Quản gia nói: “Ông Trương, ông Bành, hai người đừng tìm nữa, đi theo tôi, tôi đưa hai người đến gặp cô chủ.”
Thấy ông ta bỗng thay đổi thái độ, ông Trương và ông Bành đưa mắt nhìn nhau, sau đó liền bước theo ông ta.
Sau khi lên tầng ba của lâu đài, quản gia dẫn hai người đến trước một cánh cửa.
Ông Trương nhìn xung quanh rồi nói: “Quản gia, chúng tôi muốn tìm con bé Giai, ông dẫn tôi lên đây làm gì?”
Quản gia chỉ vào cánh cửa đang bị khóa kín.
“Cô chủ đang ở trong đó.”
Hai người nghe vậy mới quay đầu lại nhìn.
Cửa của căn phòng trước mặt được khóa kín lại bằng một ổ khóa to đùng, cứ như bên trong đang giam giữ phạm nhân vậy…
Ông Trương trợn to mắt nhìn ổ khóa treo trên cửa rồi lại quay qua nhìn quản gia.
“Ý ông là bé Giai đang bị nhốt ở bên trong à?”
Quản gia chậm rãi gật đầu trong ánh mắt kinh ngạc của hai người.
“Bậy bạ!”
Ông Bành nghe quản gia thừa nhận thì liền quát lớn.
“Trong đó đang nhốt một con người đó! Ai làm trò này? Khúc Chấn Sơ hay là ông hả?”
Quản gia nghe ông nói vậy thì sợ hãi xua tay.
“Không phải tôi, không phải tôi, sao tôi dám giam giữ cô chủ chứ!”
“Vậy là do Khúc Chấn Sơ đúng chứ?”
Quản gia không nói lời nào, đến lúc này thì ông Trương và ông Bành cũng đã đoán được mọi chuyện.
Hai người đi đến bên cạnh cánh cửa, nét mặt vô cùng nặng nề.
“Mở cửa ra!”
Ông Bành bực bội quát lớn.
Nhưng nếu không có sự cho phép của Khúc Chấn Sơ thì sao quản gia dám mở cửa chứ?
Ông Trương tức đến đỏ cả mặt.
“Ở trong đó đang nhốt một con người, mà đó còn là vợ của Khúc Chấn Sơ nữa!”
Ông Bành không muốn nhiều lời với quản gia nữa, ông giật lấy chiếc chìa khóa từ trên tay ông ta rồi bước lên mở cửa ra.
Cửa phòng ngủ mở ra, người ở bên trong cũng quay đầu lại.
Ông Trương và ông Bành trông thấy An Diệc Diệp đang ngồi trên sàn thì đau lòng cực kì, hai người càng lúc càng thức Khúc Chấn Sơ hơn.
“Thằng nhóc Khúc Chấn Sơ chết tiệt! Nó nghĩ nó là ai vậy chứ? Dám đối xử với người khác như vậy?”
“Bé Giai, con có sao không?”
“Nào, hai ông đưa con ra ngoài, nhà của loại người như vậy không ở càng tốt! Về nhà của ông đi con.”
“Khúc Chấn Sơ không yêu thương con thì có người khác thương!”
Ông Trương bước đến kéo An Diệc Diệp đang ngồi dưới đất lên.
An Diệc Diệp nhìn hai ông cụ đang đứng trước mặt mình.
“Ông Trương, ông Bành, sao hai người lại đến đây?”
Ông Bành trừng to mắt nhìn cô học trò cưng của mình.
“Nếu hai ông không đến thì con sắp bị tên Khúc Chấn Sơ kia nhốt ở đây đến chết rồi!”
Nói rồi ông kéo An Diệc Diệp ra bên ngoài.
“Ông đã nói rồi mà, Khúc Chấn Sơ không phải hạng người tốt lành gì, vậy mà con không chịu nghe, giờ đã sáng mắt ra chưa?”
“Bé Giai à, con đừng sợ, hai ông đều đứng về phía con cả.”
“Đàn ông đàn ang mà lại đổi xử với vợ của mình như vậy, đúng là không đáng mặt đàn ông mà!”
Hai người vừa mắng vừa kéo An Diệc Diệp đi tra ngoài.
An Diệc Diệp vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu nhìn về phía hai người họ, rồi cô bỗng giãy giụa.
“Ông Trương, hai người đừng làm vậy, con vẫn chưa thể rời khỏi đây được.”
Ông Trương quay đầu lại hỏi:
“Không đi? Không đi vậy con còn ở lại làm gì? Khúc Chấn Sơ đúng là loại không ra gì!”
Ông vừa mắng xong thì bỗng nghe thấy một giọng nói trầm trầm vang lên từ dưới cầu thang.
“Ông Trương.”
Giọng nói của Khúc Chấn Sơ ẩn chứa vẻ giận dữ kiềm nén.
Anh vừa hai tin ông Trương và ông Bành cùng xông vào lâu đài cổ thì liền vội vã trở về.
Quả nhiên hai người họ muốn đưa cô đi.
Ánh mắt của Khúc Chấn Sơ thoáng khựng lại khi nhìn về phía An Diệc Diệp, song sau đó lại hờ hững quay đi.
Ông Trương thấy anh thì không những không hề chột dạ mà còn tự tin hơn nữa.
