Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 53: Chương 53: Tôi là diệc diệp




Quản gia vừa đi, An Diệc Diệp đi tới, đứng ở bên giường.

Khúc Chấn Sơ nhíu chặt lông mày, dường như quần áo trên người làm anh không thoải mái nên vô thức kéo cà vạt.

An Diệc Diệp liền vội vàng đi tới, tháo cà vạt của anh ra, lại giúp anh cởi giày.

Khi cô đang chuẩn bị cởi luôn áo khoác, Khúc Chấn Sơ đột nhiên mở mắt, tầm mắt tập trung ở trên mặt cô.

"Ngài Khúc?"

Ánh mắt Khúc Chấn Sơ lóe sáng, đột nhiên giơ tay giữ chặt thắt lưng của An Diệc Diệp và nghiêng người, đè cô xuống dưới người.

"Tiêu Nhĩ Giai?"

Mặt anh ghé sát lại và khẽ nhíu mày, có vẻ bất mãn cùng tức giận.

"Là cô à?"

Hai tay anh giữ chặt lấy thắt lưng An Diệc Diệp, giam giữ cô ở trong lòng.

"Anh uống say rồi."

An Diệc Diệp giãy giụa nhưng không thể di chuyển được.

Tay trái của Khúc Chấn Sơ lại càng siết chặt lấy thắt lưng của cô, mắt híp lại, nhìn chằm chằm vào cô.

An Diệc Diệp nhíu mày.

"Khúc Chấn Sơ, anh uống say rồi..."

Cô còn chưa nói hết, Khúc Chấn Sơ đột nhiên cúi đầu, ngậm vào môi của cô, hôn một cách say đắm.

"A..."

An Diệc Diệp giãy giụa kịch liệt, lại bị Khúc Chấn Sơ nâng cằm lên, cố định không cho cô nhúc nhích.

Trong nụ hôn của Khúc Chấn Sơ còn kèm theo mùi rượu, trong nháy mắt dường như cũng làm cho thần kinh của An Diệc Diệp choáng váng.

Cô vô thức nắm lấy áo Khúc Chấn Sơ.

Khúc Chấn Sơ ngậm môi cô và chậm rãi dừng lại.

Đôi mắt An Diệc Diệp long lanh ánh nước, đôi môi bị hôn tới đỏ bừng lên.

"Tiêu Nhĩ Giai..."

Anh nhíu mày, trong đôi mắt sâu thẳm lộ ra chút chống cự và chán ghét.

"Vì sao cô lại là họ Tưởng?"

An Diệc Diệp thầm rùng mình.

Cô suýt nữa quên, Khúc Chấn Sơ hận nhất là bị người khác sắp xếp, hận nhất là nhà họ Tiêu và cả thân phận của cô bây giờ.

An Diệc Diệp không mở mắt, suy nghĩ rất lâu cuối cùng mới quyết định.

"Khúc Chấn Sơ, tôi thật ra..."

Cô quay đầu nhìn Khúc Chấn Sơ, chậm rãi nói: "Thật ra tôi có một cái tên khác, bạn tốt của tôi đều gọi tôi là Diệc Diệp..."

An Diệc Diệp nhìn anh đầy hi vọng.

Không ngờ Khúc Chấn Sơ chợt ngẩn người ra, vẻ mặt nhanh chóng trầm xuống và trở nên lạnh lùng cứng rắn!

Đôi mắt đã đầy tức giận!

"Ai nói cho cô biết?"

Anh hất An Diệc Diệp sang một bên, vành mắt muốn nứt ra, trên mặt đầy lửa giận.

An Diệc Diệp vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ nhìn anh đột nhiên nổi giận, căn bản không rõ có chuyện gì xảy ra.

Sao anh lại tức giận?

"Tôi hỏi cô! Là ai nói cho cô biết cái tên đó?"

Anh cắn răng, kéo An Diệc Diệp qua, gằn giọng hỏi từng từ.

"Cô đã dùng thủ đoạn gì? Là Thẩm Thanh Chiêu, hay Khúc Diên Nghị nói? Cô cho bọn họ lợi lộc gì? Hay nói các người đã làm giao dịch gì?"

An Diệc Diệp sợ đến mức vội vàng lắc đầu.

"Tôi không... Bọn họ thật ra bảo tôi..."

"Câm miệng!"

Khúc Chấn Sơ đột nhiên cao giọng, tức giận hét lên ngắt lời cô.

Nắm tay cứng rắn của anh đấm mạnh xuống giường, phát ra một tiếng rầm.

"Cô không xứng nhắc tới cái tên này!"

Anh chợt quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như con dao nhúng máu!

"Tôi cho cô biết."

Khúc Chấn Sơ bóp mặt An Diệc Diệp, trong giọng nói lộ ra sự ngoan độc. "Cô thậm chí có muốn đóng thế cô ấy cũng không được!"

"Tôi vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng sẽ không coi trọng loại người như cô!"

Anh nghiến răng nói xong thì bỏ lại An Diệc Diệp, xoay người đi ra ngoài.

Quản gia cầm canh giải rượu vừa đi lên, suýt nữa bị Khúc Chấn Sơ đang tức giận đi ra ngoài xô ngã.

"Thưa ngài? Thưa ngài? Ngài muốn đi đâu vậy?"

Nhưng Khúc Chấn Sơ giống như nhắm mắt bịt tai, đi thẳng ra phía ngoài.

Ngoài cửa lớn vang lên tiếng đóng cửa thật mạnh, trong không khí còn vọng lại những tiếng oong oong.

Lúc này An Diệc Diệp đi ra khỏi phòng, ánh mắt hơi đờ đẫn.

