhúc nhích, cho đến khi món hàng cuối cùng được cẩn thận đưa lên.
Tấm vải che bên trên được mở ra, trong cái khay màu trắng có một cái chặn giấy được chạm khắc bằng đá Điền Hoàng đời Thanh.
Ánh đèn chiếu xuống rạng ngời rực rỡ.
Ánh mắt An Diệc Diệp sáng lên, chỉ nhìn từ xa đã biết đây là cái chặn giấy rất khác biệt.
Quả nhiên đây là điểm nhấn của buổi tiệc từ thiện tối nay, tất cả mọi người đều phấn khích hẳn lên.
Trong số những người có mặt tại đây cũng có người thích chơi đồ cổ, đều háo hức muốn thử.
An Diệc Diệp cũng đang quan sát tỉ mỉ.
Khúc Chấn Sơ liếc nhìn An Diệc Diệp thấy được ánh sáng lóe lên trong mắt cô.
Dáng vẻ nhìn chằm chằm cái chặn giấy kia giống như trong lòng có chú mèo đang cào móng vuốt vậy.
Những người khác đã bắt đầu đấu giá nhưng cô vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Trong chốc lát giá đã được đẩy lên tới mười lăm tỷ.
Số lượng người tham gia đấu giá càng lúc càng ít, nhìn có vẻ sắp kết thúc rồi.
Đột nhiên, Khúc Chấn Sơ kéo tay An Diệc Diệp giơ bảng lên.
Ánh mắt Mai Ấn Cầm rơi trên tay của bọn họ, trong mắt ẩn chứa cảm xúc phức tạp.
"Mười tám tỷ."
Giọng nói trầm thấp cứ thế nâng giá thêm ba tỷ, nhưng vẫn có cảm giác nhẹ bâng.
An Diệc Diệp sợ hết hồn, kinh ngạc nhìn anh.
Khúc Chấn Sơ khẽ ghé sát.
"Không phải cô muốn sao?"
Khúc Chấn Sơ nói tiếp: "Mua sĩ diện cho tôi."
Anh hơi cong khóe miệng, trong mắt hiện lên ý cười.
Sau đó hơi nghiêng người lên trước, ghé sát tai An Diệc Diệp.
"Tôi có từng tặng quà cho cô chưa?"
An Diệc Diệp ngây người, tai tự nhiên ù đi.
"Chưa tặng..."
"Vậy đây chính là món quà đầu tiên."
Khúc Chấn Sơ giơ tay lên lần nữa.
"Ba mươi tỷ."
Đám đông lao xao lập tức yên tĩnh lại.
Cái giá ba mươi tỷ này cứ thế trở thành mức giá cao nhất mới trong lịch sử đấu giá của các bữa tiệc từ thiện Sa Hoa.
Hơn nữa đây còn là lần đầu tiên Khúc Chấn Sơ tới tham gia, cũng là lần đầu tiên đấu giá.
Giá này vừa báo ra chẳng còn ai dám giơ bảng lên nữa.
Sắc mặt Mai Ấn Cầm lạnh tanh, gõ cây búa trong tay, định giá lần cuối cùng.
Chặn giấy được đóng gói lại lần nữa, Khúc Chấn Sơ không thèm nhìn đã đưa thẳng cho An Diệc Diệp.
"Cầm lấy, đừng làm mất."
Trong tay An Diệc Diệp đang cầm cái chặn giấy ba mươi tỷ sao dám làm mất được?
Nếu bị va phải, giá trị của chiếc chặn giấy sẽ bị giảm đi rất nhiều.
"Chặn giấy này quá quý giá, tôi không thể..."
Khúc Chấn Sơ sầm mặt.
"Cầm lấy."
Buổi đấu giá vừa kết thúc, liền có người bước tới bắt chuyện.
Khúc Chấn Sơ vốn không muốn để ý nhưng cuối cùng đành phải rời đi.
"Tôi đợi anh ở đây được rồi." An Diệc Diệp chủ động nói.
Thật lòng Khúc Chấn Sơ không muốn để cô một mình, chưa kể còn có Mai Ấn Cầm ở đây, anh càng không yên tâm.
Nhưng An Diệc Diệp vẫn cầm chiếc chặn giấy trong tay. Cô lo lắng nếu đi theo Khúc Chấn Sơ chen vào đám đông sẽ bất cẩn đụng trúng, nên dù anh có nói thế nào cô cũng không chịu đi.
Khúc Chấn Sơ hết cách đành nói: "Không nên chạy lung tung, nếu bị người khác đuổi ra ngoài, tôi..."
"Tôi sẽ không nói là anh dẫn tôi vào."
An Diệc Diệp nói tiếp lời mà Khúc Chấn Sơ đã nói trước dó.
Không ngờ sắc mặt của Khúc Chấn Sơ lại xụ xuống.
"Cô dám! Nói tên của tôi cho bọn họ biết, sẽ không ai dám đụng đến cô."
Cảnh cáo xong anh mới rời đi.
An Diệc Diệp ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, thật ra lúc này cô còn muốn lấy cái chặn giấy ra mà nghiên cứu thật kỹ.
Dư Nhã Thiểm dựa vào người Lưu Ngạn nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Khúc Chấn Sơ và An Diệc Diệp.
Vừa thấy Khúc Chấn Sơ rời đi, cô ta liền kéo tay Lưu Ngạn đi về phía anh.
"Ông Lưu, chúng ta qua bên kia xem thử."
Lưu Ngạn vừa nhìn về phía vườn hoa theo hướng chỉ của Dư Nhã Thiểm, vừa dâm đãng sờ eo cô ta.
"Được, được, chúng ta qua đó đi."
Hai người đi tới bên trong vườn hoa, Lưu Ngạn không chờ được nữa nhào tới.
Dư Nhã Thiểm chán ghét giơ tay đẩy ông ta, vừa giả vờ thẹn thùng vừa không ngừng tìm kiếm xung quanh.
Vừa thấy bóng dáng Khúc Chấn Sơ mặt cô ta liền thay đổi.
Lưu Ngạn dán lên người cô, cái miệng hôi hám không ngừng hôn lên cổ cô.
Vừa nãy Dư Nhã Thiểm còn ỡm ờ, thế mà lúc này đột nhiên hét toáng lên.
"Cứu mạng! Ông Lưu! Ông đừng làm vậy!"
"Không được! Cứu tôi!"
Khúc Chấn Sơ đang bàn việc hợp tác với tổng giám đốc của Thâm Lam bỗng nghe được tiếng gào thét liền xoay người lại.
Dư Nhã Thiểm bị Lưu Ngạn đè lên trên ghế, vừa gào vừa khóc.
Phía bên kia, An Diệc Diệp vẫn đứng tại chỗ, ngón tay khẽ gõ lên cái hộp đựng chiếc chặn giấy.
Đột nhiên có người kéo cô một cái.
An Diệc Diệp quay đầu lại thì thấy Mai Ấn Cầm đi tới bên cạnh cô.
"Diệp Diệp." Anh ta dùng giọng nói chỉ đủ để hai người nghe được.
"Anh Mai?"
Mai Ấn Cầm nhìn xung quanh một vòng rồi khẽ nói: "Tôi tìm được tin tức của Tiêu Nhĩ Giai rồi."