“Tiểu Ngư à, không thể vong ơn phụ nghĩa! Cháu tạo thành tổn thất lớn
như vậy cho người ta, người ta cung cấp cơ hội tốt cho cháu, lại sau cùng mới
ra điều kiện, làm sao cháu có thể ôm tâm tình may mắn như chuyện không liên
quan tới mình mà đến hỏi ông chứ? Ông đã dạy cháu thế nào, tri ân đồ báo, làm
người phải có điểm mấu chốt đạo đức căn bản! Cho dù vị tiên sinh đó thế nào
cũng sẽ nhân nhượng cháu! Nhưng cho dù cháu làm bằng cách nào, cũng nhất định
phải hoàn trả số nợ đó cho người ta, biết không?”
Cho dù bất kỳ phương pháp nào, cho dù bất kỳ phương thức nào...
Nhan Tiểu Ngư nhỏ lệ, thật lâu sâu, mới nhỏ giọng nói: “Nhưng ông nội...
Chủ nợ lại là người nổi danh trong xã hội đen, chuyên gây án buôn lậu loại hàng
kia... Là một tội phạm lớn, nếu như anh ta nói ra yêu cầu rất quá đáng...”
Ngay lúc cô đang nói những lời này thì bên kia chợt vang lên tiếng huyên
náo, chỉ nghe lão Vương đầu thôn cùng mấy gia gia kêu rống: “Lão Nhan! Đang chờ
ông hợp âm đây! Còn lề mề gì nữa!”
“Đừng quấy rầy! Tôi đang nói chuyện điện thoại với cháu gái!”
Ông nội Nhan quay ra sau rống một tiếng, rời khỏi hoàn cảnh huyên náo
kia, lại hỏi: “Tiểu Ngư, cháu vừa nói gì, quá ồn, ông không nghe thấy gì cả.”
Tiểu Ngư thở dài, im lặng một hồi.
“Vẫn là câu nói kia, tri ân đồ báo nha Tiểu Ngư. Hai ngày trước Duy An gọi
điện thoại về, đề cập tới cháu đang được một vị tiên sinh giúp đỡ, còn nói đúng
là người lương thiện, đối xử với cháu không tệ. Mặc dù Nhan gia chúng ta không
có tiền, nhưng lại chưa từng làm những chuyện vong ơn bội nghĩa, cháu và Tiểu
An phải luôn ngoan. Cháu có phẩm chất tốt nhất, ông rõ ràng nhất, chuyện làm thế
nào cháu cứ tự định đoạt đi. Chỉ là hai ngày nữa phải sắp xếp về nhà một chuyến,
con gà mái trong vườn đã mập lắm rồi, ông bắt giết hầm canh cho mấy đứa ăn,
à----”
“Ai, được rồi, cháu biết rõ rồi, ông nội!”
Tiểu Ngư bị ông Nhan nói làm cho cảm động, cúp điện thoại, nhưng cũng cảm
giác trái tim bắt đầu loạn hơn.
Lái xe tới một chỗ đậu xe cách cao ốc Nam Cung một đoạn, đi xuống xe,
mua bình nước nắm trong tay, ngồi trên ghế ở bãi đậu xe, nội tâm chỉ còn lại rối
rắm-----
Ngẩng đầu, nhìn hai chữ Nam Cung to lớn trên tòa cao ốc, không khỏi nhớ
tới cảnh lần đầu tiên mình và Nam Cung Thấu gặp nhau, lại không khỏi nhớ tới
Nam Cung Thấu hết lần này tới lần khác tiếp xúc thân mật với mình, bản thân có
thể vùi trong lòng anh ngủ suốt đêm, thậm chí còn nằm mơ thấy anh hôn, cùng vừa
rồi anh mặt lạnh ngồi ở ghế sau, không lạnh không nhạt nói mấy chữ ‘người phụ nữ
của tôi’....
Nhịp tim từ từ tăng nhanh, nhanh chóng lắc lắc đầu, nhưng bóng hình Thấu
thiếu gia giống như in trong đầu cô, lắc như thế nào cũng không đi------
Hành động ưu nhã, cử chỉ tôn quý, tư thái nhàn tản, ánh mắt lười biếng.
Đơn giản, trầm ổn, bình tĩnh.
Nam Cung Thấu, là một người đàn ông quá mê người.
Từ trong ra ngoài, từ đầu tới chân, Tiểu Ngư suy nghĩ nát óc, cũng không
tìm ra bất cứ khuyết điểm nào của anh.
Nhan Tiểu Ngư, tôi muốn nghe được đáp án chính xác...
Giọng nói nghiêm túc mà ôn hòa vừa rồi của Thấu thiếu gia lại vang lên trong
đầu, như tưới nước sôi lên hai gò má của Tiểu Ngư, hồng hồng như phát sốt.
“Nếu như, lựa chọn tin tưởng...” Cô lầm bầm lầu bầu một mình: “Thử...
Cùng anh ta một chút... Có lẽ...”
Lúc này, Tiểu Ngư chợt thấy đối diện có một ánh mắt quái dị truyền tới, hơi
lạnh lùng, như một lưỡi dao, ngắm thẳng tới thân thể cô, khiến cô chấn động
rùng mình.
Là ai?
Cô mê mang ngẩng đầu, khi thấy từ lầu hai quán cà phê đối diện, một cô
gái mặc bộ đồ ngủ màu trắng nhạt rộng thùng thình, đeo khẩu trang và kính, đang
nhìn mình.