Khúc Diên Nghị kéo tay An Diệc Diệp lại, vẻ mặt đầy sốt ruột.
“Chỉ có cô mới giúp tôi được thôi.”
“Giúp anh cái gì?”
“Cô biết đó, trước nay tôi luôn xem anh trai là mục tiêu của tôi, lần này trong sự kiện đấu thầu lần này, tôi và anh ấy cùng cạnh tranh một hạng mục.”
“Tôi biết như vậy là không nên, nhưng Khúc Thị đã không được như xưa nữa, nếu không lấy về được hạng mục này, cả công ty sẽ rơi vào tình huống phá sản mất!”
Anh ta kéo An Diệc Diệp, khẩn khoản nói: “Cô giúp tôi, lấy kế hoạch của anh ấy cho tôi…”
“Không được.”
Nghe thấy vậy, An Diệc Diệp lập tức từ chối.
“Tôi không thể làm như vậy được.”
Khúc Diên Nghị đã sớm đoán được cô sẽ nói như vậy, kiên trì nói tiếp: “Cô giúp tôi một lần thôi, nếu thật sự đánh mất hạng mục này thì nhà họ Khúc sẽ xong đời mất.”
“Anh có thể đi xin Khúc Chấn Sơ, có lẽ…”
“Anh ấy sẽ không bao giờ đồng ý!”
Khúc Diên Nghị ngắt lời An Diệc Diệp, nói tiếp: “Tôi có thể đảm bảo với cô, tôi chỉ đọc qua thôi, tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì khác.”
An Diệc Diệp nhíu mày.
“Xin lỗi, tôi thật sự không có cách gì cả.”
“Không phải bây giờ Khúc Chấn Sơ đang không có nhà hay sao? Tôi biết, cô đã từng làm việc trong phòng làm việc của anh ấy, anh ấy sẽ không cản cô đâu.”
Anh ta siết chặt tay An Diệc Diệp.
“Giúp tôi đi, giúp những người nhà họ Khúc đi. Hạng mục này vốn là của Khúc Thị, nếu không phải anh ấy…”
“Nhĩ Giai…”
An Diệc Diệp hoàn toàn không ngờ được anh ta lại yêu cầu cô đi trộm bản kế hoạch, nếu không ban nãy cô đã không để anh ta vào đây rồi.
“Tôi thật sự…”
Thấy cô lại định từ chối, Khúc Diên Nghị vội nói: “Tôi biết cô không thích Dư Nhã Thiểm tiếp cận anh ấy, tôi có thể giúp cô.”
An Diệc Diệp mấp máy môi.
Anh ta vội bổ sung: “Không chỉ riêng chuyện này mà kể cả là chuyện khác, chỉ cần cô nói một câu thì tôi nhất định sẽ giúp cô.”
An Diệc Diệp do dự một lúc mới chậm rãi nói: “Tôi nghe nói, anh và nhà họ Tiêu đang khai thác vùng ngoại ô phía Tây, ở đó có một cô nhi viện, đúng không…”
Ánh mắt Khúc Diên Nghị hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng rất nhanh anh ta đã phản ứng lại.
“Đúng vậy, chỉ cần cô có thể giúp tôi, bất cứ là yêu cầu như thế nào tôi đều có thể làm được.”
An Diệc Diệp đan hai tay vào nhau, cảm thấy mâu thuẫn trong lòng.
Khúc Diên Nghị thấy cô có chút dao động, anh ta lấy một chiếc hộp nhỏ ra.
“Còn có cái này cũng có thể cho cô.”
“Đây là gì?”
Cô nhận lấy, vừa mở ra, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, cô đóng lại “cạch” một tiếng!
“Sao anh lại có cái này?”
“Anh biết được những gì rồi?”
Khúc Diên Nghị liếc nhìn cái hộp.
“Cô có thể giúp tôi không?”
Sắc mặt An Diệc Diệp trắng bệch, siết chặt chiếc hộp trong tay.
Cô im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới nói.
“Tôi… sẽ lấy cho anh.”
Khúc Diên Nghị vui mừng.
“Tốt quá rồi, tôi biết là cô chắc chắn sẽ giúp tôi mà. Mau lên, nếu không anh ấy sắp về rồi.”
An Diệc Diệp hít sâu một hơi, đi lên tầng hai.
Mở cửa phòng làm việc ra.
Trước kia cô từng ở đây phục chế sợi dây chuyền kia cho Khúc Chấn Sơ.
Tài liệu mà Khúc Diên Nghị cần đang được đặt trên bàn, không chút đề phòng, Khúc Chấn Sơ như không hề lo lắng rằng bản kế hoạch sẽ bị trộm mất.
An Diệc Diệp cầm lên xem, trên đó ghi chép đầy đủ chi tiết cuộc đấu thầu.
Tiêu chuẩn thiết kế, chi phí dự tính về miếng đất ở trung tâm thành phố kia, mỗi một phần đều vô cùng chi tiết.
Cho dù cô không hiểu rõ về hạng mục này thì cũng có thể thấy được là bản kế hoạch này vô cùng hoàn hảo.
Nếu như mang đi, ngày đấu thầu hôm đó, hạng mục này chắc chắn sẽ thuộc về Khúc Chấn Sơ.
