Liệp Báo: Bỏ đi, bỏ đi, hai người một người phụ trách làm người quay phim, một người làm phóng viên, chỉ cần cầm microphone, nào hiểu được diễn viên chúng tôi cực khổ như thể nào! Xem náo nhiệt cái gì!
Đinh! Lại thêm một người nữa tham gia.
Thương Ưng (Diều Hâu): (Giận!) Tiểu Báo, cậu đóng người bị tai nạn nhưng người cả người đầy máu lại là lão tử đây, cậu lại dám lên giọng tranh công trước ~~~ mẹ nó, quá không trượng nghĩa rồi!
Thương Ưng, nam, quốc tịch Anh, tóc vàng mắt xanh, khi còn bé từng ở quân khu nước Đức, sau đó rời khỏi quân khu, gia nhập tổ chức liên minh sát thủ, đứng đầu tổ chức liên minh về điều khiển máy bay chiến đấu trên không.
Liệp Báo: (Môi đỏ mọng, hôn) Ưng đến rồinè!
Thương Ưng: (Ói!) Cút! Đừng diễn trò để nhân cơ hội ôm hôn tôi, chớ đến gần lão tử!
Bạch Miêu: Khinh người, khinh người, lại bắt đầu!
Liệp Báo: (không nhìn mọi người) Ưng, yêu chính là vậy!
Thương Ưng: (Ói, ói ói như điên! Vừa chạy vừa ói!)
Hôi Miêu: Tiểu Báo càng ngày càng cởi mở, những trường hợp có công chúng mà cũng không có chút lễ tiết nào cả...
Đinh, nick của Thạch Đầu đại nhân lâu ngày mới sáng.
“Có thời gian ở đây náo loạn, rảnh rỗi quá nhỉ?”
Mọi người yên lặng.
“Cần tôi nhắc nhở mọi người, còn bao nhiêu nhiệm vụ không?”
Tiếp tục yên lặng.
“Tôi xem một chút, còn có ai không biết điều ở đây tán dóc nữa.”
Đinh Đinh Đinh Đinh, tất cả biến mất.
Các sát thủ ở bên kia đại dương đều cảm thán ----
Ai nói người trẻ tuổi quản lý bọn họ thì có thể tốt hơn chứ?
Boss Thạch Đầu vô cùng không dễ chọc đấy!
- - - - - -
Nhan Tiểu Ngư tắm xong, mới nhớ đến quần áo của mình còn ở bên ngoài, cô đi ra ngoài thấy có áo khoác tắm, liền đổi lại, ôm tâm trạng thấp thỏm đi ra.
Từ từ dời đến chỗ cửa, cô nhìn thấy phòng tổng thống lớn như vậy chỉ còn lại một mình cô.
(⊙-⊙)....Ách, không thấy thiếu gia phi nhân loại đâu...
“Xin chào, Nhan tiểu thư, đây là bữa tối đưa đến cho cô.”
Ngoài cửa, truyền đến tiếng phục vụ cung kính hỏi, từ nam phục vụ đã đổi thành nữ.
Nhan Tiểu Ngư không chờ cửa tự động mở, vội vàng đi về phía trước, kéo cửa ra, để cho xe đẩy tiến vào.
Xe đẩy vừa vàotới, đập vào mắt cô chính là những đồ ăn ngon đẹp mắt, những đồ dùng đắt tiền, xa xỉ, rượu đỏ giá trên trời...
“Nhan tiểu thư, đây là những món ăn chobữa tối.” Phục vụ chỉ vào các món ăn, dịu dàng lên tiếng: “Xin hỏi bữa sáng ngày mai, cô muốn kiểu Trung Quốc hay phương Tây, hay là Tây Trung kết hợp...
Cô kinh ngạc, trên mặt đầy vẻ khẩn trương, nắm lấy vai phục vụ mà lắc, hỏi: “Đồng chí, cái này không phải là của tôi đâu, tôi không gọi đồ ăn, đây cũng không phải là phòng của tôi... Các vị phải biết rõ, không thể thu tiền của tôi đâuđấy....”