Quản gia vội vàng đi tới.

"Cô Tiêu, không phải tôi bảo cô chăm sóc tốt cho ngài ấy sao? Ngài ấy làm sao vậy?"

An Diệc Diệp ngẩng đầu, nước mắt đong đầy trong viền mắt lập tức lăn xuống.

"Tôi không biết..."

Quản gia khiếp sợ nhìn cô nhưng không hỏi tiếp nữa.

An Diệc Diệp về phòng đóng cửa lại, nước mắt lại trào ra.

Cô căn bản cũng không biết vì sao Khúc Chấn Sơ lại đột nhiên tức giận như vậy?

Nhưng cô có thể có gì để uất ức chứ?

Ban đầu khi cô nhận lời thay thế Tiêu Nhĩ Giai, không phải đã nghĩ tới những tình huống này rồi sao?

Thân phận của cô là giả, tất cả đều là giả.

Cô còn có gì để hy vọng xa vời chứ?

An Diệc Diệp lau nước mắt, ép nước mắt trở lại.

Bây giờ cô chỉ có một mục đích, chính là giữ lại cô nhi viện Thần Hi.

Cô lấy điện thoại di động ra, xem phần lịch sử lưu lại tìm được ở trên đó.

Chỉ cần Tiêu Nhĩ Giai trở về là cô có thể rời đi.

Ngày hôm sau, An Diệc Diệp ra khỏi cửa nhưng không thấy Khúc Chấn Sơ trở về.

Liên tiếp ba ngày, Khúc Chấn Sơ đều không xuất hiện.

An Diệc Diệp không nhịn được hỏi quản gia.

"Ngài Khúc vẫn chưa trở về sao?"

Quản gia thản nhiên nói: "Mấy ngày nay ngài ấy đều nghỉ lại ở trong công ty."

An Diệc Diệp mở điện thoại di động của mình, lật tìm số của Khúc Chấn Sơ trong số rất ít người trong cột thông tin.

Cô mở ra nhưng không biết nên nói gì đành đóng lại.

Quản gia và tài xế đều đã chuẩn bị tốt, An Diệc Diệp thở dài, đứng lên.

"Đi tới trường học."

Tòa nhà của tập đoàn M.I cách chỗ của An Diệc Diệp khoảng nửa giờ đi đường.

Cả tòa nhà khoảng sáu mươi sáu tầng nằm ở đoạn đường sầm uất nhất tại trung tâm thành phố, tất cả đều là của tập đoàn M.I.

Vừa đến giờ làm việc, các tinh anh ăn mặc sang trọng bắt đầu đi qua tầng trệt, bận rộn làm việc.

Trong tòa nhà được phân công rõ ràng, phòng làm việc của Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm CEO chiếm cả tầng thứ sáu mươi sáu.

Trong phòng làm việc rộng rãi, Khúc Chấn Sơ biến mất mấy ngày đứng ở phía trước cửa sổ, quang cảnh của cả thành phố đều hiện rõ ở dưới chân.

Chiết Lam cầm tài liệu đẩy cửa đi vào. Tính toán thời gian thì hôm nay đã là ngày thứ tư.

Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bốn ngày trước, Khúc Chấn Sơ đột nhiên trở lại công ty, vẫn luôn ở tại phòng nghỉ bên cạnh phòng làm việc.

Tính tình anh cũng trở nên nóng nảy hơn, mới mấy ngày, nhân viên trên dưới công ty có chút chức vụ đều bị anh mắng qua một lần.

Khắp nơi đều tràn ngập trong áp suất thấp.

Nhưng cũng may, rốt cuộc đã tìm được tin tức của người kia, cuối cùng cũng có thể ngăn được cơn sóng dữ, không đến mức làm cho tất cả đám người bọn họ đều bị đông chết ở dưới ánh mắt Tổng Giám đốc Khúc.

Chiết Lam đi tới, đặt tài liệu trong tay lên trên bàn.

"Tổng Giám đốc Khúc, đã tìm được tin tức của người kia."

Quả nhiên, chỉ một giây đã thấy Khúc Chấn Sơ nhanh chóng xoay người lại.

"Tìm được ở đâu? Bây giờ cô ấy thế nào?"

Anh vừa hỏi, vừa mở tài liệu trên bàn.

Chiết Lam có thể hiểu được sự kích động của anh. Dù sao từ khi anh ta bắt đầu đi theo Khúc Chấn Sơ, anh vẫn luôn tìm tung tích của cô gái này.

Nghĩ đến Khúc Chấn Sơ cuối cùng có thể được như mong muốn, tâm tình của anh ta cũng hơn.

"Nửa năm trước, cô ấy rời khỏi cô nhi viện Thần Hi và bắt đầu làm việc, chỉ có điều bởi vì bằng cấp không cao nên luôn gặp phải trắc trở."

"Đúng lúc lần này công ty của chúng ta thông báo tuyển dụng... Cô ấy đăng ký thông báo tuyển dụng làm nhân viên vệ sinh, lại tôi bị phát hiện ra."

Khúc Chấn Sơ nhíu mày.

"Nhân viên vệ sinh?"

"Đúng vậy..."

Khúc Chấn Sơ mở tài liệu trên bàn, nhìn giới thiệu cá nhân tóm tắm phía trên.

Dáng vẻ trong ký ức đã bắt đầu mơ hồ, khó có thể trùng khớp với ảnh chụp trước mắt.

Lúc này Chiết Lam lại nói: "Đây là người duy nhất trong cô nhi viện Thần Hi phù hợp với điều kiện."

- -----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.