Nhưng…
An Diệc Diệp nhanh chóng cầm tài liệu lên, chuẩn bị rời đi.
Nhưng cô lại thấy, phía bên kia chiếc bàn có vài phần bản thảo lỗi bị bỏ đi…
Vài phút sau, lúc An Diệc Diệp từ trên tầng đi xuống, trong tay có thêm một phần tài liệu.
Khúc Diên Nghị vội tiến lên nghênh đón.
“Sao rồi? Là cái này sao?”
An Diệc Diệp chưa kịp nói gì, anh ta đã vội giật lấy.
Thấy An Diệc Diệp nhíu mày, anh ta cười nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ không gây ra tổn hại gì cho công ty của anh ấy đâu.”
An Diệc Diệp siết chặt hai tay.
“Anh đi đi.”
Khúc Diên Nghị cười, giơ phần tài liệu trong tay lên.
“Cảm ơn nhé.”
Rồi anh ta quay người đi ra ngoài.
Vừa ra đến cửa thì gặp Khúc Chấn Sơ đã về.
Khúc Chấn Sơ nhìn anh ta, gương mặt hiện ra vẻ bất mãn.
“Sao cậu lại ở đây?”
Khúc Diên Nghị cất tài liệu ra phía sau một cách tự nhiên.
“Anh, em đến đây để thương lượng với anh chuyện đấu thầu lần này.”
Khúc Chấn Sơ lạnh mặt đi.
“Cho dù cậu có tới, tôi cũng sẽ không từ bỏ lần đấu thầu này đâu.”
“Em biết, lần này em nhất định sẽ cạnh tranh công bằng với anh!”
Khúc Chấn Sơ cười khẩy, không để ý anh ta, cất bước đi vào trong.
Mới đi được vài bước, trong lòng lại lờ mờ có chút bất an.
Anh quay đầu nhìn về phía Khúc Diên Nghị, thấy túi tài liệu trong tay anh ta như có chút quen mắt.
Khúc Diên Nghị cầm tài liệu nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự cổ, đi ra đến bên ngoài, cuối cùng mới dừng bước lại.
Anh ta lại xác nhận tài liệu trong tay một lần nữa, quả thật là nội dung đấu thầu lần này.
Anh ta hài lòng nở nụ cười, lấy điện thoại ra gọi đi một cuộc.
“Đã lấy được đồ rồi.”
“Đúng rồi, cái hộp mà cô cho tôi rốt cuộc là cái gì? Cô ta vốn không đồng ý, nhưng xem xong lại đồng ý ngay lập tức.”
“Đương nhiên tôi nhớ vụ hợp tác của chúng ta rồi, có điều cô không thể giữ chân Khúc Chấn Sơ thêm một lúc sao? Suýt chút nữa thì tôi bị anh ta bắt gặp rồi.”
“Được, đến lúc đó rồi nói.”
Cúp máy, anh ta hài lòng nhìn tài liệu trong tay mình rồi đi lên xe.
Trong căn biệt thự cổ.
Khúc Chấn Sơ vừa vào, thấy An Diệc Diệp ngồi bất động trên sofa, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh cô và Mai Ấn Cầm tay trong tay trong buổi lễ ngày hôm đó.
Sắc mặt anh trầm xuống, những đường gân xanh nổi rõ trên trán.
“Xem ra cô vẫn còn nhớ thân phận của mình đấy!”
Anh đột nhiên lên tiếng, rồi ném “bịch” chiếc áo vest khoác ngoài xuống bên cạnh An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khúc Chấn Sơ bèn đứng dậy.
“Tôi đi nghỉ đây.”
“Đứng lại!”
Khúc Chấn Sơ hét lên.
Bước chân của An Diệc Diệp hơi ngừng lại nhưng cô không dừng bước, đi thẳng lên trên nhà.
“Tiêu Nhĩ Giai! Cô đứng lại cho tôi!”
Sắc mặt anh u ám như muốn ăn thịt người, tóm lấy giữ An Diệc Diệp lại.
An Diệc Diệp đứng trên bậc thang, đau đớn nhíu mày lại.
“Anh buông tôi ra.”
Anh không những không buông mà tay còn siết chặt hơn.
An Diệc Diệp ngã về phía trước, va trúng người anh.
Khúc Chấn Sơ khẽ nhéo má cô.
“Hôm nay cô đã nói những gì với Mai Ấn Cầm?”
“Không nói gì cả.”
“Không nói gì cả?”
Anh cười khẩy, híp mắt lại, ánh mắt lạnh giá.
“Vậy tại sao cậu ta lại cầm tay cô?”
“Chúng tôi chỉ đang nói chuyện mà thôi.”
An Diệc Diệp giãy giụa, muốn hất tay anh ra.
Khúc Chấn Sơ sao có thể để mặc cô làm vậy, anh giữ cô lại, thậm chí còn kéo mạnh một cái.
Cô đứng không vững, suýt chút nữa thì ngã xuống cầu thang.
Khúc Chấn Sơ biến sắc, vội đưa tay ra ôm An Diệc Diệp vào lòng.
“Chết tiệt.”
Anh mắng một tiếng, đột nhiên nhìn thấy chiếc chặn giấy được để trên hành lang.
“Cô thế mà lại vứt đồ tôi tặng cô ở hành lang sao?”