“Tới đúng lúc lắm! Tôi nhớ rõ lúc trước cậu đã từng nói với tôi là sẽ đối xử tốt với bé giai mà? Vậy bây giờ cậu đang làm gì thế?”
“Các người đã làm gì vậy? Có ai đối xử với vợ của mình như thế không hả?”
Khúc Chấn Sơ chậm rãi bước từ dưới cầu thang lên.
Anh nhìn chòng chọc vào An Diệc Diệp khiến cô bất an cúi đầu.
Bỗng Khúc Chấn Sơ chợt nở nụ cười, một nụ cười châm chọc.
“Vợ của tôi sao? Ông Trương, có lẽ ông nên hỏi thử xem cô ta có phải là vợ của tôi thật hay không.”
Ông Trương và ông Bành nghe anh nói vậy thì đều ngẩn ra.
“Sao Nhĩ Giai lại không phải vợ cậu chứ?
“A, Tiêu Nhĩ Giai?”
Khúc Chấn Sơ nhìn về phía ông Trương và ông Bành.
“Đến cả tên của cô ta mà hai người cũng không biết? Cô ta mà là Tiêu Nhĩ Giai ư?”
Anh nhìn về phía An Diệc Diệp: “Tự cô nói cho bọn họ đi, cô là ai?”
An Diệc Diệp cắn chặt môi, đối mặt với sự nghi hoặc của ông Trương và ông Bành cô chẳng thể thốt nên lời nào.
Khúc Chấn Sơ nói: “Cô không nói được à? Vậy để tôi giúp cô.”
“Người đứng trước mặt hai ông hoàn toàn không phải Tiêu Nhĩ Giai, cô ta chỉ là hàng thay thế thôi, nhận tiền của Tiêu Hàm Tuyên rồi thay Tiêu Nhĩ Giai đến đây lừa gạt lòng tin của tôi, có đúng không?”
Anh ngẩng đầu lên nhìn An Diệc Diệp, ánh mắt anh thật thản nhiên song lại khiến cô thấy vô cùng chột dạ.
Ông Trương ngạc nhiên nhìn Khúc Chấn Sơ.
Tuy tính cách Khúc Chấn Sơ rất độc đoán cứng đầu, lòng dạ cũng tàn nhẫn, nhưng cách sống cũng coi như là đàng hoàng, sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ đổ oan cho người khác.
Ông quay đầu lại nhìn An Diệc Diệp, trong cô rõ ràng đang có vẻ gì đó hơi chột dạ.
“Bé Giai, những lời cậu ta nói đều là thật ư?”
An Diệc Diệp cúi gằm mặt xuống.
“Xin lỗi…”
Ông Trương và ông Bành nghe vậy thì cũng không biết nên nói gì nữa.
Lúc này Khúc Chấn Sơ lại cười khẩy: “Giờ hai người biết tại sao tôi phải nhốt cô ta chưa? Tôi nhốt một kẻ dối trá lừa gạt lòng tin của tôi thì có gì sai?”
“Nhưng…”
Ông Trương mở miệng định nói gì song lại chẳng thể thoát thành lời.
An Diệc Diệp không phải Tiêu Nhĩ Giai, sự thật này đã đủ khiến họ ngạc nhiên rồi.
Những người có địa vị như họ luôn rất hận những kẻ lừa gạt phản bội mình.
Nhất là khi bị chính “vợ” của mình phản bội…
Tình cảm của Khúc Chấn Sơ dành cho An Diệc Diệp trước kia không phải là giả dối, nhưng bây giờ lại…
Nếu ông Trương và ông Bành còn trẻ thì có khi sẽ còn làm những chuyện quá đáng hơn Khúc Chấn Sơ nữa!
Nhưng giờ đây họ đã lớn tuổi rồi, có thể nhìn thấu suốt rất nhiều chuyện.
Đúng là An Diệc Diệp đã lừa gạt Khúc Chấn Sơ, nhưng trong khoảng thời gian này cô cũng chẳng hề làm gì sai trái với anh.
Huống chi mỗi khi nhìn về phía Khúc Chấn Sơ, ánh mắt của cô luôn toát lên vẻ quyến luyến, bất kỳ người nào sáng suốt đều có thể nhận ra.
Ông Trương thở dài một hơi.
“Nhưng dù vậy cậu cũng không thể cứ nhốt con bé như vậy mãi, tha cho con bé đi.”
Khúc Chấn Sơ lại cười khẩy nói: “Tha? Tôi tha cho cô ta vậy ai sẽ buông tha tôi đây.”
Nói rồi anh bước đưa tay kéo An Diệc Diệp về phía mình.
“Đây là người của tôi, tôi muốn xử lí thế nào là quyền của tôi, không đến lượt người ngoài nhúng tay!”
Ông Bành tức tối nói: “Tôi là thầy của con bé!”
“Ông Bành à, đến cả tên của cô ta ông còn không biết, nói gì đến thầy trò?”
“Cậu…”
Khúc Chấn Sơ túm chặt lấy người con gái cạnh mình, anh gằn giọng ra lệnh cho quản gia.
“Tiễn khách!”
Quản gia lo lắng bước đến.
“Mời hai ông về cho.”
Ông Trương và ông Bành không chịu đi, vẫn cố chấp nhìn về phía An Diệc Diệp.
“Bé à, con nói một lời đi, chỉ cần con nói một câu thì dù có phải san bằng chỗ này ông cũng sẽ đưa con ra ngoài!”