Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 126: Chương 126: Tin tưởng tuyệt đối




An Diệc Diệp thở dài một hơi, nói thẳng: "Trước đó tôi đã đồng ý với cách giải quyết của trường học, nên cứ theo cách mà trường học đưa ra là được."

Nghe xong, thầy Lý vội nở nụ cười, hơi kích động nắm chặt tay An Diệc Diệp.

"Cám ơn em, thật cám ơn em."

Thái độ của thầy Lý có chút nhiệt tình thái quá, An Diệc Diệp vùng vẫy hai cái mới có thể hất được tay thầy Lý ra.

"Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước nhé."

"Chờ một chút, em có thể giúp tôi một việc hay không?" Thầy Lý chợt gọi cô lại.

"Việc gì thế?"

Thầy Lý chỉ sách bài tập để ở bên cạnh, nói: "Tay tôi hơi khó chịu, không thể cầm được nhiều đồ như vậy, em mang giúp tôi trở về được không?"

An Diệc Diệp không suy nghĩ nhiều, khẽ gật đầu.

"Được."

An Diệc Diệp ôm tài liệu giúp thầy Lý đến khu tập thể giáo sư, nhưng cô chỉ đứng ở cửa không đi vào.

"Thầy Lý, vậy tôi về nhé."

Thấy cô xoay người, thầy Lý lập tức sốt ruột, vội mở miệng.

"Em cứ chờ một chút, tôi muốn đưa cho em một thứ, hãy vào uống cốc nước đã."

An Diệc Diệp còn đang do dự thì đã bị thầy Lý một tay kéo vào.

"Thầy!"

Cô bị dọa sợ hãi kêu lên, nhưng thầy Lý vẫn không thả tay ra, cứ kéo mạnh cô vào phòng ngủ.

"Tôi chỉ muốn đưa em một thứ, em đừng lo lắng."

An Diệc Diệp sao có thể không lo lắng, cô giãy dụa một lúc, nhưng vẫn không thể thoát ra được.

Thầy Lý nhanh chóng kéo theo cô lục trong ngăn kéo một lát mới lấy ra được một tấm hình.

"Chính là cái này."

An Diệc Diệp nhận lấy xem một chút, đó chính là bức ảnh mà cô đã chụp khi tham gia biểu diễn học kỳ trước.

Cô nghi ngờ nhìn thoáng qua, hất tay thầy Lý ra.

"Chỉ có tấm hình này phải không? Tôi nhận, nhưng thầy Lý, tôi thật phải đi về rồi."

Lần này thầy Lý không gò ép nữa, mà khẽ gật đầu.

"Đi thong thả."

An Diệc Diệp tỏ vẻ khó hiểu nhìn thầy Lý, sau đó rời khỏi khu tập thể giáo sư.

Thầy Lý nhìn theo bóng lưng cô, chờ An Diệc Diệp đi rồi, sắc mặt lập tức thay đổi, trở nên trắng bệch.

"Được rồi nhỉ?"

Thầy Lý nhỏ giọng hỏi.

Thầy Lý vừa dứt lời, Tiêu Nhĩ Giai đã từ tủ quần áo bên cạnh đi ra.

"Thầy, thầy căng thẳng như vậy làm gì? Đây chẳng qua chỉ là chuyện vặt mà thôi."

Thầy Lý không nói gì.

Tiêu Nhĩ Giai liếc nhìn Thầy Lý, rồi lấy một tờ chi phiếu từ túi xách của mình ra đưa cho Thầy Lý.

"Đây cho thầy, rõ ràng là chính thầy tự nguyện, đừng tỏ vẻ như tôi ép thầy thế."

Thầy Lý nhìn chi phiếu trước mắt một chút, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy.

"Nếu như không phải mẹ tôi bị bệnh, tôi tuyệt đối sẽ không..."

Thầy Lý tái mặt nói.

Tiêu Nhĩ Giai hờ hững khoát tay.

"Bái bai thầy, thầy hãy tự mình tiếp tục đa cảm đi."

Sau khi quay về lâu đài cổ, An Diệc Diệp nhanh chóng quên đi chuyện này.

Hôm sau, khi đi vào Nhu Tinh, cô chợt phát hiện có gì đó không đúng.

Từ lúc vào cửa cô đã bắt đầu cảm giác luôn có người đang lén nhìn mình.

Nhưng khi An Diệc Diệp quay đầu lại, đối phương lập tức thu hồi ánh mắt.

Cô tiếp tục đi về phía trước một chút, bỗng nhìn thấy khá đông người tập trung trước bảng thông báo của trường học.

Còn kèm theo tiếng thì thầm to nhỏ.

An Diệc Diệp tò mò đi tới.

Có người quay đầu lại, vừa nhìn thấy cô, sắc mặt liền biến đổi, đưa tay kéo người bên cạnh một cái.

Mọi người đều quay đầu lại, vẻ mặt khinh bỉ nhìn cô.

An Diệc Diệp nhíu mày, đi vào.

Vừa nhìn thấy ảnh chụp trên bảng thông báo, cô bị dọa đến mức lập tức trợn trừng mắt.

