An Diệc Diệp ngã xuống từ lầu hai, ngã thẳng vào trong lòng Khúc Chấn Sơ.
Lực đập vô cùng lớn khiến anh lùi về sau một bước, dây chuyền vốn đang cầm trên cổ tay lập tức bị đứt, rơi ra ngoài, trượt đi rất xa trên mặt đất.
Khúc Chấn Sơ nhìn thoáng qua phía dây chuyện, trên mặt thoáng xuất hiện vẻ hoảng loạn.
Nhưng chỉ chốc lát anh đã thu lại tầm mắt, ôm vững người ở trong lòng.
An Diệc Diệp nhắm chặt mắt, qua một lúc sau lại không cảm nhận được đau đớn, mới lặng lẽ mở mắt ra, lòng còn sợ hãi.
Hai tay Khúc Chấn Sơ ôm chặt lấy cô, trên mặt mang theo giận dữ.
“Cô đang làm cái quỷ gì đấy?”
Anh quát lớn một tiếng.
An Diệc Diệp ngẩng đầu, ngơ ngác nói: “Tôi nhìn hoa văn trên cầu thang…”. Truyện Võng Du
“Nhìn đến rơi thẳng từ bên trên xuống luôn? Hay là cô cảm thấy chán sống rồi?”
An Diệc Diệp nhìn nhìn trạng thái lúc này, nếu không có Khúc Chấn Sơ, chắc chắn bây giờ cô đã gãy xương rồi.
“Không phải…”
“Tôi chỉ không muốn nhìn thấy trong nhà có người chết, không thể ăn nói với ba mẹ cô.”
Khúc Chấn Sơ lạnh mặt nói xong thì buông cô ra.
Chân vừa chạm đất, cơ thể An Diệc Diệp yếu ớt đến gần như đứng không vững, hơi ngã về phía trước, bổ thẳng vào trong lòng Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ chỉ lạnh lùng nhìn cô, không đưa tay ra.
An Diệc Diệp vịn lấy tay anh, cơ thể dựa sát vào nhau. Mặt cô hơi ửng đỏ, khó khăn lắm mới đứng vững.
“Xin lỗi…”
Khúc Chấn Sơ nhìn thoáng qua cô từ trên xuống dưới, xoay người đi về phía sợi dây chuyền bị đứt trên mặt đất kia.
Khi nhìn thấy sợi dây chuyền đứt thành hai nửa, anh cau mày, sắc mặt càng khó coi hơn.
An Diệc Diệp vội vàng đi qua, nhìn thấy anh nhặt sợi dây chuyền dưới đất lên.
Hình như đây là một cái dây chuyền ảnh chụp.
Trên dây chuyền màu bạc rũ xuống một hình trái tim chạm rỗng, bình thường bên trong đều đặt ảnh chụp của người thân nhất.
Nhưng bây giờ, dây chuyền đã bị gãy làm hai, hình dáng của trái tim chạm rỗng kia cũng bị đụng lõm xuống, không thể mở ra được nữa.
An Diệc Diệp có chút ngạc nhiên, đây chắc chắn là lúc Khúc Chấn Sơ cứu cô bị rơi ra.
Khúc Chấn Sơ vẫn luôn đeo trên người, chắc chắn là thứ vô cùng quan trọng.
“Ngài Khúc …”
Cô mới vừa mở miệng, Khúc Chấn Sơ đã thu tay, đặt dây chuyền trong lòng bàn tay, tránh đi tầm mắt của cô.
Khúc Chấn Sơ đứng lên, vẻ mặt chỉ còn lại lạnh lùng.
“Lần sau sẽ không có người đến cứu cô nữa đâu.”
Nói xong, anh xoay người muốn đi.
An Diệc Diệp đuổi theo.
“Ngài Khúc, tôi có thể xem thử dây chuyền giúp anh. Có lẽ còn có thể sửa lại lần nữa.”
Bước chân của Khúc Chấn Sơ không hề dừng lại, nhanh chóng đi về phía trước, vẻ mặt lạnh như băng.
“Ngài Khúc!”
An Diệc Diệp bước nhanh hơn đi đến bên cạnh anh.
“Tôi từng học một chút, dây chuyền như vậy có thể sửa, không cần quá nhiều thời gian đâu.”
Nếu không phải vì cứu cô, dây chuyền cũng sẽ không bị hỏng.
Trước kia An Diệc Diệp từng học một vài kỹ xảo sửa chữa phục hồi, sửa lại một cái dây chuyền cũng không khó.
Bước chân của Khúc Chấn Sơ đột nhiên dừng lại.
An Diệc Diệp suýt nữa đụng đầu vào anh, khó khăn lắm mới đứng vững.
“Ngài…”
“Cô có thể sửa?” Giọng nói bình tĩnh của Khúc Chấn Sơ cắt ngang lời cô.
An Diệc Diệp liên tục thở hổn hển.
“Có thể, có thể sửa.”
Khúc Chấn Sơ xoay người lại, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô.
An Diệc Diệp lập tức trở nên căng thẳng, ánh mắt kia như muốn nhìn thấu lòng cô vậy.
Hai tay cô đặt ở sau lưng nắm chặt lấy nhau, căng thẳng đến chảy ra một lớp mồ hôi.
Khúc Chấn Sơ đột nhiên vươn tay, đưa dây chuyền cầm trong tay cho cô.
“Vậy để cô thử xem.”
An Diệc Diệp thật cẩn thận nhận lấy, vừa định nhìn kỹ, Khúc Chấn Sơ chợt hé miệng, phun ra lời uy hiếp lạnh như băng.
“Nếu làm hỏng một chút…”
Anh không có nói hết, nhưng uy hiếp trong giọng nói lại khiến người ta run rẩy.
An Diệc Diệp lập tức trở nên căng thẳng, khi ngẩng đầu lần nữa, Khúc Chấn Sơ đã xoay người rời khỏi rồi.