“Tiểu Ngư, có phải em chọc tới bang phái không tốt nào rồi hay không, đừng sợ, đi cùng Anh Giang đi.”
“Không phải, sếp, em...”
Tiểu Ngư chưa kịp giải thích thì Hạ Lãng đã bùng nổ, một tay hất tay Giang Phàm đang bắt tay Tiểu Ngư ra, hung hãn nói lớn: “Tôi cảnh cáo anh, đừng đụng vào người phụ nữ của tôi, Nhan Tiểu Ngư chính là của Hạ Lãng tôi. Mẹ nó, ai dám cướp tôi giết người đó!”
Hạ Lãng đã quen thói nói năng tùy tiện, Nhan Tiểu Ngư nghe nhiều thì biết cậu ấy không có ác ý.
Nhưng Giang Phàm lại không nghĩ vậy, ở trường cảnh sát và đội cảnh sát hình sự trà trộn nhiều năm, anh ấy ghét nhất là nhìn thấy loại thiếu niên mười mấy tuổi ở tình trạng này, càng khó chịu khi thấy Hạ Lãng mở miệng nói tục, còn ôm ôm kéo kéo Tiểu Ngư đi thì không khỏi tiến lên một bước bắt đầu ngăn cản.
Khi Tiểu Ngư lấy lại tinh thần thì hai người đã đánh nhau.
Đánh, đấm, nhấc lên, vật xuống.
Bạn học Nhan khó hiểu.
Tại sao cô chỉ đi mua thức ăn mà cũng có thể gặp loại chuyện cẩu huyết như việc hai người đàn ông đánh nhau vì mình như thế này vậy, loại chuyện này không phải chỉ có ở trên ti vi mới có sao?
Thân thủ của Hạ Lãng linh hoạt, Giang Phàm đánh nhau lại tương đối cố chấp, thề phải bắt được loại phạm nhân thế này, hai người một đuổi một đánh, ở trong siêu thị lớn như vậy mà đuổi đánh nhau.
Quầy sữa bò bị đẩy ngã.
Kệ trứng gà bị đập nát.
Tủ cá đông bị làm hung khí ném mạnh...
Tiếng thét chói tai liên tục vang lên, toàn bộ siêu thị vô cùng hỗn loạn.
Sau đó, bảo vệ được điều động, xe cảnh sát kêu to. Tiểu Ngư đang cầm giỏ thức ăn, một câu nói chưa kịp giải thích đã bị còng tay lại cùng với Hạ Lãng và Giang Phàm, đều bị dắt lên xe cảnh sát, dẫn về cục.
Đồng chí Nhan hoàn toàn không nghĩ tới, mình sẽ trở về cục cảnh sát lần nữa trong tình cảnh này.
Bởi vì nhận được tin tức một cảnh sát nhân dân đại diện cho pháp luật mà lại đi đánh nhau trong siêu thị, đội cảnh sát trực tiếp phái một tiểu đội đi ngăn cản trước, người trong đội cảnh sát hình sự nhìn thấy người bị bắt lại là cấp trên liêm minh công chính của bọn họ và một tên thiếu niên mặt đang tức giận, tất cả đều buồn bực trố mắt nhìn nhau, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía thiếu niên tóc đỏ kia——
Giang Phàm và Tiểu Ngư đều là người mình, tra hỏi ung dung mà qua, Giang Phàm đồng ý bồi thường tất cả tổn thất, cũng do người trong nhà bảo vệ anh và Nhan Tiểu Ngư rời khỏi cục cảnh sát.
Tiểu Ngư lo lắng hỏi han tình huống của Hạ Lãng, giải thích vài ba lời với Giang Phàm là bạn bè liền đi đến phòng tra hỏi của Hạ Lãng ——
Không nghĩ đến khi đi tới phòng tra hỏi, cô lại thấy tình huống cảnh sát viên và mấy đội trưởng cúi người xin lỗi với Hạ Lãng.
Đứng bên cạnh Hạ Lãng còn có một người đàn ông và mấy người bảo vệ, người đàn ông tóc xoăn nhẹ cùng với một gương mặt đẹp trai lạnh lùng, đôi mắt tỉnh táo hơi khó gần nhưng lại mang theo mấy phần lười biếng.
Tiểu Ngư nghe được mấy đội trưởng nói gì mà điện thoại quốc tế, cái gì đại sứ quán, cái gì tình bằng hữu hai nước sau này, liền đưa Hạ Lãng và vị tiên sinh kia ra ngoài.
Ban đầu mặt Hạ Lãng đầy chán ghét nhưng khi thấy Tiểu Ngư đứng ở cửa thì sắc mặt không khỏi vui mừng, lại lần nữa nhào lên, vui vẻ ôm cổ Tiểu Ngư: “Nhan Tiểu Ngư, cô đang chờ tôi à, tôi cũng biết cô lo lắng cho tôi, đừng sợ, gia vì cô lên núi đao xuống biển lửa đều không chối từ...”
Tiểu Ngư đau khổ giãy giụa: “Hạ thiếu gia, cậu ôm tôi chặt quá...”
Đồng chí Hạ Lãng căn bản không ý thức được việc mình khiến cho một chuyện cực kỳ đơn giản thành phức tạp lên.
Hạ Lãng buông Tiểu Ngư ra, người đàn ông bên cạnh cậu lên tiếng xin lỗi: “Chào cô, tôi là Đường Táp, bạn của Thấu thiếu gia, Lãng Lãng quá lỗ mãng, đã gây thêm phiền phức cho Nhan tiểu thư, thật ngại quá.”
Giọng nói có mấy phần bất đắc dĩ.
“Hạ thiếu gia có lòng tốt muốn bảo vệ tôi mà thôi.” Nhan tiểu thư am hiểu nhất là tỏ ra thân thiện, cô lắc đầu, cười nói: “Đường tiên sinh, mong anh đừng trách Hạ thiếu gia.”
Hạ Lãng cảm động muốn khóc: “Tiểu Ngư, cô thích tôi, lại hiểu tôi, lại hiểu âm nhạc của tôi, đời này tôi sẽ không tìm được người phụ nữ thứ hai xứng đôi với tôi như cô nữa...”
Tiểu Ngư nổi da gà rơi đầy đất.
Đường Táp ở phía sau xem thường —— Hạ Lãng, trước tiên cậu hãy đếm một chút xem cậu đã nói những lời như vậy với bao nhiêu người phụ nữ rồi?