Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 247: Chương 247: Trả thù cho em




Phùng Tấn nhìn người đang đứng bên ngoài lúc này mà cau mày.

Anh ta nhìn phía sau Dư Nhã Thiểm nhưng không thấy bóng dáng Tiêu Nhĩ Giai mà mình ngày đêm mong nhớ.

“Sao lại là cô? Nhĩ Giai đâu?”

Dư Nhã Thiểm lắc đầu, giả vờ ngạc nhiên: “Phùng Tấn, đến giờ mà anh vẫn chưa biết?”

Phùng Tấn ngờ vực nhìn cô ta.

Anh ta ở đã ở trong tù lâu lắm rồi, cuối cùng cũng có người đến thăm.

Anh ta cứ tưởng cuối cùng Tiêu Nhĩ Giai cũng đến thăm mình, nhưng không ngờ người đến gặp mình lại là Dư Nhã Thiểm.

Dư Nhã Thiểm nhìn anh ta rồi nói: “Cũng đúng, anh ở đây không có tin tức nào, rất nhiều chuyện đều không biết được.”

Đương nhiên cũng không biết Tiêu Nhĩ Giai đã chết từ lâu rồi.”

Nghe thấy câu này, Phùng Tấn đột nhiên mở to mắt.

“Không thể nào! Cô lừa tôi!”

Dư Nhã Thiểm nhún vai.

“Tôi lừa anh thì có lợi gì cho tôi? Tôi chỉ không muốn anh cứ tiếp tục chờ đợi vô ích như vậy nữa thôi.”

Phùng Tấn vẫn lắc đầu.

“Không thể nào, không thể nào. Tôi đã nhận hết mọi tội danh rồi, sao cô ấy vẫn…”

Dư Nhã Thiểm gật đầu: “Đương nhiên, tuy mọi người đều tin tưởng kẻ chủ mưu mọi chuyện là anh, nhưng An Diệc Diệp và Khúc Chấn Sơ có tin không?

Sau khi anh vào đây, họ liên tục chèn ép Tiêu Nhĩ Giai, thậm chí còn cho người tấn công cô ấy, tạo thành bóng ma tâm lý rất lớn cho cô ấy.”

Cô ta vừa nói vừa cẩn thận quan sát Phùng Tấn.

Thấy anh ta không nghi ngờ thì nói tiếp: “Tôi cứ tưởng như vậy thì họ sẽ bỏ qua cho Tiêu Nhĩ Giai. Nhưng không ngờ hai người này lại không chịu dừng lại!

Nhân lúc tôi đi vắng mà hợp lực sát hại Tiêu Nhĩ Giai! Bây giờ bên ngoài đều đang đồn thổi kia kìa.

Cảnh tượng lúc đó thật sự rất kinh khủng! Tiêu Nhĩ Giai khổ sở cầu xin nhưng Khúc Chấn Sơ vẫn không đồng ý bỏ qua, hành hạ một trận rồi cuối cùng kết liễu sinh mạng cô ấy.”

Người Phùng Tấn vô lực, sức lực toàn thân như bị rút sạch.

Anh ta chán nản ngồi xuống ghế, ánh mắt đờ đẫn, không tiếp nhận nổi tin này.

Một lúc sau, anh ta chợt ngẩng đầu.

“Vậy đứa trẻ thì sao? Con của chúng tôi thì sao?”

Dư Nhã Thiểm sửng sốt một chút rồi trả lời: “Đương nhiên là chết rồi. Đáng thương thay thời gian đó Tiêu Nhĩ Giai còn nhớ nhung, muốn sinh cho anh một đứa con, chờ ngày anh ra tù.

Nhưng còn chưa chờ được đứa bé ra đời thì đã xảy ra chuyện này…”

“Không thể nào! Sao họ có thể làm vậy?”

Phùng Tấn lắc đầu sụp đổ, không thể tin được.

Dư Nhã Thiểm tiếp tục nói: “Sao họ lại không thể? Anh cũng biết tính Khúc Chấn Sơ và An Diệc Diệp mà.

Bọn họ tàn nhẫn, độc ác, đến Tiêu Nhĩ Giai đang mang thai mà cũng không buông tha. Tôi muốn trả thù cho cô ấy lắm nhưng không được.

Đừng nói đến trả thù, rất có thể nhanh thôi tôi cũng bị họ giết, bây giờ tôi mạo hiểm đến đây nói tin này cho anh, hy vọng anh sớm chuẩn bị.”

Cô ta lặng lẽ quan sát Phùng Tấn đang phiền muộn, như người mất hồn.

“Thật ra tôi thấy thay vì tiếp tục ở đây, chi bằng anh hãy trả thù cho Tiêu Nhĩ Giai.”

Cô ta ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Nhưng không biết anh có thể rời khỏi đây không.”

Nói xong Dư Nhã Thiểm đứng dậy.

“Aiya cũng gần đến giờ rồi, tôi phải đi đây, anh làm thế nào là quyết định của anh.

Nhưng nếu tôi là anh, chắc chắn tôi sẽ không để cô ấy chết một cách không rõ ràng như vậy.”

