Có điều, quy luật phát triển của cuộc sống, lớn lên, trưởng thành rồi chết đi, chết rồi tan biến thành cát bụi, đã trở nên rất phức tạp và cao cấp ở trong trường hợp này… Đường thiếu gia nhìn bạn bằng nửa con mắt: “Đây là cậu muốn con cá còn đang sống sờ sờ bị cậu dụ dỗ mổ bụng moi ruột, sau đó tự mình tắm rửa sạch sẽ, nằm lên thớt gỗ mặc cậu làm thịt à... Thấu thiếu gia, cậu cũng quá đầu tư rồi đấy! Chỉ là tôi rất tò mò...”
Đường Táp khẽ cong môi, hứng thú buôn chuyện: “Thế giới rộng lớn này có hàng ngàn vạn cô gái, tại sao, cậu lại cố tình xem trọng con cá nhỏ này?”
“Tôi nói, trước đây tôi đã từng gặp cô ấy.” Thấu thiếu gia ngẩng đầu, đôi mắt đầy ẩn ý: “Cậu có tin không?”
“Không tin.” Đường Táp nhún vai: “Nam Cung Thấu cậu thông minh, trí nhớ phi thường, đã gặp người nào thì không có chuyện sẽ quên.”
Không tin.
Đúng vậy, anh cũng không tin.
Nhưng cảm giác kia cứ tồn tại đeo bám theo anh, không hề biến biến mất.
Lần đầu tiên gặp nhau ở Ngu Nhạc Thành, khi Thấu thiếu gia nhớ đến gương mặt của cô gái, trong đầu liền hiện lên hai chữ… đặc biệt.
Mà hết lần này tới lần khác Nhan Tiểu Ngư lại thần bí, mê người, lại cố tình phòng bị mạnh mẽ, lúc nào cũng như coi anh là ma quỷ rồi né tránh, những diều này đều khơi dậy dục vọng chinh phục của Thấu thiếu gia. Đối với người như cô ấy, Thấu Thiếu gia sẽ không ép buộc, sẽ không siết lấy, lại càng không để lại quá nhiều dấu vết, bởi vì Thấu thiếu gia biết làm như thế chỉ khiến cho lòng phòng bị của Nhan Tiểu thư kia lại cao hơn, dày hơn mà thôi.
Cho nên phải từ từ.
Đối với Thấu thiếu gia mà nói, mọi chuyện phải coi trọng chất lượng.
Huống chí, gấp quá thì hỏng việc, không phải sao?
- - - - - -
Sáng sớm, khi Nhan Tiểu Ngư rời giường, quả nhiên bị bữa sáng hoa lệ kia làm cho hoảng sợ trong chốc lát, Tây Trung kết hợp, mười mấy món, đủ để làm tiệc buffet rồi.
Cô ăn vài miếng, sau đó thay bộ cảnh phục, liền ra khỏi khách sạn, muốn đến trạm xe buýt---
Két---
Ngay lúc cô nhấc chân, thì một chiếc xe Bentley dừng sát trước mặt cô.
“Nhan tiểu thư.”
Cửa xe được mở ra, một người đàn ông mặc vest, khuôn mặt hết sức ôn hòa cúi người chào, nói: “Tổng giám đốc dặn dò tôi đưa cô đi làm, mời lên xe.”