“Thật xin lỗi đội trưởng, điện thoại của em bị hỏng.” Không nhớ bất cứ số điện thoại của người nào trong đội, Nhan Tiểu Ngư bày tỏ áy náy, cúi người một trăm tám mươi độ xin lỗi Giang Phàm: “Lần sau em sẽ chú ý! Nhất định chú ý!!”
“Điện thoại di động bị hỏng?” Sắc mặt Giang Phàm liền thay đổi: “Tại sao lại hỏng, có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
“Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ, không liên quan đến án hình sự.”
Giang Phàm thở phào, nhẹ giọng nói xin lỗi: “Ngày hôm qua rất xin lỗi em, để em và Duy An tự đi về...”
“Không sao đâu đội trưởng, tay nghề của bác gái quá tốt, em còn muốn cảm ơn anh đã mời chúng em ăn cơm! Em và Duy An cùng đi xe buýt về trường học của em ấy! Rất thuận tiện!” Nhan Tiểu Ngư cười hì hì: “Yên Tâm đi đội trưởng Giang, Đồng chí Nhan bảo đảm về sau sẽ tự chăm sóc mình thật tốt, đồng chí Nhan tuyệt đối không làm chuyện lỗ mãng ngu ngốc.”
Em không ngu ngốc...
Nhiều lúc anh còn nghi ngờ em quá thông minh, nên mới không thể hiểu được em...
Giang Phàm nói nhỏ trong lòng, nhớ lại chuyện tối qua nhìn thấy Tiểu Ngư lên một chiếc xe sang trọng ở trạm xe buýt, thầm nghĩ có lẽ là mình đa nghi, đó không phải là Tiểu Ngư.
“Đi thôi, vào bên trong, ở ngoài cửa cũng không có người, lần sau không cho phép đi muộn.”
“Đội trưởng, nhầm lẫn rồi, cách thời gian vào làm còn mười lăm phút, không có ai vì chuyện em đến quá sớm.....”
Giang Phàm đành chịu, nhìn cô cười hoạt bát, cưng chiều nói: “Về sau có khó khăn gì đừng cứ gánh vác một mình, nhớ tìm anh giúp đỡ, biết không?”
Tiểu Ngư gật đầu, cười rạng rỡ.
Nhưng vẫn không nói chuyện làm việc cho Nam Cung Thấu với anh.
~ ~ ~ ~ ~ ~
Nhan Tiểu Ngư ở trong phòng xử lý hồ sơ xong, mới xách túi nhỏ đi về, mới ra đến cửa cục cảnh sát, tiết mục buổi sáng lại diễn ra lần nữa.
Két một tiếng, chiếc xe Bentley kia lại xuất hiện trước mặt cô, Chú An vẫn hòa nhã dễ gần như cũ, đưa cô đến một biệt thự tư nhân.
Biệt thự này, trước đây khi Nhan Tiểu Ngư đi tuần tra đã từng đến, khu vực này không tệ, diện tích rộng, quang cảnh cũng rất tốt, chẳng qua là nhà đầu tư đã bỏ trốn, không thèm quản đống tài sản này, phải tốn rất nhiều tiền nếu muốn đầu tư lại, nên mãi cũng không ai dám tiếp nhận.
Nhưng bây giờ, tại khu vực hoang vu trước kia lại có một biệt thự xa hoa lộng lẫy bức người.
Hơn nữa, tốc độ này cũng quá nhanh đi.... người xã hội đen làm việc, hiệu suất thật sự rất cao.
Chú An dẫn Nhan tiểu thư vào trong biệt thự, giới thiệu phòng ngủ phòng khách xong, nhắc nhở: “An tiểu thư, Thiếu gia ở thư phòng lầu hai, cô chuẩn bị xong bữa trưa, cứ trực tiếp đưa qua là được.”
Nhan Tiểu Ngư trả lời một tiếng, đổi áo quần, đi vào phòng bếp, nhanh chóng thuần thục làm bữa trưa xong, đặt lên khay rồi bê đến trước cửa thư phòng.
Đến trước cửa, Tiểu Ngư còn chưa lên tiếng thì cửa cảm ứng đã tự động mở ra.
Công nghệ cao ghê.
Tiểu Ngư sửng sốt một chút, chần chừ mấy giây mới bước vào.
Khi cô vào trong mới phát hiện, nhìn bên ngoài chỉ là thư phòng nhỏ... nhưng nhìn số lượng các giá sách, nhìn phạm vi các hàng, lại sắp xếp phân loại tỉ mỉ, rõ ràng không khác gì mô hình thu nhỏ của thư viện rồi.
Nếu chỉ là một người thì không biết phải mất bao nhiêu thời gian và tinh lực mới có thể đọc xong những bộ sách này đây.
“Cô qua đây.”
Khi cô còn đang cảm khái thì một giọng nói trầm thấp vang lên.