Cô quay đầu nhìn về phía bảng thông báo khác, trong tất cả các bảng thông báo đều dán kín ảnh chụp giống nhau.

Ở trong khu tập thể giáo sư, thầy Lý và một người có hành động mập mờ, mà có thể thấy rõ ràng, mặt người kia chính là An Diệc Diệp.

Hơn nữa, trong mấy tấm ảnh này, hai người còn đang nắm chặt tay nhau.

Đây là tình huống hôm qua khi cô cầm giúp tài liệu cho thầy Lý.

Là ai chụp?

Nhìn những bức ảnh mập mờ không rõ này, An Diệc Diệp cảm thấy rất bối rối.

Chẳng lẽ đây là lý do hôm qua thầy Lý chợt trở nên khác thường sao?

An Diệc Diệp nhíu mày, quay đầu nhìn xunng quanh, lại nghe được tiếng bàn tán vụn vặt của bọn họ.

Dù âm thanh rất nhỏ, nhưng truyền vào trong tai An Diệc Diệp rất rõ ràng.

"Quyến rũ thầy giáo của mình à, thật là không biết xấu hổ."

"Không phải cũng đã kết hôn rồi sao? Hôm qua thì có scandal với ngôi sao, hôm nay lại ngoại tình với thầy giáo, không ai quản phải không?"

"Chà, trước kia, tôi đã cảm thấy thầy Lý đó luôn che chở cô ta, thì ra bọn họ có loại quan hệ đó."

"Không biết nếu Khúc Chấn Sơ biết chuyện này thì sẽ nghĩ như thế nào..."

An Diệc Diệp vươn tay, đột ngột xé ảnh chụp dán trên bảng thông báo xuống, rồi quay người đi về phía văn phòng của thầy Lý.

Cùng lúc này, Tiêu Nhĩ Giai lấy điện thoại di động ra, gọi cho Khúc Chấn Sơ.

"Alo? Chấn Sơ, nghĩ đi nghĩ lại, em thấy có chuyện nhất định phải nói cho anh biết."

An Diệc Diệp đến thẳng văn phòng thầy Lý, nhưng khi đến đó, cô mới phát hiện thầy Lý đã từ chức rồi.

"Thầy Lý từ chức từ khi nào?"

An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn những người khác trong phòng làm việc: "Hai ngày trước tôi còn gặp thầy ấy mà."

Mấy giáo viên trong phòng làm việc liếc nhìn cô. Truyện Xuyên Không

"Thầy ấy từ chức đúng vào hai ngày trước, cô không biết sao?"

Ánh mắt họ xẹt qua An Diệc Diệp giống hệt ánh mắt của những người vừa đứng trước bảng thông báo nhìn cô.

Cô nhíu mày, quay người đi ra phía ngoài.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, mà chuyện ảnh chụp đã truyền khắp nơi rồi.

An Diệc Diệp vừa xuất hiện, mọi người lập tức nhìn cô với ánh mắt khác thường.

Cô không dám đi nơi đông người, chỉ dám quanh quẩn ở chỗ khuôn viên cũ.

Cô chần chừ không dám trở về, nếu Khúc Chấn Sơ biết chuyện này, anh sẽ làm thế nào?

Không biết đi được bao lâu, sắc trời cũng dần tối.

Cô do dự nên về hay không, vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Khúc Chấn Sơ chẳng biết xuất hiện trước mắt từ lúc nào.

"Khúc Chấn Sơ?"

Nhìn thấy anh, An Diệc Diệp lập tức hốt hoảng.

Từ cách đó mấy bước, Khúc Chấn Sơ đã nhìn thấy cô, vẻ mặt anh không hề có biểu hiện gì, chậm rãi đi tới.

"Em còn định đi tới đi lui đến khi nào mới về nhà?"

Giọng nói mang theo vẻ bất đắc dĩ.

Sau khi nhận điện thoại, anh lập tức đến đây, và đã nhìn thấy cô đi tới đi lui nửa giờ rồi.

Nghe vậy, An Diệc Diệp chợt cảm thấy tủi thân, sự tủi thân ấy gần như nhấn chìm cô.

"Những bức hình đó là giả."

Khúc Chấn Sơ giang tay ôm lấy cô.

"Xuỵt, anh đưa em về nhà."

An Diệc Diệp kéo áo anh.

"Anh tin em không?"

Khúc Chấn Sơ vươn tay, vuốt ve dây chuyền ảnh chụp trên cổ An Diệc Diệp.

Lát sau, anh mới mở miệng.

"Anh tin."

An Diệc Diệp sững sờ, cô không ngờ Khúc Chấn Sơ lại thật tin tưởng cô.

Cô lo lắng nhìn anh thêm lần nữa, thấy anh thật không có vẻ gì là đang tức giận thì tâm trạng mới thả lỏng.

Khúc Chấn Sơ cúi đầu hôn trán cô một cái, giống như là đang dỗ cô, cũng là đang nói với mình.

"Không cần giải thích, anh tin em."

"Nhưng mà..."

"Đừng để ý, chuyện còn lại cứ để anh giải quyết, được không?"

An Diệc Diệp do dự một lúc rồi gật đầu.

"Vâng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.