Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 78: Chương 78: Tưởng hàng giả mà lại là hàng thật




Tầng cao nhất của tập đoàn M.I.

Khúc Chấn Sơ nhìn vào đồng hồ lần thứ ba.

Dựa theo thời gian, An Diệc Diệp phải nên đến từ lâu rồi.

Nhưng vì sao người phụ nữ này vẫn còn chưa chịu đến?

Không lẽ lại chạy đi đâu rồi?

Cô to gan đến thế sao?

Anh đột nhiên đứng lên, đi ra ngoài.

“Hôm nay có ai đến tìm tôi không?”

Thư ký ngồi ngoài cửa, nghe thấy Khúc Chấn Sơ nói vội vàng căng thẳng đứng lên.

“Tổng giám đốc Khúc, có chuyện gì muốn dặn dò sao?”

Khúc Chấn Sơ lại càng mất kiên nhẫn: “Tôi hỏi có ai đến tìm tôi không?”

Thư ký nhìn sách ghi chép trong tay, tự động lọc đi mấy cái tên bên trên.

“Tổng giám đốc Khúc, không có ạ.”

Khúc Chấn Sơ nhíu mày, xoay người quay về văn phòng, gọi điện thoại cho quản gia.

“Cô ấy đâu? Ông chở cô ấy đi đâu rồi?”

Quản gia nghe câu hỏi của Khúc Chấn Sơ mà cảm thấy rất khó hiểu.

“Cậu chủ, cậu đang nói cô Tiêu sao?”

“Không phải cô ấy thì còn là ai? Không phải tôi bảo ông bốn giờ đi đón cô ấy sao?” Khúc Chấn Sơ tức muốn hộc máu nói: “Bây giờ đã là năm giờ, cô ấy đâu?”

Quản gia ngẩn người, sốt ruột nói: “Một tiếng trước tôi đã đưa cô Tiêu qua đó rồi, tôi tận mắt nhìn thấy cô ấy đi vào công ty.”

“Cô ấy đến rồi?”

Khúc Chấn Sơ híp mắt, lộ ra vẻ hung dữ.

“Đáng chết! Cô ấy còn dám chạy?”

“Cậu chủ, cô chủ...”

Không đợi quản gia nói tiếp, Khúc Chấn Sơ đã cúp máy, đi nhanh ra ngoài.

Thư ký thấy anh ra, sốt ruột mà đi lên.

Lúc nãy sau khi Khúc Chấn Sơ đi rồi, cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định báo cáo chuyện “Tiêu Nhĩ Giai” mà bên lễ tân vừa mới thông báo xong.

Tuy lễ tân nói là giả mạo, tháng này cũng có không ít người như thế, nhưng cô vẫn không quá yên tâm.

“Tổng giám đốc Khúc, lúc nãy bên lễ tân vừa báo...”

Nhưng Khúc Chấn Sơ lại không hề dừng chân, hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì, đi thẳng vào thang máy.

Anh từ thang máy đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại.

“Trích xuất toàn bộ video theo dõi trong ngoài công ty ra hết cho tôi! Cử người đi tìm! Cho dù lật tung hết xung quanh lên cũng phải tìm được người cho tôi!”

Khúc Chấn Sơ sải bước ra ngoài, đi thẳng ra ngoài công ty.

Mới vừa cúp máy, anh sa sầm mặt mày nhìn lướt qua xung quanh.

“Người phụ nữ kia! Đừng để tôi tìm được cô, nếu không...”

Anh vừa quay đầu, đột nhiên nhìn thấy một người đang ngồi trên ghế sofa trong khu vực ngồi nghỉ.

Khúc Chấn Sơ ngẩn ngơ, lời mắng chửi lập tức dừng lại.

Chỉ cách nhau một khung cửa kính, An Diệc Diệp đang ngồi bên trong, cúi đầu đọc sách, hình như không hề bị thế giới bên ngoài quấy rầy.

“Khúc tiên sinh.”

Bảo vệ vội vàng chạy đến: “Đã trích xuất toàn bộ theo dõi, anh muốn đích thân xem sao?”

Khúc Chấn Sơ nâng tay, cơn lửa giận bừng bừng khi nãy đột nhiên bình tĩnh lại, biến mất tăm.

“Không cần xem nữa.”

Bảo vệ chần chừ nói: “Vậy... Còn tìm người nữa không?”

“Không cần.”

Anh xoay người, lại đi vào công ty, đổi phương hướng đi vào khu vực nghỉ.

An Diệc Diệp không biết đã đợi bao lâu, cô đi đến quầy lễ tân hỏi thăm vài lần rồi, nhưng đối phương luôn nói Khúc Chấn Sơ rất bận, bảo cô tiếp tục chờ.

Cô không dám đi, sợ lại chọc trúng sợi dây thần kinh nào đó của Khúc Chấn Sơ, đành phải lấy quyển sách luôn mang theo bên mình ra đọc.

Đang đọc, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đôi giày da.

An Diệc Diệp buông sách xuống ngẩng đầu lên, thấy Khúc Chấn Sơ không biết đã đứng trước mặt cô từ khi nào, từ trên cao cúi đầu nhìn cô.

“Cô ngồi ở đây làm gì? Sao không đi lên?”

Anh đợi hơn một tiếng, người phụ nữ này lại ngồi ở khu vực nghỉ của lầu một thoải mái đọc sách?