Nói xong cô ta thở dài, lau khoé mắt không một giọt nước nào rồi quay người rời đi.

Phùng Tấn ngồi im không nhúc nhích, nhớ lại lời nói vừa rồi của Dư Nhã Thiểm, bàn tay đặt bên hông từ từ siết chặt.

Hai mắt anh ta đỏ ngầu, mu bàn tay nổi lên gân xanh, anh ta đấm mạnh xuống bàn.

“Nhĩ Giai! Anh nhất định sẽ trả thù cho em!”

An Diệc Diệp vẫn chưa trả được rốt cuộc là ai đã giết Tiêu Nhĩ Giai.

Đúng như những gì cảnh sát điều tra được, tra đến chỗ mấu chốt thì mọi manh mối bất ngờ bị cắt đứt.

Giống như có ai đó đang khống chế.

Cô vẫn muốn điều tra tiếp nhưng không tìm ra manh mối.

Hơn nữa bây giờ bà Nguyễn theo dõi cô rất chặt, lúc nào cũng có hai vệ sĩ đi theo bên cạnh.

Đến giờ là An Diệc Diệp phải về nhà họ Nguyễn, tuy nghiêm ngặt nhưng cũng là để bảo vệ sự an toàn của cô.

Cô lật lại thông tin vừa nhận được từ Chiết Lam.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà cổ phiếu của công ty đã giảm mạnh, gây thiệt hại hơn ba mươi nghìn tỷ.

Mặc dù Chiết Lam nói với cô rằng mức thiệt hại này thấp hơn dự kiến, nhưng An Diệc Diệp nhìn những con số này vẫn không thể vui nổi.

Cô không bảo vệ được Khúc Chấn Sơ, đến công ty của anh cũng suýt thì không giữ được.

Thực ra trong chuyện của Khúc Chấn Sơ, khả năng cứu vãn được là rất thấp.

Hy vọng duy nhất là bác sĩ đánh giá tình trạng bệnh của Khúc Chấn Sơ, nếu chẩn đoán anh không bị bệnh, đương nhiên anh sẽ được thả.

Nhưng người nhà họ Nguyễn đều biết rõ, điều này gần như là không thể.

Nhưng thấy An Diệc Diệp cố gắng như vậy, không ai dám nói gì.

Có lẽ phải chờ đến khi bản thân An Diệc Diệp tự nhận ra được thì cô mới dừng lại.

Mà bây giờ, những gì họ cần làm là bảo vệ sự an toàn cho cô.

Bên kia, An Diệc Diệp đã về đến phòng mình.

Bây giờ đã là chạng vạng, cô vừa xem tài liệu trong tay vừa nghĩ đến tiến độ điều tra.

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.

Là một dãy số lạ.

“Alo?”

Cô vừa trả lời đối phương đã nói: “Xin hỏi cô có phải An Diệc Diệp không?

Tôi là bác sĩ trong bệnh viện của Khúc Chấn Sơ, anh ấy nói muốn gặp cô, sự xuất hiện của cô có thể sẽ giúp ích cho việc điều trị của anh ấy. Cô có thể đến đây ngay được không?”

An Diệc Diệp mừng rỡ đứng bật dậy.

“Mấy ngày trước tôi xin đến thăm anh ấy, chẳng phải các anh nói không được tới thăm sao?”

Đối phương nghiêm túc đáp: “Đương nhiên, nhưng hiện giờ là tình huống đặc biệt.”

An Diệc Diệp kích động gật đầu, thu dọn đồ đạc rồi bước ra ngoài.

“Tôi sẽ đi ngay bây giờ.”

Cô vừa ra cửa, Thẩm Trình vừa thấy cô đã ngạc nhiên hỏi: “Cô chủ, cô định đi đâu thế? Bây giờ trời đã tối rồi.”

An Diệc Diệp xua tay, bước chân không dừng lại.

“Tôi đi gặp Khúc Chấn Sơ.”

Thẩm Trình dừng bước nhưng nhíu mày, vẫy tay với hai vệ sĩ.

“Đi theo bảo vệ cô chủ.”

Chẳng mấy chốc, An Diệc Diệp và hai vệ sĩ đã nhanh chóng tới ngoài bệnh viện.

Đến nơi, bảo vệ gác cửa không cho cô qua.

An Diệc Diệp hết cách đành lấy điện thoại, lại gọi vào số di động vừa nãy.

Vừa kết nối, đối phương đã bảo: “Bây giờ tôi vẫn đang làm việc, không kịp nói với bảo vệ ở cửa. Thế này đi, cô đến con hẻm bên cạnh rồi đi vào từ đó.”

An Diệc Diệp nghi ngờ lùi lại vài bước, nhìn về phía con hẻm bên cạnh.

Cô vừa tới gần.

Trong bóng tối, đột nhiên có một bàn tay vươn ra bịt miệng cô, kéo cô lại.

Mà bên này, hai vệ sĩ chậm vài giây rồi cũng quay đầu lại.

Nhưng chỉ trong nháy mắt An Diệc Diệp ở trước mặt đã biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.