An Diệc Diệp không tự chủ nhìn thoáng về phía quầy lễ tân.

“Tôi đang đợi anh đồng ý, mấy cô kia nói tôi không có hẹn trước, không được đi lên.”

Giữa mày Khúc Chấn Sơ đã có thể kẹp chết một con ruồi, trong giọng nói mang theo một chút chán chường, ít đến nỗi gần như không thể phát hiện được.

“Tôi không nhận được thông báo.”

Ngẫm lại là biết, chắc chắn là quầy lễ tân không thèm thông báo.

Đáng chết!

Mấy người này chán sống rồi!

Anh quay đầu, hung dữ trừng mắt liếc nhìn quầy lễ tân.

Nhưng anh nhanh chóng khó chịu quay đầu nhìn An Diệc Diệp nói: “Không vào được thì không biết gọi điện thoại cho tôi sao? Mua điện thoại cho cô làm gì?”

An Diệc Diệp hơi vô tội nói: “Điện thoại hết pin.”

Khúc Chấn Sơ nghẹn lời, hung hăng nói: “Ngốc! Đi lên cùng tôi!”

Xoay người đi được hai bước, anh lại đột nhiên quay đầu, nắm chặt lấy tay An Diệc Diệp, cũng không thèm để ý cô có muốn hay không, nắm tay cô đi vào thang máy.

Hai nhân viên lễ tân từ lúc nhìn thấy Khúc Chấn Sơ xuống đây đã hoảng sợ.

Sau đó lại thấy anh đi thẳng vào khu vực ngồi nghỉ, còn kéo cái cô Tiêu Nhĩ Giai “giả” kia lên thang máy, sợ hãi đến mặt trắng bệch.

“Cô... Cô ấy là vợ tổng giám đốc thật sao?”

Một người còn lại lau mồ hôi trán, tức giận đẩy người ở bên cạnh ra.

“Lúc nãy tôi đã nói cô ấy là thật, cô lại không chịu tin tôi, còn nói gì mà vợ tổng giám đốc không thể nào ăn mặc như thế, bây giờ tiêu đời rồi...”

“Sao, sao tôi biết được vợ tổng giám đốc ra làm sao chứ?”

“Bây giờ phải làm sao đây?”

Hai người đang nói, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.

Vừa nghe máy, quản lý đã nói: “Ngày mai hai cô không cần đến, dọn dẹp đồ đạc đi về đi.”

“Quản lý, chúng tôi...”

“Đến cả vợ của tổng giám đốc cũng không biết, hai cô còn làm tiếp tân làm gì?”

Cụp, điện thoại ngắt kết nối.

Mặt hai người xám xanh, ngồi bệch xuống ghế.

Khúc Chấn Sơ kéo An Diệc Diệp đi thẳng lên tầng cao nhất.

Anh xụ mặt, vẻ mặt khó chịu, nhưng lại ngang ngược mà kéo tay An Diệc Diệp.

Người đàn ông này có bàn tay vô cùng to rộng, hơn nữa ấm áp, có thể bao bọc lấy toàn bộ bàn tay của cô.

Cô lập tức có hơi mấy tự nhiên.

“Anh Khúc, anh có thể buông tôi ra.”

Khúc Chấn Sơ phớt lờ lời cô, kéo cô ra khỏi thang máy.

Thư ký chờ ở bên ngoài vội chạy đến.

“Tổng giám đốc Khúc, lúc nãy tiếp tân có thông báo...”

Ánh mắt Khúc Chấn Sơ vô cùng lạnh lùng, đột nhiên lớn tiếng nói.

“Lễ tân báo có người đến tìm tôi, vì sao cô lại tự ý chặn tin tức lại?”

Thư ký nhìn thoáng qua An Diệc Diệp đang đứng bên cạnh Khúc Chấn Sơ, lập tức đoán được là chuyện gì.

Không ngờ “hàng giả” lần này lại là hàng thật...

Tiêu đời...

“Tổng giám đốc Khúc, tôi thật sự...”

“Được rồi, cô có thể đi rồi.”

Khúc Chấn Sơ ngắt lời cô.

Mặt thư ký trắng bệch,

“Ý của anh là...”

Khúc Chấn Sơ gọi điện thoại nội bộ cho Chiết Lam, lạnh lùng nói: “Chiết Lam, ngày mai tuyển một thư ký mới, tôi không muốn một nhân viên đến cả người cũng không thể nhận diện được.”

Thư ký sợ đến mức phát run, vội vàng nắm tay Khúc Chấn Sơ.

“Tổng giám đốc Khúc, anh cho tôi thêm một cơ hội nữa đi.”

Khúc Chấn Sơ không kiên nhẫn nhíu mày, ánh mắt nhìn thoáng qua chỗ cô đang túm áo của anh.

“Buông tay, cô làm nhăn tay áo của tôi.”

“Tổng giám đốc Khúc, tôi thật sự sai rồi, tôi không thể mất việc được.”

Khúc Chấn Sơ không dao động, đẩy tay cô ra.

“Mỗi một người phạm sai lầm đều sẽ nói như thế.”

An Diệc Diệp thấy thư ký khóc nước mắt nước mũi tèm lem, giơ tay kéo Khúc Chấn Sơ.

“Thôi bỏ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.